Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 784 - Chương 786: Làm Cha Làm Mẹ

Trang 393# 1

 

 

 

Chương 786: Làm cha làm mẹ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Cha mẹ trên thế gian này, phần lớn đều cho rằng áp đặt lý tưởng mà bản thân mình chưa hoàn thành được lên con cái, chính là mong muốn những điều tốt đẹp cho con cái, mẹ của Vương Vũ đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Đừng nói Vương Vũ là một người có thiên phú cực kỳ cao, cho dù thiên phú Vương Vũ chỉ bình thường, e rằng mẹ của Vương Vũ cũng sẽ không buông tay.

"Con cảm thấy nếu quả thật vì muốn tốt cho con, thì phải để con trở thành một con người có lý tưởng, chứ không phải một cỗ máy ngay cả suy nghĩ cũng không có."

Vương Vũ thản nhiên nói: "Rời khỏi nhà nửa năm, cuộc sống có chút túng quẫn, nhưng mà con rất thoải mái rất dễ chịu."

"Con..." Mẹ của Vương Vũ ban đầu vì bị chống đối mà lửa giận xông đến tận trời, nghe thấy câu nói cuối cùng của Vương Vũ, lập tức mềm lòng.

"Thà rằng ở bên ngoài chịu đựng khổ sở, cũng không muốn về nhà sao?" Mẹ của Vương Vũ hỏi.

"Không khổ, con cảm thấy đó chuỗi ngày hạnh phúc nhất của con." Vương Vũ nói câu này, quay đầu nhìn Mục Tử Tiên, đồng thời Mục Tử Tiên cũng có tâm linh cảm ứng quay đầu nhìn Vương Vũ một cái, hai người ngầm hiểu cười cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

"Con không thích luyện võ công sao?"

"Thích! Nhưng con càng muốn coi luyện võ công như niềm vui thú, mà không phải áp lực!" Vương Vũ nói.

"Niềm vui thú?" Mẹ của Vương Vũ buồn bực nói: "Luyện võ công vốn phải chịu khổ, sao lại còn có thể vui thú gì được?"

Vương Vũ nói: "Ở trong game, cảm giác mặc sức thi triển võ công cũng là niềm vui thú! Còn mạnh mẽ hơn nhắm mắt làm liều xa rời thực tế để luyện tập võ công nhiều lắm."

"Thật sao?" Mẹ của Vương Vũ hơi xuất thần.

"Đương nhiên rồi!" Ông Vương hưng phấn nói, trong game có quái vật cực kỳ mạnh mẽ nữa đấy, thật sự có ý nghĩa hơn việc đánh cọc gỗ linh tinh gì đó nhiều.

"Được rồi!" Thấy ông Vương cũng nói như vậy, sắc mặt mẹ của Vương Vũ cũng hòa hoãn hơn một chút, ánh mắt lại nhìn thẳng Mục Tử Tiên, sau đó nói: "Các con kết hôn từ bao giờ?"

"Hơn nửa năm." Mục Tử Tiên nói.

"Ai... Còn chưa có con sao."

"Chưa có..."

"Cũng may, bây giờ vẫn còn kịp." Mẹ của Vương Vũ thản nhiên nói.

"Mẹ nói như vậy có nghĩa là sao?" Nghe thấy mẹ của Vương Vũ nói như thế, tất cả mọi người đều ồ lên.

Nhất là Mục Tử Tiên, mặt mũi trắng bệch... Vẫn còn kịp, chẳng lẽ là muốn ép hai người ly hôn sao?

"Mẹ, con vất vả lắm mới lấy được can đảm về nhà, mẹ đừng có ép con!" Vương Vũ kinh hãi nói.

Ông Vương cũng ở bên cạnh nói: "Ái Hoa, bà đừng như vậy, lão đại vui vẻ là tốt rồi, tính tình của nó bà còn không biết hay sao? Bà làm như vậy tuyệt đối không có tác dụng gì đâu."

"Dù sao con cũng là đồ bỏ đi sẵn rồi, không chịu đựng nổi gian khổ khi luyện tập võ công, nếu anh trai con cút xéo đi rồi, con cũng không gánh vác được cái gì trách nhiệm đâu." Vương Phi nói.

"Các ngươi nói cái gì?" Mẹ của Vương Vũ tức cười nói: "Ý của mẹ là, tổ chức lại một buổi hôn lễ cho các con, không rõ ràng không chắc chắn như vậy, không phải phong cách của nhà chúng ta."

Nói đến đây, mẹ của Vương Vũ gỡ một chiếc nhẫn vàng từ trên tay xuống, đưa cho Mục Tử Tiên nói: "Các con về gấp quá, mẹ cũng không chuẩn bị cái gì, cái này con cầm lấy."

"Cảm ơn mẹ." Mục Tử Tiên vui mừng khôn xiết nhận lấy nhẫn vàng, đỏ mặt nói.

Ông Vương vươn tay gỡ một chiếc nhẫn vàng trên bàn tay khác của mẹ của Vương Vũ xuống, cũng đưa ra nói: "Cha cũng chưa chuẩn bị gì cả..."

Mục Tử Tiên: "..."

Mục Tử Tiên nhận lấy nhẫn vàng, không khí trên bàn cơm cũng hòa thuận hơn rất nhiều, quan điểm của mẹ của Vương Vũ tuy không thay đổi một cách dễ dàng như vậy được, nhưng mà ít nhất cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận Mục Tử Tiên.

Ông Vương bên này so ra dễ nói chuyện hơn nhiều, duỗi đầu vui vẻ ghé sát bên cạnh Vương Vũ hỏi: "Lão đại, cha thấy hệ thống thông báo, hình như con vừa làm ra được một món Thần Khí?"

"Hì hì." Vương Vũ cười hì hì nói: "Ngại quá ngại quá."

"Vừa nãy thấy ông già này biểu hiện thế nào hả?" Ông Vương hỏi Vương Vũ.

Vương Vũ nói: "Cha, cha thật sáng suốt."

"Vậy con làm một thanh vũ khí cho ta có được không?" Ông Vương kích động nói.

"Được, tài liệu tự chuẩn bị, tài liệu của con đều được cung cấp từ chỗ lão nhị." Vương Vũ gật đầu đồng ý, đây chính là cha ruột của hắn đó, Vương Vũ dám không đồng ý hay sao?

"Được!" Ông Vương quay đầu nói với Vương Phi: "Lão nhị, con chuẩn bị tài liệu cho cha, giống như của anh trai con ấy."

"Cha, cha lừa con..." Vương Phi nghe thấy thế khóc không ra nước mắt, Vương Vũ bắt tay rèn vũ khí chẳng qua cũng chỉ là chuyện thi triển mấy thao tác mà thôi, nhưng tài liệu đây tuyệt đối là tiền bạc hàng thật giá thật... Tài liệu giống như Vương Vũ, có biết phải tốn bao nhiêu tiền không hả?

"Nếu không thì con rèn cho cha nhé?" Ông Vương trợn mắt nói.

"Được, anh hai, anh cũng rèn cho em một thanh đao đi, loại nhiều chức năng ấy." Vương Phi khóc nói.

Vương Vũ nói: "Ồ? Thêm chức năng gì vậy?"

"Loại nào không chỉ có thể giết người, mà còn có thể tự sát nữa ấy."

Mọi người: "..."

Sinh hoạt khi về nhà, cũng không thể giống như trước đây, mỗi ngày ở trong game không chịu đi ra, ăn cơm xong, Vương Vũ đương nhiên phải dẫn vợ đến chỗ ông cụ Vương để hỏi thăm sức khỏe.

Vì Vương Vũ quay về, ông Vương và Vương Phi cũng không thể không buông tha game, đi theo Vương Vũ đi hỏi thăm sức khỏe của họ hàng thân thuộc trong gia tộc (các chú các bác) một vòng, dù sao thân phận của Vương Vũ vẫn bày ra ở đó không phải sao, cưới vợ không thể ngay cả một chút tin tức cũng không có như vậy, làm như thế đối với ai cũng là không tôn trọng.

Ông cụ Vương đã biết đến chuyện của Vương Vũ từ lâu, cho nên thái độ đối với Mục Tử Tiên cũng hơn xa những người khác, về phần người trong mấy gia đình chú bác của Vương Vũ, ngược lại cũng có phê bình kín đáo với việc Vương Vũ tìm một người bình thường làm vợ, nhưng mà ông cụ còn chưa nói câu gì, lời nói của bọn họ đương nhiên cũng không quan trọng.

Ngày hôm sau, Mục Tử Tiên dẫn Vương Vũ và cha mẹ anh em của Vương Vũ đi một chuyến quay về nhà mình trong thành phố.

Đây cũng là lần đầu tiên người lớn hai gia đình gặp mặt nhau.

Mục Tử Tiên chưa từng nói với cha mẹ mình về hoàn cảnh gia đình của Vương Vũ, nhưng mà cha mẹ của Mục Tử Tiên cũng đã từng gặp Vương Vũ, biết rõ Vương Vũ là người rất đáng tin cậy, đối với Vương Vũ cũng khá hài lòng.

Người nhà Vương Vũ cũng không quá nổi tiếng, khi tự giới thiệu bản thân cũng chỉ nói mình là người trong thôn ở khu vực ngoại thành.

Đối với thân phận nông thôn của Vương Vũ, cha mẹ Mục Tử Tiên một chút cũng không có vẻ gì tinh mắt như người bình thường, mà chỉ tỏ vẻ "Đám trẻ vui vẻ là được rồi". Hơn nữa, cha của Mục Tử Tiên còn vỗ bả vai ông Vương nói: "Người anh em có khó xử gì cứ nói thẳng, tiền đám hỏi có thể bớt được thì bớt... Chúng tôi không quá quan trọng mấy thứ vô dụng kia đâu."

Lời nói của ông Mục khiến cha mẹ Vương Vũ xấu hổ vô cùng, nhìn người ta làm cha làm mẹ kìa...

Ngày thứ ba về đến nhà, cũng là ngày mừng ông cụ được một trăm tuổi, cũng là sự kiện quan trọng không chỉ của nhà họ Vương còn trong cả giới võ công.

Bây giờ giới võ công càng sa sút, từng người lớn tuổi đều trở thành bảo bối, người già được đến trăm tuổi như ông cụ Vương này, lại càng là từ điển võ công sống, người già cấp bậc này, có thể nói là nhân vật được mọi người kính trọng trong suy nghĩ của tất cả những người tập võ.

Cho nên tiệc mừng thọ lần này, không chỉ có người trong các gia tộc lớn, hễ là người có danh tiếng trong giới võ công, gần như đều nhận được thiếp mời, ngay cả nhà nước cũng đưa quà mừng đến.

Người già được trăm tuổi đó, nhà nước đều có tiền phụ cấp đặc biệt, huống hồ ông cụ Vương từng tham gia công tác biên soạn tài liệu cận chiến cho quân đội, thuộc loại người có cống hiến...

Một ngày này, có thể nói là ngày náo nhiệt nhất cũng là ngày đông vui nhất của thôn Vương Gia trong gần trăm năm nay.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment