Trang 390# 2
Chương 781: Tông sư một đời
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vẫn thường nói, nắm đấm sợ tuổi trẻ, côn đồ sợ lão làng, bất kể Nội Gia Quyền hay là Ngoại Gia Quyền, đều là đạo lý này.
Tuy Đồng Vân Sơn về quyền pháp cũng hơn Vương Vũ mấy phần, nhưng ông ta đã là người hơn năm mươi tuổi rồi, đã qua thời kỳ trung niên lâu rồi, không nói đến Vương Vũ trời sinh sức khỏe như thần, căn cốt trời phú, chỉ riêng tuổi trẻ phơi phới, chênh lệch quyền pháp nho nhỏ giữa hai người, cũng không bù đắp được nhược điểm về mặt thể chất của Đồng Vân Sơn.
May mà đây là ở trong game, chỉ có thuộc tính không có sức khỏe, nếu không Đồng Vân Sơn chỉ trong vòng năm, mười giây, có lẽ còn chưa lâm trận đã bỏ chạy rồi.
"Ngươi biết ta là ai sao?" Nghe thấy lời nói của Đồng Vân Sơn, Vương Vũ kinh ngạc hỏi.
Vương Vũ vừa mới sử dụng chính là Thái Cực Quyền, đồ chơi Thái Cực Quyền này là một kỹ năng mà mấy người học võ đều sẽ biết một ít, cho dù quyền pháp của Vương Vũ tinh xảo, Đồng Vân Sơn cũng nên cho rằng Vương Vũ là người nhà họ Dương hoặc là người nhà họ Trần mới đúng, làm sao có thể lập tức đoán trúng Vương Vũ là người nhà họ Vương được, chẳng lẽ là từ trong quyền pháp bộc lộ ra ngoài? Cái này cũng không thể nào được, Vương Vũ dùng chính là Thái Cực chính tông, nếu cái này cũng có thể nhìn ra được, thì Đồng Vân Sơn quả thực là thần.
"Đương nhiên!" Đồng Vân Sơn thần bí cười nói.
"Chỉ từ một chiêu thôi mà nhận ra được sao?" Vương Vũ kinh ngạc xin chỉ bảo.
"Từ gương mặt! Ngươi giống hệt cha ngươi lúc còn trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì ta đã nhận ra, đã biết đến sự lợi hại của ngươi từ lâu rồi, cho nên mới lừa gạt ngươi thôi." Đồng Vân Sơn nói.
"..." Vương Vũ nghe thấy thế, nháy mắt không nói năng gì nữa... Mẹ nó, ông già này không hành động theo motif thông thường.
"Như vậy cao thủ theo lời thầy Đồng chẳng lẽ là?" Ngay sau đó Vương Vũ lại hỏi, nếu Đồng Vân Sơn đã nhận ra mình, như vậy cao thủ theo lời ông ta nói gần ngay trước mắt, nghĩ bằng ngón tay cũng nghĩ ra được là ai.
"Đúng vậy, chính là cha của ngươi, năm đó hai ta đều còn thanh xuân phơi phới, cho nên cũng không chịu phục ai cả, nhưng mà đánh một trận xong, ta không còn phục một ai nữa hết." Đồng Vân Sơn cảm khái nói.
"Không lừa gạt chú, ông ấy cũng nói y như vậy." Vừa nghe thấy Đồng Vân Sơn nói như thế, Vương Vũ chợt nhớ đến ông Vương cũng từng nói y như vậy.
"Nhưng mà ông ấy nói ta đã vượt qua ông ấy từ lâu rồi." Vương Vũ vuốt cằm nói.
"Ngươi tuổi còn trẻ mà, đánh với ông ấy đương nhiên sẽ không chịu tổn hại gì... Hơn nữa ông ấy và ta cũng không giống nhau, ông ấy là cha ngươi, nếu đánh thua ngươi, vậy thì quá mất mặt rồi... Ha ha." Đồng Vân Sơn cười to nói.
"Hì hì." Vương Vũ vuốt gáy cười cười, Đồng Vân Sơn nói không sai, người tập võ ai mà chẳng tranh giành hiếu thắng... Thua con trai mình thì cũng mất mặt thật.
"Có điều dựa vào bây giờ mà nói có lẽ là ta thua ông ấy rồi." Đồng Vân Sơn lắc đầu nói: "Nghĩ đến Bát Quái Môn trước đây cũng có lai lịch xa xưa, hôm nay chỉ còn vẻn vẹn có mình ta, mà con trai của Vương huynh cũng đã... Ai."
"Ai..." Vương Vũ cũng thở dài theo một tiếng, đối với người tập võ mà nói, truyền thừa thật sự là một vấn đề lớn, tình huống như Đồng Vân Sơn này, Vương Vũ ngay cả khuyên cũng không biết khuyên thế nào được cả, chẳng lẽ chính mình chủ động yêu cầu được học Bát Quái Chưởng? Đây chính là phạm vào điều kiêng kỵ, Vương Vũ cũng không như vậy.
"Ngươi cảm thấy võ công của ta như thế nào?"
"Quyền pháp của thầy Đồng rất cao, đời này ta hiếm thấy!" Vương Vũ nói đúng sự thật.
"Vậy ngươi có muốn học võ công của ta không?" Đồng Vân Sơn hỏi.
"Thầy Đồng..." Vương Vũ còn chưa nói gì, mấy người Sa Trường Điểm Binh đến trước Vương Vũ một bước đã kêu lên, trơ mắt nhìn Đồng Vân Sơn, trong mắt viết đầy không thể tin nổi.
Sa Trường Điểm Binh và Đồng Vân Sơn thật ra đã quen biết từ lâu, chơi game này cũng là do Sa Trường Điểm Binh dẫn Đồng Vân Sơn đến, nhưng mà Đồng Vân Sơn cũng chỉ chỉ bảo Sa Trường Điểm Binh hai ba chiêu thức mà thôi, lấy người đời sau như đám người Sa Trường Điểm Binh dù có cầu xin tha thiết đến mức độ nào, Đồng Vân Sơn cũng không chịu truyền dạy, không thể ngờ được, Đồng Vân Sơn bây giờ lại chủ động dạy một người ngoài.
Đồng Vân Sơn nhìn mấy người Sa Trường Điểm Binh một cái nói: "Không phải ta không dạy các ngươi, mà là tuổi các ngươi quá lớn rồi, hơn nữa trước đây học lại là võ công cứng tay cứng chân, không học được quyền pháp của ta."
Đám người Sa Trường Điểm Binh nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên buồn bã... quả thật, trước đây Đồng Vân Sơn cũng có lòng muốn dạy mà, nhưng muốn thay đổi thì dễ mà thực sự thay đổi thì khó, mấy người Sa Trường Điểm Binh cứng tay cứng chân được mười mấy năm rồi, làm sao có thể so sánh được với loại người thiên tài trời sinh nội ngoại kiêm tu như Vương Vũ chứ.
"Vậy bây giờ tính sao?" Vương Vũ lúc này có chút không biết làm sao.
Với quan hệ lâu năm của ông Vương và Đồng Vân Sơn, Vương Vũ ngược lại không sợ ông Vương không đồng ý, nhưng mà người của nhà họ Vương lại bái người khác làm thầy, cuối cùng vẫn sẽ bị người ta đồn đại linh tinh.
Đồng Vân Sơn cười nói: "Ta biết ta không có tư cách làm sư phụ của ngươi, ta chỉ truyền dạy quyền pháp cho ngươi mà thôi, không nhận ngươi làm đồ đệ."
"Nhưng mà..." Vương Vũ lại lần nữa không nói ra lời phản đối, quan điểm riêng của từng môn phái dù sao cũng là truyền thống của người tập võ.
"Không có nhưng mà gì hết!" Đồng Vân Sơn nói: "Ta tuổi tác đã lớn như vậy, vẫn chưa có đồ đệ nối dõi, thế nhưng ta không đành lòng trơ mắt nhìn tay nghề của lão tổ tông không có ai nối dõi, quan điểm riêng của từng môn phái, cũng nên từ bỏ từ lâu rồi."
"Thầy Đồng!" Vương Vũ nghe thấy thế vái Đồng Vân Sơn một cái thật sâu, nói: "Ta đã từng gặp nhiều người tập võ, chỉ có chú mới có thể được coi là Tông sư một đời!"
"Ha ha ha!" Đồng Vân Sơn cười ha ha nói: "Thật sự không được đâu, truyền dạy cho ai cũng giống nhau mà thôi, mấy ngày nữa chúng ta gặp nhau lần nữa ta sẽ tự bản thân mình truyền dạy cho ngươi, ngươi nhất định phải luyện tập cho thật tốt."
"Mấy ngày nữa gặp mặt?" Vương Vũ buồn bực nói: "Có nghĩa là sao?"
"Mấy ngày nữa không phải là mừng thọ ông nội ngươi được một trăm tuổi hay sao? Ta cũng nhận được thiếp mời nữa mà..." Đồng Vân Sơn nói.
"Hả?" Vương Vũ nghe thấy thế mặt mày choáng váng.
Cũng phải, trước đây khi Vương Vũ còn ở nhà, khi ông cụ Vương mừng thọ thì Vương Vũ chỉ để ý đi theo ăn uống tặng quà nhận lì xì, chưa bao giờ ghi nhớ ngày này, lần này được Đồng Vân Sơn nhắc nhở mới nhớ đến, ông cụ Vương năm nay đã là mừng thọ một trăm tuổi rồi.
Ông cụ Vương có bốn người anh em, ông Vương xếp thứ ba, tuy không phải con trai trưởng, nhưng là người có thiên phú cao nhất, cho nên được lập làm chủ nhà, Vương Vũ cũng giống như vậy, trong đám thế hệ sau trẻ tuổi cũng là người ưu tú nhất được ông cụ yêu thương nhất.
Con người sống trên đời có mấy người có thể sống đến trăm tuổi chứ, Vương Vũ với tư cách là truyền nhân ưu tú nhất, tuyệt đối không có lý nào lại không quay trở về.
"Ôi chao, thầy Đồng, ta phải đi trước một bước." Vương Vũ chắp tay với Đồng Vân Sơn, sau đó nói với mấy người Sa Trường Điểm Binh: "Chuyện của Đạt Tới Đỉnh Cao cứ tính như vậy nhé, ta có việc sẽ không đi theo hắn ta đâu."
Nói xong, Vương Vũ gửi tin nhắn kể tóm tắt mọi chuyện cho Đạt Tới Đỉnh Cao, sau đó lại gửi tin nhắn cho Mục Tử Tiên, ngay lập tức đăng xuất.
Đồng Vân Sơn vẻ mặt mơ hồ: "Thằng nhóc này nhìn qua cũng chững chạc lắm mà, sao đột nhiên lại trở nên hấp tấp vậy nhỉ?"
Sau khi Vương Vũ đăng xuất, vội vội vàng vàng rửa mặt, từ nhà vệ sinh đi ra, Mục Tử Tiên cũng đăng xuất rồi, không hiểu ra sao hỏi Vương Vũ: "Làm sao vậy? Gấp gáp như thế?"
"Vợ ơi, dọn dẹp một chút, chúng ta phải về nhà một chuyến."
"Về nhà?" Thân thể Mục Tử Tiên hơi run rẩy nói: "Nhanh như vậy đã đòi trở về sao?"
Vương Vũ gật đầu nói: "Ừ, còn có ba ngày nữa là đến lễ mừng thọ của ông nội anh rồi, anh phải về nhà một chuyến, sau đó để em gặp mặt người nhà của anh một lần, hì hì, rất kích thích đây."
"Á... Đột nhiên như vậy, em hơi bất ngờ, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kịp mà." Mục Tử Tiên nhìn thoáng qua tên ngốc này, âm thầm nắm chặt bàn tay đang đổ mồ hôi nói: "Em sẽ đi thu dọn đồ đạc ngay bây giờ."