Trang 389# 1
Chương 778: Có người làm màu, ngăn cản không nổi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ngô Câu Sương Tuyết hét to một tiếng, mấy thanh kiếm vừa ném ra bên ngoài lập tức bay trở lại.
5 thanh kiếm mà Ngô Câu Sương Tuyết vừa ném ra lúc nãy, thì có 4 thanh bay về phía Vương Vũ. Cảm giác phía sau lưng có sát khí, Vương Vũ vội vàng khom lưng, bốn thanh xếp thành một hàng bay lướt qua lưng của Vương Vũ, sau đó bay lại và ghép lại với nhau ở phía sau lưng Ngô Câu Sương Tuyết thành hình Shuriken. (phi tiêu của ninja)
Lúc này, Ngô Câu Sương Tuyết bước về phía trước một bước, cầm thanh kiếm trong tay chỉ về phía trước, 5 thanh kiếm ngay lập tức đâm về phía đầu của Vương Vũ.
Vương Vũ đang cúi đầu, hắn thấy Ngô Câu Sương Tuyết bước về phía trước một bước, lập tức đạp hai chân xuống đất, lộn người về phía trước, đồng thời đưa chân đạp vào cằm của Ngô Câu Sương Tuyết.
Ngô Câu Sương Tuyết bị giật mình khi thấy Vương Vũ đột nhiên xông về phía trước. Thế là hắn ta vội vàng đan chéo hai tay, ngay lập tức 6 thanh kiếm đan chéo vào nhau thành một cái thuẫn bằng kiếm, ngăn cản cú đá của Vương Vũ, thế nhưng hắn ta cũng bị Vương Vũ đạp văng ra ngoài.
Bởi vì Vương Vũ không muốn gây sát thương cho người khác, cho nên lúc nãy hắn không có dùng Lôi Đình Cước, nếu không cho dù Ngô Câu Sương Tuyết có là Tanker đi nữa, thì khi dính phải Lôi Đình Cước kiểu gì cũng sắp chết.
"Bà mẹ nó, thế cũng được nữa à?"
Vốn dĩ nhìn thấy Ngô Câu Sương Tuyết đang áp chế Vương Vũ, nhưng hiện tại Vương Vũ đột nhiên đột kích ngược lại, đám người đứng xem không khỏi giật mình.
Ngô Câu Sương Tuyết không phải là Chiến sĩ bình thường, nghề nghiệp của tên nhóc này, là một trong những nghề nghiệp ẩn mạnh nhất của Chiến sĩ , Kiếm hồn.
Kiếm hồn không những có thể học tập toàn bộ kỹ năng của Chiến sĩ, mà còn có một bộ kỹ năng dành riêng cho mình. Lúc chiến đấu Kiếm hồn có thể triệu hồi 5 thanh kiếm để tấn công mục tiêu, lượng sát thương gây ra lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với Chiến sĩ bình thường.
Nghề này không những có thể tấn công tầm xa và tấn công tầm gần, mà nó có thể tấn công hay phòng thủ gì đều được. Nó được vinh danh là một trong những nghề nghiệp gần với 7 nghề nghiệp anh hùng nhất, cũng có thể nói nó tương đương với Bug.
Chỉ tính riêng 5 thanh kiếm sau khi ném ra, sau đó không cần quan tâm đến khoảng cách, mà sử dụng kỹ năng Vạn Kiếm Quy Tông để triệu hồi chúng bay trở lại, tạo thành hiệu quả tấn công lần thứ hai đối với mục tiêu, ngoài ra còn có thể khiến cho mục tiêu bị bất ngờ.
Thế nhưng khi bị Vạn Kiếm Quy Tông áp chế mà Vương Vũ vẫn có thể thoát khỏi tấn công, hơn nữa còn phản công trở lại, năng lực phản ứng của hắn thật đáng sợ. Cho dù là Sa Trường Điểm Binh trong thời kỳ đỉnh cao phong độ cũng không dám nhận là mình có năng lực phản ứng nhanh như thế được.
"Được lắm, tên nhóc, rất giỏi!" Đương nhiên Ngô Câu Sương Tuyết không biết được là Vương Vũ đã nương tay, chỉ thấy thân thể hắn điều chỉnh thân thể trên không trung, sau đó tiếp đất gọn gàng, tiếp đến không chút do dự dùng hai chân đạp mạnh xuống đất, hai tay nắm chặt kiếm, dùng Va Chạm xông thẳng vào Vương Vũ.
Thấy Ngô Câu Sương Tuyết xông đến, Vương Vũ lập tức nhảy về sau một cái, nhảy ra khỏi phạm vi Va Chạm của Ngô Câu Sương Tuyết. Ngô Câu Sương Tuyết vội vàng hủy bỏ kỹ năng, nhân lúc thân thể còn đang phóng về phía trước, tiếp tục dùng Băng Sơn Kích xông về phía Vương Vũ.
Vương Vũ duỗi tay ra, ý đồ muốn kéo Ngô Câu Sương Tuyết ở trên không trung xuống, Ngô Câu Sương Tuyết thấy thể vội vàng hủy bỏ Băng Sơn Kích, lập tức thay thế bằng Toàn Phong Trảm.
"Chú lợi hại thật!"
Vương Vũ khen một câu, sau đó ngồi xổm xuống, cánh tay quét ngang một cái, dùng Mãnh Hổ Quyền, túm lấy chân của Ngô Câu Sương Tuyết...
Lúc này Ngô Câu Sương Tuyết đang xoay tròn, thì kỹ năng bị cưỡng chế cắt ngang, vội vàng dùng trường kiếm trong tay chỉ về phía Vương Vũ, ngay lập tức có 5 thanh kiếm bay ra từ sau lưng, đâm thẳng vào Vương Vũ.
5 thanh kiếm của Ngô Câu Sương Tuyết bao vây xung quanh Vương Vũ, phong kín toàn bộ phương hướng mà Vương Vũ có thể né tránh. Ngay khi Vương Vũ sắp sửa bỏ mạng, hắn vội vàng buông chân Ngô Câu Sương Tuyết ra, rút kiếm ra, không tránh không né, đâm thẳng về phía trước.
Vương Vũ ra tay cực kỳ nhanh, hắn ra tay sau nhưng lại đến trước.
"Keng, keng, keng, keng,.."
Theo mấy âm thanh va chạm vang lên, 5 thanh kiếm bị văng ra, cùng rơi xuống đất với Ngô Câu Sương Tuyết.
Sau khi rơi xuống đất, Ngô Câu Sương Tuyết vừa sử dụng Vạn Kiếm Quy Tông, lại vừa dùng kiếm chỉ về phía Vương Vũ. Vương Vũ ngay lập tức dùng trường kiếm đập vào cổ tay của Ngô Câu Sương Tuyết, kỹ năng của hắn ta bị gián đoạn, sau đó Vương Vũ bước lên trước một bước, dùng tay kia hướng về phía cổ tay của Ngô Câu Sương Tuyết, túm lấy chuôi kiếm.
Bởi vì Ngô Câu Sương Tuyết bị Vương Vũ đập trúng vào cổ tay, cho nên tay đang kết ấn bị buông ra theo phản xạ, tay trái Vương Vũ xoay tròn một cái, ngay lập tức cướp được kiếm của Ngô Câu Sương Tuyết.
Ảo Ảnh Kiếm (Kiếm) (Ám Kim)(Có thể thăng cấp)
Vật công: 220 - 320
Ma công: 150 - 250
+37 nhanh nhẹn
+39 lực lượng
Kỹ năng: ... (Tác giả: Dù sao tý nữa cũng phải trả lại, cho nên coi đến đó thôi, không cần xem chi tiết làm gì :)) )
Nghề nghiệp yêu cầu: Kiếm Hồn.
Cấp độ yêu cầu: 40
Giới thiệu vật phẩm: Là đồ trang sức chuyên dụng của Kiếm Hồn.
"Ngươi thua!" Vương Vũ dùng một tay cầm Ảo Ảnh Kiếm, gác trên cổ Ngô Câu Sương Tuyết.
"..." Ngô Câu Sương Tuyết giật mình một cái, sau đó sắc mặt chuyển thành màu đen: "Ta thua!"
"Cảm ơn!" Vương Vũ dùng hai tay nâng Ảo Ảnh Kiếm, cung kính đưa đến trước mặt Ngô Câu Sương Tuyết.
Nhìn thấy Vương Vũ trả lại thanh kiếm, không chỉ có Ngô Câu Sương Tuyết, mà ngay cả Sa Trường Điểm Binh đều có chút sững sờ...
"Thanh kiếm này, ngươi can tâm trả lại cho ta?" Ngô Câu Sương Tuyết có chút nghi ngờ, hỏi.
Ở trong game, PK so tài, là chuyện dựa hoàn toàn vào bản lĩnh, có bị cướp mất trang bị thì cũng chỉ có thể hận bản thân không có bản lĩnh được như người ta mà thôi, chứ không có ý nghĩ đòi lại đồ.
Thật ra với bản lĩnh của Vương Vũ, thì Ngô Câu Sương Tuyết đã thua tâm phục khẩu phục rồi, sợ dĩ mặt hắn ta có chút đen là vì tiếc nuối thanh Ảo Ảnh Kiếm.
Ảo Ảnh Kiếm là vũ khí chuyên dụng của Ngô Câu Sương Tuyết, nhận được từ khi mới chuyển chức, không biết phí hết bao nhiêu công sức thì hắn ta mới có thể nâng nó thành cấp Ám Kim.
Mặc dù có treo bán cái này lên thị trường thì cũng không được bao nhiêu tiền, nhưng đối với Ngô Câu Sương Tuyết mà nói, nó còn quý hơn cả Thần Khí, hắn ta không thể nào nghĩ ra được Vương Vũ lại có thể trả thanh kiếm này lại.
Vương Vũ cười nói: "Vũ khí của người thì đương nhiên phải trả lại cho ngươi rồi, hơn nữa ta cũng không thể dùng... "
"..." Ngô Câu Sương Tuyết im lăng một lúc, sau đó kích động nhận lấy thanh kiếm, trịnh trọng nói: "Cảm ơn, coi như ta nợ ân tình của ngươi!"
Vương Vũ chỉ cười chứ không có nói chuyện.
"Tên nhóc này cũng là người thẳng thắn, hay là chúng ta bỏ qua chuyện của Đạt Tới Đỉnh Cao vậy?" Sa Trường Điểm Binh thấy Vương Vũ sảng khoái trả lại thanh kiếm cho Ngô Câu Sương Tuyết, thế là quay đầu lại hỏi mấy người khác.
Đám người của công hội Thiên Sát Minh bọn họ không muốn nợ ân tình của người khác.
"Ta thấy nên như làm như thế..." Đám người Túy Ngọa Sa Tràng vội vàng gật đầu đồng ý.
Ngô Câu Sương Tuyết nói: "Chuyện này... Ân tình này vẫn nên để ta tự mình trả đi."
Sa Trường Điểm Binh nói với giọng lạnh lùng: "Tiểu Ngũ, ngươi nói cái gì vậy, không coi chúng ta là huynh đệ phải không, giữa mấy người chúng ta còn phân chia cái gì chứ?"
"Thế nhưng mà... "
Tiểu Ngũ còn chưa nói xong, Vương Vũ đã chen lời, hắn có chút kích động nói: "Chú Ngô Câu lợi hại như thế, chú kế tiếp chắc chắn sẽ càng lợi hại hơn nữa, là chú nào vậy?"
"..."
Nghe được lời nói của Vương Vũ, mọi người đều cạn lời, sao tên nhóc này lại càng đánh càng hưng phấn như thế.
"Là người rất lợi hại, ta sợ ngươi đánh không được." Sa Trường Điểm Binh nói.
"Thật không?" Vương Vũ lộ ra bộ mặt mong chờ, nói: "Nhanh, nhanh cho ta nhìn xem, đã nhiều năm rồi ta còn tìm được một đối thủ thật sự."
Cũng phải thôi, với mức độ công phu của Vương Vũ ở hiện tại, đừng nói là thế hệ trẻ tuổi, mà ngay cả các bậc tiền bối trong giới võ thuật, không một ai dám khẳng định mình có thể đánh thắng Vương Vũ (kể cả lão Vương cũng không chịu đánh nhau cùng Vương Vũ, dù sao thắng cũng chẳng vinh quang gì, mà thua lại bị mất mặt... ), bảo là không có đối thủ cũng không phải là hắn đang ba hoa, khoác lác.
"Mẹ nó!"
Thấy Vương Vũ khoác lác như vậy, đám người Sa Trường Điểm Binh bị tức sắp sửa hộc máu, sau đó phát tin tức ở trong kênh công hội: "Lão Đồng, lão Đồng, nhanh tới phòng họp, chỗ này có người đang làm màu, chúng ta ngăn không được!"