Trang 389# 2
Chương 779: Người đến đá quán
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đến rồi... Kêu cái gì mà kêu, đã nói với các ngươi không biết bao nhiêu lần rồi, kiềm chế tính khí của các ngươi lại đi... "
Lúc này, từ bên ngoài phòng họp truyền đến một giọng nói tràn đầy sức sống, sau đó một tên khá cường tráng ưỡn bụng bình tĩnh đi vào.
Xem ra tên này chình là Lão Đồng trong truyền thuyết.
Lão Đồng khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, dáng người thấp hơn Vương Vũ một chút, lộ ra cái bụng bia rất nổi bật, trông lão khá giống cái lu.
Hiện tại, đa số người chơi game đều là bọn FA, dáng người của đám người này cũng không tệ. Nhưng mục đích chủ yếu của bọn chúng là kiếm người yêu trong trò chơi gì đó, cho nên lợi dụng hiệu ứng của hệ thống, cố gắng chỉnh sửa cho bản thân đẹp hơn một chút. Loại người không thèm che giấu dáng người của mình như lão Đồng thật là vô cùng hiếm thấy.
Tuy nhìn hình dạng của lão Đồng thì có chút buồn cười, nhưng Vương Vũ không dám có ý nghĩ xem thường người này, thậm chí còn bị giật mình.
Vương Vũ đã tập võ nhiều năm, nên ánh mắt nhìn người của hắn rất tinh tường, người luyện võ bình thường sẽ không có khả năng nhìn ra được sự phi thường của lão Đồng, nhưng dù lão Đồng có là ai đi nữa thì không thể nào thoát khỏi ánh mắt của Vương Vũ.
Giọng của lão Đồng không to, nhưng tràn trề sức sống. Dáng người giống như cái lu, nhưng bước đi vững như bàn đá, chỉ nói riêng về cái bụng kia, nhô lên nhấp xuống, vô cùng nhịp nhàng, cân đối, không có cảm giác vướng víu nào. Nếu như không có công phu mấy chục năm chắc chắn không thể nào làm được như vậy.
"Như thế nào? Có chuyện gì mà tìm ta vậy?" Sau khi đi vào, đầu tiên là ngạc nhiên nhìn Vương Vũ một cái, sau đó lão Đồng mới hỏi Sa Trường Điểm Binh.
Sa Trường Điểm Binh chỉ vào Vương Vũ và nói: "Lão Đồng, tên nhóc này nói hắn vô địch thiên hạ, ngài đến chỉ giáo cho hắn một ít."
"Khà khà!" Lão Đồng cười tủm tỉm nhìn đám người Sa Trường Điểm Binh: "Không phải là mấy tên tên nhóc các ngươi tung hoành rất ghê gớm hay sao? Sao lại để cho người ta xử lý hết vậy?"
"..." Sa Trường Điểm Binh đỏ mặt nói: "Tên nhóc này quá quỷ quái, ta đoán chỉ có ngài mới đối phó với hắn được.
"À!" Lão Đồng cười khẽ một tiếng: "Đã như vậy thì ta sẽ giúp ngươi một lần."
"Cảm ơn lão Đồng." Sa Trường Điểm Binh cúi người cảm ơn, sau đó nói với Vương Vũ: "Đây là lão Đồng, là người vô địch thiên hạ, vốn dĩ chúng ta đã định bỏ qua chuyện này rồi, nhưng ngươi quá ngông cuồng, cho nên ta phải cho ngươi biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên. Thế nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, coi như ngươi thua đi nữa thì chúng ta vẫn sẽ bỏ qua cho Đạt Tới Đỉnh Cao.
Vương Vũ gật đầu nói: "Vậy thì cảm ơn các chú rồi!"
Nói xong, Vương Vũ đi đến trước mặt lão Đồng, hỏi lão ta: "Có cần đóng cửa phòng họp không?
Từ trước tới nay, người tập võ đều có quan niệm, mở cửa thu học sinh, đóng cửa so tài võ thuật.
Dường như lão Đồng không thèm để ý đến vấn đề này, lập tức khoát tay bảo: "Không cần, cũng bởi vì quan niệm đó mà chúng ta ngày càng bị xã hội đào thải.
Mặc dù câu trả lời của lão Đồng không có liên quan đến câu hỏi, nhưng qua đó cũng biết được là lão ta cũng hiểu Vương Vũ là người trong giới võ thuật như lão ta.
"Thiết Ngưu! Mong được chỉ giáo!" Vương Vũ hướng về phía lão Đồng ôm quyền.
"Hải Nạp Bách Xuyên!" Lão Đồng ôm quyền đáp lễ.
Hai người vừa chuẩn bị xong tư thế, đang chuẩn bị ra tay thì lão Đồng đột nhiên bịt lấy tay phải và nói: "A, đây là cái gì?"
"???" Thấy bộ dạng của lão Đồng, trên mặt Vương Vũ hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
"Ngươi có biết thứ này là gì không?" Lão Đồng giơ tay hỏi Vương Vũ.
"Không nhìn rõ... " Hình như trong tay lão Đồng đang nắm thứ gì đó, nhưng nhìn mơ mơ hồ hồ nên Vương Vũ không thấy rõ lắm.
"Đến xem đi." Lão Đồng gọi Vương Vũ.
Vương Vũ tò mò đi qua, ngó đầu đến hỏi: "Cái gì thế? Cho ta xem một chút."
"Khà khà, là nắm đấm!" Lão Đồng cười khà khà, đồng thời dùng tay đấm một cú vào ngực Vương Vũ.
"Con mẹ nó!" Vương Vũ quá sợ hãi, vội vàng dùng hai tay ngăn ở trước ngực và lập tức nhảy ra sau.
"Ầm!"
Cú đấm của lão Đồng trúng vào lòng bàn tay của Vương Vũ, Vương Vũ nhảy ra sau làm dịu công kích, cho nên không bị đánh chết, nhưng cũng bị đấm lui ra xa.
Vốn dĩ với loại chiêu trò này, Vương Vũ không thể nào mắc mưu đơn giản như thế được, chỉ là hắn ngàn lần vạn lần cũng không thể nghĩ ra được, là người tập võ, hơn nữa có cả đống tuổi treo trên đầu, mà lão Đồng vẫn không biết xấu hổ đi sử dụng mánh khóe như thế này.
Sau khi đánh bay Vương Vũ, lão Đồng không có chần chừ, hai chân dẫm mạnh một cái, đuổi theo, dùng tay phải đưa lên túm vào cánh tay của Vương Vũ, đồng thời dùng tay trái đấm thẳng vào mặt Vương Vũ.
"Bạt Tai!"
Thấy chiêu thức của lão Đồng, Vương Vũ hơi kinh hãi, cuống quýt né mặt sang một bên. Mà lúc này lão Đồng bước sang phải một bước, nhảy ra phía sau Vương Vũ, đấm một phát vào lưng.
Vương Vũ vội vàng xoay người lại, dùng hai tay ghép lại, đỡ lấy cú đấm của Lão Đồng.
Sức mạnh cú đấm của lão Đồng vốn rất mạnh, còn Vương Vũ chỉ là vội vàng đưa tay qua đỡ, cho nên hắn lại bị đánh bay ra sau lần nữa.
Lão Đồng lại đuổi theo, đá một cú, Vương Vũ thấy thế lộn người lại, né khỏi cú đá của lão Đồng, sau đó đứng lên.
"Bát Quái Chưởng! Lão Đồng... Ngươi là Bát Quái Chưởng, Đồng Vân Sơn!" Vừa mới đứng dậy, Vương Vũ đã kinh ngạc kêu to.
Lão Đồng đứng chắp tay sau lưng: "Chính là lão phu! Không nghĩ ra, dưới tình huống bị ta chiếm hết lợi thế mà ngươi vẫn có thể tránh thoát khỏi áp chế của ta. Ngươi còn trẻ như thế, công phu đã đạt đến trình độ này, quả thật là đáng quý."
"Thật sự là lão ta sao... "
Nghe được lời xác nhận, người trước mắt là Đồng Vân Sơn, thì cảm giác nhẹ nhàng lúc nãy của hắn bị quét sạch sành sanh. Trong toàn bộ tất cả các khả năng mà Vương Vũ có thể nghĩ đến, thì không có nghĩ đến khả năng hắn có thể gặp được các cao thủ như thế này ở trong game, chẳng lẽ thành Vân Sơn cũng là đặt dựa theo tên của người này hay sao?"
Bát Quái Chưởng, Hình Ý Quyền và Thái Cực Quyền được gọi là ba loại nội công quyền pháp lớn, nhưng so với hai loại quyền pháp đằng sau, thì Bát Quái Chưởng khó học tập hơn rất nhiều. Bởi vì Bát Quái Chưởng có yêu cầu rất cao về phương diện thân pháp cùng chưởng pháp của người tập luyện, tính kỹ xảo còn cao hơn cả Hình Ý Quyền và Thái Cực Quyền, nói tóm lại là năm chữ, dễ học khó thành thạo.
Lúc này, Vương Vũ cũng hiểu ra được câu nói của Đồng Vân Sơn lúc bắt đầu trận đấu, ý nghĩa của hai từ "Đóng cửa".
Nhiều năm về trước, khi công phu còn chưa có bắt đầu xuống dốc, quốc gia cũng có xuất bản một vài quyển sách dạy võ thuật, nhưng do các môn võ đều có những đặc điểm khác nhau, bên trong trong mấy quyển này chỉ có dạy về quyền pháp chứ không có dạy thân pháp, mà Bát Quái Chưởng chủ yếu dựa vào thân pháp... Cho nên kết cục khá bi thảm.
Vốn dĩ ba loại nội công quyền pháp đều không phân biệt, nhưng sau khi Thái Cực Quyền và Hình Ý Quyền đều có người kế thừa, thì Bát Quái Chưởng lại suýt chút nữa bị xóa sổ... Đừng nói người khác, mà ngay cả kỳ tài võ học như Vương Vũ, cũng chỉ học được một bộ công pháp qua loa trong Bát Quái Chưởng là Du Long Chưởng... Đồng Vân Sơn lại là người của Bát Quái Môn, thì hắn cũng có thể hiểu được oán niệm trong lòng lão ta.
Ngay khi Bát Quái Chưởng sắp sửa trở thành một môn võ thất truyền, thì Đồng Vân Sơn đã trổ hết tài năng, dùng hai bàn tay đánh khắp các môn phái, ngay cả bốn gia tộc lớn, lão cũng đã từng đánh, thể nói lão là Vương Vũ đời trước.
Sau khi Đồng Vân Sơn khiêu chiến gia tộc họ Vương xong, lập tức đình chỉ hành động luận võ điên cuồng của lão, kết quả của lần khiêu chiến đó là thắng hay bại thì không có ai biết. Thế nhưng từ đó về sau Đồng Vân Sơn cùng với Lão Vương là gia chủ của gia tộc họ Vương lúc ấy trở thành bạn bè tốt của nhau...
Khi Vương Vũ còn bé, Lão Vương thường hay nhắc đến sự tích của người này trước mặt hắn, dẫn đến mưa dầm thấm đất, năm 18 tuổi Vương Vũ cũng đi ra ngoài đá một vòng, thu được tên tuổi vô địch đương thời.
Hai tên thích phá quán lại gặp mặt nhau ở trong game, đúng là điều khiến cho người ta phải cảm thán, danh xưng của những người trong giới võ thuật cũng không phải có được một cách dễ dàng như vậy, thế mà hai tên này đều chơi game.