Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 783 - Chương 785: Cuộc Sống Mong Muốn

Trang 392# 2

 

 

 

Chương 785: Cuộc sống mong muốn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Vừa về đến nhà..." Vương Vũ vội vàng trả lời.

"À, cô cũng đến đấy à..." Ông Vương quay đầu nhìn thấy Mục Tử Tiên, phất phất tay với Mục Tử Tiên.

Mục Tử Tiên lúng túng đứng đó, cũng không biết nên xưng hô như thế nào.

Theo đạo lý mà nói, Mục Tử Tiên hẳn phải kêu một tiếng cha, nhưng mà lần trước gặp mặt, hai người cũng chẳng vui vẻ gì, đến nỗi ông Vương cũng không sảng khoái nói một câu xem có thừa nhận người con dâu là mình hay không, cho nên lúc này Mục Tử Tiên cũng hơi rối rắm.

"Nhanh ngồi xuống đi, sao không biết gọi người ta một tiếng hả... Cũng may, tôi cũng chẳng chuẩn bị lì xì..." Ông Vương gãi đầu lầm bầm một câu, cứ thế đang định ngồi xuống.

Đúng lúc này, mẹ của Vương Vũ bước chân lách sang bên cạnh, đá ghế của ông Vương vào trong góc tường.

"Ái Hoa, đừng làm rộn, các con còn đang nhìn kia kìa!" Ông Vương hơi đỏ mặt liếc ba người Vương Vũ một cái, sau đó nhẹ giọng nói.

"Ông cũng biết các con đang ở đây nữa hả? Cũng là người gần năm mươi tuổi rồi, mỗi ngày đều chơi game, ông có mất mặt hay không hả?" Mẹ của Vương Vũ có chút tức giận nói, có điều xem ra cũng không quá biểu lộ tình cảm, nhưng ngược lại vẫn giữ cho ông Vương ba phần mặt mũi.

Đừng nói đến người đã từng trải qua hôn nhân, một người độc thân chưa từng có bạn gái, cũng đều biết, kẻ địch lớn nhất trong giai đoạn hiện nay của người phụ nữ cơ bản chính là game online, đối mặt với một ông chồng nghiện nét, có thể nhẫn nhịn giống như mẹ của Vương Vũ như vậy thật sự là không nhiều lắm.

"Hì hì, tùy tiện chơi đùa một chút, có việc gì xảy ra thì chúng ta nói chuyện riêng là được, chừa chút mặt mũi cho tôi chứ." Ông Vương liếc Mục Tử Tiên một cái nói.

"Hừ!" Mẹ của Vương Vũ không thể làm thế nào được đành thở dài, sau đó nói với mọi người: "Đều ngồi xuống cả đi."

Mọi người nghe thấy thế, giống như mấy bạn nhỏ trong trường mẫu giáo, yên lặng ngồi xuống, nhất là Mục Tử Tiên, đã hoàn toàn bị khí thế của mẹ Vương Vũ trấn áp.

Xem ra nhà họ Vương người có lời nói có trọng lượng nhất, hoàn toàn là một người khác... Cái này cũng khó trách tính tình Vương Vũ khó chịu như vậy.

Người Hoa nói chuyện, cơ bản đều nói trên bàn cơm, mẹ của Vương Vũ và Vương Vũ nhiều năm không gặp, đương nhiên cũng có rất nhiều chuyện muốn nói.

"Thiết Ngưu này, mấy ngày qua đã đi đâu vậy? Ăn thế nào? Mặc ra sao? Sống có tốt không..."

Câu hỏi về mọi khía cạnh, hỏi ra một chuỗi.

Vương Vũ trả lời cũng rất toàn diện: đi đến một thành phố nhỏ, ăn mặc cũng tạm được có vợ nuôi, tuy cuộc sống có chút khó khăn, nhưng cảm thấy thoải mái hơn khi sống trong nhà rất nhiều...

"Ai..." Nghe thấy câu trả lời của Vương Vũ, mẹ của Vương Vũ như có điều suy nghĩ thở dài, sau đó hỏi ông Vương: "Ông biết cô gái này sao?"

Vừa nãy khi ông Vương vừa vào cửa đã chào hỏi với Mục Tử Tiên, mẹ của Vương Vũ cũng đã nhìn thấy tận mắt.

"Ừ, cô gái này không tệ, lão đại vui vẻ là được rồi." Ông Vương nói xong, cười tủm tỉm nhướn mày với Vương Vũ.

Vương Vũ mừng thầm, mặc dù trong nhà lời nói của mẹ mình có trọng lượng nhất, nhưng mà quyền quyết định cuối cùng vẫn là do cha mình quyết định, nếu ngay cả cha mình cũng nói như vậy, mẹ cũng sẽ không đột nhiên quá khó xử.

"Con cũng đã gặp chị dâu rồi, chị dâu cũng khá tốt mà." Vương Phi cũng là người thông minh, ngồi bên cạnh tận dụng triệt để bồi thêm một câu.

Mẹ của Vương Vũ thấy ông Vương và Vương Phi đều khen Mục Tử Tiên, có chút bất ngờ hỏi: "Vì sao mấy người đều gặp cả rồi mà tôi lại chưa gặp bao giờ?"

"Bà cũng đâu có chơi game..." Ông Vương nói.

"Gặp nhau trong game sao?" Mẹ của Vương Vũ lại hơi tức giận, game game, người một nhà bây giờ nói nhiều nhất chính là chuyện trong game.

"Ừ, bà không biết đâu, game kia chơi rất vui nhé, giống y như thật." Ông Vương khoe khoang nói.

"..." Mẹ của Vương Vũ híp mắt liếc ông Vương một cái, ông Vương vội vàng ngậm miệng lại.

Tiếp theo mẹ của Vương Vũ lại hỏi Mục Tử Tiên: "Tiểu Mục đúng không."

Mục Tử Tiên vội vàng đáp lời: "Vâng... Mẹ có thể gọi con là Tiên Nhi."

"Tiên Nhi, lão đại nhà chúng ta nhờ có cô chăm sóc, nhà cô ở đâu vậy?" Mẹ của Vương Vũ hỏi.

Mục Tử Tiên đúng như sự thật nói: "Cha mẹ con sinh sống trong thành phố... Đều là công nhân viên chức của xí nghiệp nhà nước."

Tình huống liên quan đến Mục Tử Tiên, Vương Vũ cũng hiểu rất rõ ràng, so với hoàn cảnh của nhà họ Vương thì bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.

"Ồ..." Mẹ của Vương Vũ gật gật đầu lại hỏi: "Vậy bây giờ cô đang làm nghề gì?"

"..." Mẹ của Vương Vũ vừa dứt lời, không khí nháy mắt lạnh xuống, ngay cả Mục Tử Tiên cũng không biết nên trả lời như thế nào bây giờ.

Từ trong lời nói vừa nãy mà thấy, Mục Tử Tiên đã biết mẹ của Vương Vũ chán ghét game, từ xưa đến nay quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu vốn dĩ đã rất kỳ diệu, giữa hai người lại còn ngăn cách bởi chuyện lừa gạt Vương Vũ, được coi là có thù oán, lúc này nếu còn nói mình đang chơi game... Mục Tử Tiên dường như có lẽ đã nghĩ đến nếu mình nói thật ra thì một giây sau, mẹ của Vương Vũ sẽ trở nên như thế nào.

Mà bây giờ trong hoàn cảnh này, không nói thật có được không hả?

Mục Tử Tiên suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: "Con ở trong game mở một tiệm tạp hóa, cũng coi như là game thủ chuyên nghiệp."

"Lại là chơi game?" Thái độ của mẹ của Vương Vũ lại lạnh lùng hơn nữa: "Vậy con Thiết Ngưu thì sao? Nó đường đường một người đàn ông sẽ không để người ta nuôi cơm mãi đâu."

Vương Vũ nói: "Con cũng chơi game! Con rất lợi hại đó!"

"Răng rắc!" Vương Vũ vừa dứt lời, đôi đũa trong tay mẹ của Vương Vũ gãy đôi, chỉ thấy mẹ của Vương Vũ nổi gân xanh nói với Vương Vũ: "Con có còn biết đến thân phận của chính con hay không hả?"

"..." Vương Vũ thờ ơ.

Mẹ Vương Vũ lại hỏi: "Con đường đường là người nối nghiệp đời sau của nhà họ Vương, bây giờ lại sa sút đến mức độ chơi game kiếm cơm ăn, con cảm thấy ổn thỏa sao?"

Vương Phi cũng cúi đầu.

"Thân là gia chủ của nhà họ Vương, chìm đắm trong game không tu luyện học tập, ông không cảm thấy ông có lỗi với ai sao?"

Ông Vương đặt chén đũa xuống.

Đúng vậy, thân là hy vọng tương lại của giới võ công, Vương Vũ gánh vác trách nhiệm truyền thừa và kéo dài, mặc dù bây giờ Vương Vũ còn chưa có tư cách truyền dạy cho thế hệ sau, nhưng ít nhất nếu muốn tự bản thân mình độc lập, thì phải chuyên cần võ học mới được, về phần tiền bạc gì đó, tài sản nhà họ Vương dồi dào như vậy, còn thiếu chút tiền này sao?

Chơi bời mê muội đến mất hết cả ý chí như vậy, trong mắt phái bảo thủ như mẹ của Vương Vũ, căn bản chính là có lỗi với liệt tổ liệt tông... Đây cũng là vì sao nguyên nhân bà vô cùng phản đối ông Vương chơi game.

"Mẹ, mẹ sai rồi." Mẹ của Vương Vũ đang định tiếp tục trách mắng, Vương Vũ đột nhiên lên tiếng.

"Thật sao? Mẹ sai ở chỗ nào chứ?" Mẹ của Vương Vũ thấy Vương Vũ dám chống đối lại mình, tức giận hỏi.

Vương Vũ nói: "Con chính là con, không phải là công cụ, con cảm thấy con cũng phải có suy nghĩ của bản thân mình chứ."

"Con là một đứa trẻ thì có thể có suy nghĩ gì chứ?" Mẹ của Vương Vũ nói.

Suy nghĩ của vợ chồng ông Vương thật sự là giống nhau một cách thần kỳ.

Vương Vũ nói: "Con muốn sống cuộc sống của người bình thường... Không muốn vừa sinh ra đã phải gánh vác áp lực lớn như vậy."

"Nhưng mà con là người nhà họ Vương..."

"Con biết, nhưng mà mẹ không biết, con thà rằng không phải người nhà họ Vương." Vương Vũ nói: "Từ khi con bắt đầu nhớ được mọi chuyện, con chưa từng có một ngày được sống cuộc sống mà con mong muốn, tập võ chính là tất cả của con, thậm chí hôn nhân cũng phải bị cha mẹ ép buộc xử lý... Cha mẹ không cảm thấy người sống như vậy rất đáng thương sao? Có gì khác máy móc đâu cơ chứ?"

"Cái này..." Mẹ của Vương Vũ nghe thấy thế, run rẩy nói: "Chúng ta làm thế đều vì muốn tốt cho con."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment