Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 782 - Chương 784: Mẹ Của Vương Vũ

Trang 392# 1

 

 

 

Chương 784: Mẹ của Vương Vũ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Mục Tử Tiên trước đây cùng lắm cũng chỉ đến được đường ranh giới, đây vẫn là lần đầu tiên bước chân vào thôn Vương Gia, vừa vào thôn Vương Gia, khiến cho Mục Tử Tiên cảm nhận được cái gì gọi là chênh lệch văn hóa.

Thôn Vương Gia từ đầu đến cuối đều là kiến trúc phục cổ, phòng ở cũng không cao, kiến trúc cao nhất chẳng qua lầu cổ bốn tầng ở trung tâm thôn làng, lối kiến trúc còn thuận mắt hơn gấp mấy lần những khu vực thành cổ được xây dựng để thu hút du khách.

Nhất là một đám viện rộng của thôn Vương Gia, khiến Mục Tử Tiên nhìn đến không nói nên lời, phải biết, bây giờ dân số người Hoa lên đến hơn hai tỷ, mặc dù là nơi nông thôn xa xôi nhất, vì để bảo đảm diện tích đất canh tác, cũng phải thu hẹp khu vực cư trú, biến nhà trệt thành nhà tầng, dưới tình huống như vậy, người nhà họ Vương còn có thể giữ lại loại kiến trúc cổ diện tích lớn như vậy, tiền tài có thể thấy được rõ ràng.

Nếu Mục Tử Tiên từ trên nhìn xuống, cô ấy còn có thể kinh ngạc phát hiện, thôn Vương Gia có tổng cộng tám con đường, lấy lầu cổ làm trung tâm, sắp xếp theo hình bát quái, vô cùng thông suốt, có thể xây một thôn làng như vậy, không chỉ có mỗi tiền là vấn đề quan trọng.

Từ khu vực thành phố đến thôn Vương Gia đã là buổi trưa rồi, lúc này trên đường phố cũng không có mấy người, Vương Vũ dẫn theo Mục Tử Tiên rẽ trái rẽ phải đến bảy, tám lần, một đường đi tới trước một viện lớn trong thôn.

Vì thôn Vương Gia không có người ngoài, cho nên mọi người cũng không để ý đến chuyện đóng cửa, cổng lớn ở viện mở rộng ra, Vương Vũ lôi kéo Mục Tử Tiên lập tức đi xuyên qua hành lang uốn khúc, lại xuyên qua mấy lớp cửa, đứng trước một căn phòng.

"Đây chính là nhà anh?" Mục Tử Tiên kinh ngạc hỏi.

"Ừ" Vương Vũ gật đầu.

"Thật rộng lớn quá..." Mục Tử Tiên sợ hãi than.

Vương Vũ dẫn Mục Tử Tiên xuyên qua bốn cánh cửa, vẫn không đi được đến điểm cuối cùng, có thể thấy được viện của nhà Vương Vũ ít nhất có năm cửa trở lên... Không nói những thứ khác, ngay cả cánh cổng lớn có hai người đang canh gác kia, cũng đã lớn hơn những ngôi nhà trong thành phố I rất nhiều.

Ở thời đại tấc đất tấc vàng như hiện nay, có thể sống trong những căn phòng lớn như vậy cũng không nhiều...

Lúc này cuối cùng Mục Tử Tiên cũng hiểu ra vì sao Dương Na một mình sống trong một căn phòng trọ diện tích lớn, vẫn sẽ cảm thấy không được tự nhiên rồi, cái gọi là căn phòng phong thủy của khu phố xa hoa nhất, đặt ở chỗ này cũng chỉ giống như phân của nhà vệ sinh thôi, dù sao Vương Vũ cũng đã từng nói rồi, nhà họ Dương là gia tộc có tiền nhất trong bốn gia tộc lớn.

Điều này khiến Mục Tử Tiên không nhịn được cảm thán, có phải người luyện võ đều sẽ được kèm theo thiên phú kiếm tiền không vậy, nhìn Vương Vũ là thấy, chơi game thôi cũng có thể vơ vét được một số lượng vàng lớn như vậy, những người khác có lẽ cũng không khác nhau là mấy.

"Đây là đâu? Không đến gặp cha mẹ anh trước sao?" Nhìn căn phòng trước mặt, Mục Tử Tiên kỳ quái hỏi.

"Phòng của anh." Vương Vũ nói xong, nhẹ nhàng nhảy lên, sờ lên khe cửa, lấy một chiếc chìa khóa xuống, đồng thời Mục Tử Tiên nhẹ nhàng đẩy đẩy cửa ra rồi.

"Cửa không khóa mà." Mục Tử Tiên nói khẽ.

"Hả? Anh nhớ rõ ràng lúc anh đi đã khóa lại mà." Vương Vũ kỳ quái đi vào nhà chính.

Trong phòng vô cùng sạch sẽ, Vương Vũ đi hơn nửa năm, nhưng mà trong phòng không dính một hạt bụi, sàn nhà làm bằng gỗ cũng hiện lên ánh sáng, dường như hàng ngày đều có người quét dọn sạch sẽ.

"Chẳng lẽ có người ở trong phòng mình sao?"

Vương Vũ lẩm bẩm một câu, vừa đi xuyên qua nhà chính đi vào phòng ngủ, đã nghe thấy trong phòng vang lên một giọng nói.

"Là lão nhị à? Con về trước đi, mẹ ngồi ở chỗ anh con thêm một lát nữa."

Lúc này Vương Vũ vén rèm lên, Mục Tử Tiên nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, đang ngồi ngay trước bàn làm việc của Vương Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người phụ nữ trung niên này dáng vẻ không tính là quá xinh đẹp, ăn mặc cũng không tính là lộng lẫy quý giá, nhưng mà khí chất trên người thì lại vô cùng rõ ràng, loại khí chất này Mục Tử Tiên đã từng cảm nhận được, ở trong game khi gặp được cha của Vương Vũ, và cảm giác lúc này cũng không khác nhau nhiều lắm.

"Mẹ..." Nhìn thấy người phụ nữ trung niên này, Vương Vũ xúc động kêu lên.

Người phụ nữ trung niên nghe thấy tiếng nói, mở mắt, sửng sốt rất lâu mới nức nở nói: "Thiết Ngưu... Con đã về rồi sao?"

Một câu nói rất bình thản, nhưng Vương Vũ và Mục Tử Tiên đều sâu sắc cảm nhận được nhớ nhung, mong chờ và bất ngờ, đủ loại tình cảm phức tạp trong lời nói.

Giờ khắc này, nước mắt Mục Tử Tiên không kiềm được chảy xuống.

Có câu nói con đi nghìn dặm mẹ lo lắng, chuyến đi này của Vương Vũ ít nhất cũng không có tin tức gì trong nửa năm trời, làm mẹ có cảm giác như thế nào, Mục Tử Tiên lập tức cảm nhận được, cảm giác kia thật giống như Vương Vũ đột nhiên rời khỏi cô vậy... Đồng cảm như chính bản thân mình.

Cùng lúc đó Mục Tử Tiên cũng hiểu được hành động trước đây của cô và Vương Vũ ngây thơ ấu trĩ đến mức nào... Tuy tình yêu là ích kỷ, nhưng mà tình thân là vô giá, có rất nhiều phương pháp giải quyết mọi chuyện, tại sao lại cố tình lựa chọn cách tổn thương người yêu ta nhiều nhất như vậy.

"Mẹ." Vương Vũ thấy mẹ mình như vậy, cũng hơi muốn khóc.

"Nín đi! Đàn ông không rơi lệ biết chưa hả?" Mẹ của Vương Vũ thấy thế, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nói.

Vương Vũ vội vàng đứng lại, kéo tay Mục Tử Tiên nói: "Đây là mẹ của anh."

"Mẹ..." Mục Tử Tiên trong lòng ngượng ngùng nhỏ giọng gọi một câu.

Mẹ của Vương Vũ liếc nhìn Mục Tử Tiên một cái, lạnh như băng hỏi Vương Vũ: "Ai vậy?"

"Vợ của con... Chúng con kết hôn cũng đã hơn nửa năm rồi." Vương Vũ vui vẻ nói.

Mẹ của Vương Vũ nghe thấy thế thì ánh mắt căng thẳng, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, có điều cuối cùng vẫn là con cháu gia tộc lớn, cho dù nhìn thấy đầu sỏ gây tội lừa gạt con mình bỏ nhà ra đi, nhưng ngay trước mặt Vương Vũ, mẹ của Vương Vũ cũng không lựa chọn khiến Vương Vũ không xuống đài được, mà chỉ nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, cũng quay về phía Mục Tử Tiên gật gật đầu một cái theo lễ phép.

Thấy mẹ của Vương Vũ lạnh nhạt như vậy, Mục Tử Tiên cũng thở dài trong lòng một hơi.

Hết cách rồi, dưới tình huống này nếu là bất kỳ ai thì cũng không thể có thái độ tốt được, Mục Tử Tiên cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.

Dù sao cũng là miếng thịt trên đầu quả tim, chuyện kết hôn lớn như vậy, là cha mẹ cũng không biết, nếu là người khác thì vừa thấy mặt đã nổi giận từ lâu rồi, đương nhiên, mẹ của Vương Vũ còn sợ Vương Vũ lại chạy đi không nói một lời thêm lần nữa hơn.

Mục Tử Tiên đang định nói mấy câu tỏ vẻ xin lỗi, mẹ của Vương Vũ nhìn đồng hồ nói: "Chắc là còn chưa ăn cơm đâu hả? Nào, đến rất đúng lúc, tất cả mọi người đều ở đây, có chuyện gì cứ ăn cơm trước đã rồi nói sau."

Khí chất của mẹ Vương Vũ còn mạnh hơn ông Vương mấy phần, có một loại cảm giác chân thật đáng tin.

"Dạ." Vương Vũ và Mục Tử Tiên gật gật đầu, đi theo đằng sau mẹ của Vương Vũ, lại đi xuyên qua một cánh cửa, đi tới nhà ăn.

Vương Phi béo mập (Yêu Nghiệt Hoành Hành) đang nhét thức ăn vào trong miệng, nghe thấy âm thanh ngoài cửa, vội vàng ngồi thẳng dậy.

Nhìn thấy ba người Vương Vũ bước vào, đầu tiên Vương Phi kinh ngạc liếc nhìn hai người Vương Vũ một chút, sau đó kinh hoảng nhìn mẹ mình một cái.

Mẹ Vương Vũ nhìn lướt qua bàn ăn, sau đó nghiêm khắc nhìn chằm chằm Vương Phi đang khóe miệng chảy đầy mỡ hỏi: "Cha con đâu hả?"

"Vẫn đang chơi game đó!" Vương Phi thấy mẹ không truy cứu chuyện mình ăn vụng, cuống quýt lau miệng bán đứng cha ruột.

"..." Vương Vũ và Mục Tử Tiên nghe thấy thế cũng sững sờ, trước đây hai người còn tưởng rằng ông Vương vì muốn gây sự mới đi chơi game, không thể ngờ được ông lão này thế nhưng cũng chìm đắm trong đó.

Vừa nghe thấy Vương Phi nói như thế, mẹ của Vương Vũ sắc mặt lại lạnh xuống ba phần, cau mày nói: "Gọi ông ấy đến đây!"

"Con đi con đi..." Hai người Vương Vũ và Vương Phi nhìn thấy sắc mặt mẹ mình đến mức độ này, nhất thời sợ đến mức hồn vía lên mây, sau đó chạy vội ra ngoài.

Đúng lúc đó, ông Vương đi tới trước cửa phòng ăn, nhìn thấy hai anh em Vương Vũ đang chen chúc đứng ở cửa, buồn bực nói: "Sao hả, sao hả? Hai anh em các con lại tranh giành cái gì à? Hả? Lão đại, con quay về lúc nào vậy?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment