Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 778 - Chương 780: Kỳ Phùng Địch Thủ

Trang 390# 1

 

 

 

Chương 780: Kỳ phùng địch thủ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Từ nhỏ ta đã nghe qua danh tiếng của tiền bối là anh hùng vô địch, hôm nay gặp được quả đúng là danh bất hư truyền." Vương Vũ nói lên lời nói từ đáy lòng mình.

Tuy là lúc nãy Đồng Vân Sơn ra tay trước, nhưng dựa vào kinh nghiệm đánh nhau hàng trăm trận của Vương Vũ, còn chưa bao giờ bị người áp chế đến mức như vậy, lão già này, thân pháp nhanh như gió, quyền thuật lại vô cùng tinh diệu, hiển nhiên là đã đạt đến trình độ đạt tới đỉnh cao rồi.

"Ha ha, danh tiếng chó má gì chứ, tên nhóc, lâu rồi lão phu mới gặp được một cao thủ xứng tầm, nhanh tới đánh nhau cùng ta."

Là người luyện võ, nếu muốn tu luyện võ công đạt đến cảnh giới hơn người, thì không thể tránh khỏi những trận chiến khốc liệt. Khi đã đạt đến trình độ như của Đồng Vân Sơn, thì bình thường rất khó có thể gặp được một đối thủ xứng tầm. Đột nhiên hôm nay lại gặp được loại cao thủ như Vương Vũ, đương nhiên là trong lòng cảm thấy bứt rứt, cả người trở nên hưng phấn, không kiềm chế được.

Phía bên này Vương Vũ cũng chả khác gì, hai tay đưa ra, tay trái đưa một vòng, tạo một thế phòng thủ, sau đó xông thẳng về phía Đồng Vân Sơn.

"Thái Cực Quyền? Ha ha! Khá ý nghĩa đấy chứ!"

Đồng Vân Sơn bước lên trước một bước, đưa tay phải ra, đánh một chưởng về phía Vương Vũ, Vương Vũ cũng không tránh không né, đưa tay trái ra đỡ một chưởng của Đồng Vân Sơn, tay phải lại đưa ra chụp vào khuỷu tay Đồng Vân Sơn, lập tức Vương Vũ túm được cánh tay của Đồng Vân Sơn.

Đồng Vân Sơn không hề hoang mang, đưa tay phải xoay một vòng, hóa giải chiêu thức của Vương Vũ, đồng thời định tóm lấy tay của Vương Vũ. Thân thể Vương Vũ thoáng một cái, tránh thoát được. Sau đó dùng vai đâm thẳng vào ngực Đồng Vân Sơn, ngay lập tức Đồng Vân Sơn bị đụng phải lui ra phía sau.

Trong lúc lùi lại phía sau, Đồng Vân Sơn đưa tay ra bắt được cánh tay của Vương Vũ, kéo một phát, khiến cho Vương Vũ bị chao đảo, nhân cơ hội này Đồng Vân Sơn đánh một chưởng vào ngực Vương Vũ.

Sau lượt giao tranh đầu tiên, hai người đều lùi ra sau mấy bước, đều dùng ánh mắt thán phục nhìn lấy đối thủ.

"Tiếp!"

"Tốt!"

Lần này thì đổi lại là Vương Vũ ra tay trước, Đồng Vân Sơn dùng một tay gạt cú đấm của Vương Vũ ra, sau đó giơ chân đá vào bả vai Vương Vũ.

Cú đá của Đồng Vân Sơn cũng không giống như những người khác, cho nên nếu trúng phái cú đá này chắc chắn không hề dễ chịu. Đột nhiên Vương Vũ xoay người lại, cú đá của Đồng Vân Sơn lướt qua vai hắn, đồng thời đưa chân đá vào cẳng chân của Đồng Vân Sơn, còn cánh tay phải thì vung mạnh, đấm một cú vào giữa ngực Đồng Vân Sơn, khiến cho Đồng Vân Sơn ngã ngửa xuống đất.

Vương Vũ xoay người lại, định dùng chân đá vào vai Đồng Vân Sơn, nhưng bị lão xoay người đỡ được. Đồng thời lão ta đứng dậy khiêng chân của Vương Vũ ném ra ngoài.

Vương Vũ vừa rơi xuống đất, Đồng Vân Sơn đã nhào lên, Vương Vũ vội vàng túm lấy cánh tay của Đồng Vân Sơn, định vật ngửa lão ta ra sau. Nhưng Đồng Vân Sơn đã nhanh hơn, lão ta xoay người lướt ra đằng sau lưng Vương Vũ, túm lấy cánh tay của Vương Vũ và vật hắn ra phía sau. Vương Vũ cũng không cam lòng chịu yếu thế, sử dụng hết tốc độ tối đa của mình di chuyển ra sau lưng Đồng Vân Sơn, định tiếp tục vật lão ta...

Nhưng quyền pháp của Đồng Vân Sơn quá tinh diệu, cánh tay hơi kéo xuống phía dưới một cái, đã thoát được chiêu thức của Vương Vũ. Đồng thời dùng hai tay đánh vào ngực Vương Vũ, Vương Vũ bị đánh lui về sau, một lần nữa hai người lại tách nhau ra.

Bát Quái đối đầu với Thái Cực, có thể nói là điều này thật sự rất vừa vặn, hơn nữa Vương Vũ cùng Đồng Vân Sơn lại ngang tài ngang sức, cho nên rất khó phân ra cao thấp.

Chỉ thấy giữa hai người, ngươi đến thì ta lui, ngươi lui thì ta đến, gặp chiêu phá chiêu, hai cánh tay quấn lấy nhau một chỗ, linh hoạt như rắn, cơ thể của hai người dựa theo những tư thế không thể tưởng tượng nổi quấn lấy nhau, khiến cho đám người Sa Trường Điểm Binh nhìn đến mê muội.

Mặc dù Sa Trường Điểm Binh không phải là người luyện võ, nhưng hắn ta xuất thân từ quân đội, cũng từng học qua thuật chiến đấu. Hơn nữa hắn ta đã ở chung với Đồng Vân Sơn khá lâu, cho nên hắn ta cũng được coi là người trong giới võ học.

Lúc này, Vương Vũ và Đồng Vân Sơn chỉ đang so tài bằng võ thuật, chứ không sử dụng kỹ năng trong game, nhưng chiêu thức của hai người rất rõ ràng, dứt khoát, rất có phong thái của tông sư. Hơn nữa cuộc chiến giữa hai người vô cùng hung hiểm, nếu là ở trong hiện thực, chỉ cần giữa hai người có chút sơ sẩy thôi, là sẽ thua ngay.

Chỉ tính ba lần xoay người vật lộn lúc nãy, không kể là ai, chỉ tiết tấu hơi nhanh hoặc hơi chậm một chút, thì chắc sẽ bị người kia tóm rồi.

Đánh nhau ở cấp bậc này, đừng nói là loại người bình thường như Sa Trường Điểm Binh, mà ngay cả trong giới võ thuật, thì cũng là loại chiến đấu cấp bậc Sử Thi, cần phải ghi vào sách giáo khoa.

Hơn hai mươi phút trôi qua, hai người cũng đã đánh nhau cả trăm chiêu, nhưng vẫn chưa phân ra cao thấp. Cũng may là đang ở trong game, chứ nếu ở ngoài đời thật, coi như không bị đối phương đánh ngã thì cũng phải gục ngã vì mệt mỏi.

Cũng vì hai người không có sử dụng kỹ năng nghề nghiệp, cho nên nhìn thì thấy đánh nhau rất mãnh liệt, nhưng sát thương gây ra không có bao nhiêu, thanh máu của hai người không giảm bớt nhiều, ngược lại có cảm giác càng đánh càng hăng.

Lại một hiệp nữa kết thúc, hai người lại tách nhau ra, sau khi đứng vững, Vương Vũ hướng về phía lão Đồng ôm quyền: "Thầy Đồng, quyền pháp của ngài thật cao thâm, trước giờ ta chưa thấy qua người thứ hai có công phu quyền pháp như thế."

Đồng Vân Sơn cười nói: "Ha ha, chàng trai, cậu cũng không hề tệ, lão phu tung hoành ngang dọc cả đời người, cậu là người thứ hai khiến ta phải làm vào hoàn cảnh như thế này."

"Ủa? Trên đời còn có người tài ba đến vậy sao?" Vương Vũ hơi kinh hãi, với trình độ quyền pháp của Đồng Vân Sơn, trước giờ Vương Vũ tuyệt đối chưa thấy qua, không nghĩ ra được ngoại trừ hắn ra, còn có người có thể đánh ngang tay với lão ta.

"Ha ha, tên nhóc ngốc, cao thủ xa tận chân trời nên có thể ngươi không thấy, chả lẽ nằm ngay trước mắt ngươi, mà ngươi cũng không thấy hay sao? Chờ khi nào ngươi đánh thắng được ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết."

Đồng Vân Sơn cười to, đồng thời lại xông đến.

"Có thể dừng lại một chút hay không!"

Đúng lúc này, Sa Trường Điểm Binh rốt cục nhịn không nổi nữa, phải kêu lên.

"Sao vậy?" Vương Vũ cùng Đồng Vân Sơn nghe vậy lập tức dừng tay lại.

Sa Trường Điểm Binh buồn bực nói: "Tên nhóc, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng, hai người muốn tiếp tục đánh thế này đến bao giờ?"

"Chuyện này... " Vương Vũ nhìn thanh máu của mình, trên mặt lập tức tỏ ra có chút xấu hổ.

Mẹ nó, đánh hơn hai mươi phút rồi, mà thanh máu mới mất có một phần mười, có đánh BOSS đi nữa thì máu nó cũng không mất chậm như thế này...

Trong trò chơi không có thiết lập tính năng về thể lực, cho nên cứ theo đà này, hai người có đánh ba ngày ba đêm đi nữa cũng khó phân thắng bại.

Sau một hồi ngây ngô, HP của hai người cũng hồi lại đầy đủ... Xem ra hai người đều có trang bị tự động hồi máu, như vậy hai người muốn chết lại càng khó.

"Hay chúng ta dùng kỹ năng?" Vương Vũ hỏi Đồng Vân Sơn.

"Được!" Đồng Vân Sơn gật gật đầu, dùng Băng Quyền đánh về phía Vương Vũ, Vương Vũ vừa định nhảy ra phía sau để tránh khỏi phạm vi của kỹ năng, thì Đồng Vân Sơn thay đổi từ chưởng pháp thành trảo pháp, chụp lấy mắt cá chân của Vương Vũ.

"Rầm!"

Vương Vũ tan biến.

"Thầy Đồng, cái đó là giả!" Vương Vũ xuất hiện ở sau lưng Đồng Vân Sơn, dùng tay làm đao chém vào gáy Đồng Vân Sơn.

"Bộp!"

Đồng Vân Sơn tan biến.

"Ngươi cho rằng cái này chỉ có một mình ngươi có hay sao? Ha ha!" Đồng Vân Sơn cười ha ha, ngay khi bóng dáng của Vương Vũ vừa hiện ra, hai tay lão đã hợp lại, sử dụng Niệm Khí Ba đánh thẳng vào đầu Vương Vũ.

"Rầm!"

Niệm Khí Ba nổ tung trên đầu Vương Vũ, Đồng Vân Sơn bị cú nổ đẩy lùi ra phía sau mấy bước. Nhưng đột nhiên lão ta cảm thấy có một cỗ lực lượng đang hướng vè phía mình, một luồng điện lóng lánh, thanh máu Đồng Vân Sơn bị Vương Vũ đánh thành không.

Bởi vì chỉ là so tài, cho nên dù máu đã hết, nhưng Đồng Vân Sơn vẫn không chết.

Đồng Vân Sơn sững sờ một lát, quay đầu lại nhìn Vương Vũ, ánh mắt lão có chút thẫn thờ: "Lợi hại, lợi hại thật, quả nhiên ta vẫn đã già."

Vương Vũ ngại ngùng nói: "Đâu có, chỉ là ta chiếm ưu thế về trang bị... "

"Không, không cần!" Đồng Vân Sơn lắc đầu nói: "Nếu như ở trong hiện thực, dùng đống xương già của ta để đánh cùng loại người trẻ tuổi như ngươi, chắc còn thua thảm hại hơn, không là kỳ tài hiếm có của gia tộc họ Vương, ta phục rồi!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment