Trang 393# 2
Chương 787: Đáng thương cho tấm lòng làm cha làm mẹ trong thiên hạ.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đối với nhà họ Vương mà nói thì đại thọ của lão thái gia càng là việc quan trọng nhất.
Phần lớn những người đến ngày hôm nay đều là người trong giới võ thuật, tuy rằng người trong giới võ thuật không nhiều lắm, thế nhưng người tập võ khắp nơi trên toàn quốc tụ hội tại một chỗ, vẫn nhiều hơn gấu trúc một chút.
Hơn nữa trong đó phần lớn là người lớn tuổi, đành chịu thôi, người tập võ cũ mới đều mất đi sự kết nối nên sự truyền thừa bị đứt đoạn, ngay cả bốn đại thế gia cũng có nguy cơ về truyền thừa, các môn phái nhỏ lại càng khỏi phải bàn.
Những lão già này không thể so với mấy người trẻ tuổi, bọn họ đều là tiền bối có đức độ và danh vọng cao, cần chủ nhân nhà họ Vương tự thân tiếp đãi mới được.
Vương Vũ là đương gia, cũng là người nối nghiệp sau này của nhà họ Vương, hiển nhiên hắn trốn không thoát.
Từ sáng sớm Vương Vũ đã cùng cha với hai bác bắt đầu tiếp đón khách khứa đến từ khắp nơi trên toàn quốc, dù là người tập võ, trải qua mấy tiếng đồng hồ thì trên trán Vương Vũ cũng toát cả mồ hôi.
Cuối cùng khi gần mười một giờ, rốt cuộc toàn bộ khách khứa đến đông đủ, sau khi tiến hành một loạt lễ nghi chúc thọ chính là tiệc rượu, Vương Vũ bị lão Vương kéo đến ghế ngồi chủ trì tại cửa chính hội trường.
Nhìn những người ngồi yên vị, bỗng chốc Vương Vũ thấy xấu hổ...
Người đang ngồi đây đều ở trong chốn võ lâm, mà những người có thể ngồi trên ghế chủ trì thì đều là nhân vật sáng giá được mọi người kính trọng trong chốn võ lâm, người đó không chỉ phải có thành tựu võ thuật rất cao, còn phải có bối cảnh rất lớn.
Năm Vương Vũ mười tám tuổi, thành tựu võ thuật đã đạt đến trình độ bậc thầy, cộng thêm thân phận thiếu gia, Vương Vũ vẫn có tư cách ngồi ở vị trí này.
Ngoài hai đời gia chủ nhà họ Vương cùng với Vương Vũ ra, không nghĩ đến còn có những lão tiền bối nhỏ hơn lão thái gia nhà họ Vương nữa.
Về phần làm cho Vương Vũ cảm thấy không được tự nhiên chính là những người ngồi chót nhất kia, mấy người đó cũng không phải là ai khác, chính là gia chủ đã lâu không xuất hiện của ba đại thế gia...
Ba lão già này đều cùng tuổi với bác cả của Vương Vũ, bấy giờ ba ông lão tóc trắng xóa này đang nhìn chằm chằm Vương Vũ với vẻ mặt có chút khó coi.
Vương Vũ tập võ nhiều năm nên có cảm ứng nhanh nhạy với sát khí, mặc dù ba lão già này không có nhiều sát ý, thế nhưng những áp lực đó nhắm vào Vương Vũ khiến cho hắn hơi lo lắng sốt ruột.
“Phong thái của thiếu chủ nhà họ Vương vẫn như trước mà, không biết nửa năm nay cậu đã đi đâu vậy?”
Đúng lúc này, một ông lão có bộ râu vểnh thật cao nhìn chằm chằm Vương Vũ mà cất giọng hỏi, đây chính là Lý Vặn Hạo gia chủ hiện thời của nhà họ Lý, tính tình của ông già này cũng giống như võ công ông ta vậy, khiến cho người ta có một loại cảm giác rồng nhảy hổ gầm, tư thái như ngựa phi nước đại.
Vương Vũ hơi ngượng ngùng đáp: “Cháu đi ra ngoài giải sầu.”
“Đi giải sầu à, cháu gái đáng thương của ta cũng không có tâm trạng tốt như vậy đâu...” Tuy ý tứ trong lời nói của Lý Văn Hạo là than vãn, thế nhưng ngữ khí cũng không phải như vậy, rõ ràng Lý Văn Hạo muốn Vương Vũ cho ông ta một câu trả lời thỏa đáng.
Đây cũng không phải do lão Lý này nhỏ mọn, cứ cắn chặt Vương Vũ không buông, dù sao ông ta cũng là người tập võ, vô cùng sĩ diện.
Ông già Vương này vì làm màu mà mạnh miệng đồn thổi ra ngoài, kết quả thả bồ câu cho người ta, tất cả mọi người đều trong giang hồ, đức cao vọng trọng, lại bị người ta vứt đi mặt mũi như vậy, Lý Văn Hạo có thể ngồi cùng một bàn nói chuyện đã tốt lắm rồi, chứng minh tu dưỡng của ông ta cũng không tầm thường.
“Đúng vậy đó.. Cháu gái ta bởi vì chuyện này mà bỏ nhà ra đi trong sự phẫn nộ, lễ mừng năm mới cũng không về nhà.” Một lão già có lông mày dài, vuốt râu híp mắt nói.
Lão già này chính là Dương Đạo Viễn, ông của Dương Na...
“Vương lão đệ, ngươi cũng không thể ỷ vào bản thân có thiên phú cao nên làm ra chuyện như vậy chứ, không ai là hèn mãi mãi có biết không... Cháu gái nhà ta có thể nói là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây...” Lão già nhà họ Trần là Trần Minh Tuyền cũng trừng mắt nhìn Vương Vũ.
Chắc chắn lúc còn trẻ lão già này thích xem tiểu thuyết huyền ảo.
Ba ông già kia đều là người tinh khôn trong những người tinh khôn, há có thể để cho đứa nhỏ mấy sợi tóc không rành sự đời như Vương Vũ chỉ huy được, ba lão cứ ta một câu ngươi một câu làm cho Vương Vũ nhất thời chân tay luống cuống không biết nên nói gì.
Lão Vương vội vàng điều đình: “Các vị lão huynh, Tiểu Vũ còn trẻ không hiểu chuyện, có gì mọi người cứ tìm ta, tìm ta nha... ha ha... Thiên Long lão đệ, hắn có vai vế nhỏ lại ngồi chỗ này không ổn, ông cũng không thể làm chủ như vậy được.” Trần Minh Truyền liếc lão Vương, hai chữ lão đệ được rít ra từ kẽ răng, trực tiếp ngăn lại những lời của lão Vương.
Thế nhưng ngay lúc Vương Vũ nhịn đến đỏ bừng cả mặt, lão thái gia chợt nói: “Tiểu Vũ à, đi đi, con ngồi cùng một bàn với những người trẻ tuổi đi.”
“Điều này có thích hợp không ạ?” Vương Vũ mừng rỡ.
“Sao lại không thích hợp chứ! Cút nhanh lên!” Lão thái gia trừng mắt liếc Vương Vũ, hắn chạy trối chết, Vương Vũ chạy trốn đến bên cạnh Vương Phi, kéo ghế ra ngồi xuống.
“Lão thái gia, ngài có ý gì vậy?”
Thấy Vương lão thái gia trực tiếp ném Vương Vũ ra chỗ khác, mặt khác ba vị gia chủ một bụng oán hận nhất thời không có chỗ trút ra, ba lão già trố mắt nhìn Vương lão thái gia, rõ ràng bọn họ có chút khó chịu.
Thế nhưng tính tình Vương lão thái gia khá nóng nảy, lão trừng mắt nhìn ba người: “Ba con thỏ nhỏ chết tiệt bọn ngươi ít nói chuyện vớ vẩn cho ta! Trong thọ yến của ta muốn gây chuyện có phải không?”
Chậc chậc, người có thể chỉ vào ba lão già nói bọn họ là con thỏ nhỏ chết tiệt cũng không nhiều lắm.
Thấy Vương lão thái gia nổi giận, ba lão già kia run rẩy vội vàng nhận lỗi: “Ngài hiểu lầm rồi, ta cũng chỉ muốn vui đùa với tiểu lão đệ một chút thôi mà.”
“Vui đùa cái rắm ấy, ta đã sớm biết chuyện của các ngươi rồi, việc này cũng không trách các ngươi, chờ khách khứa về hết, đến Tàng Vũ các của nhà họ Vương, xem có yêu thích thứ gì thì sau này mọi người cùng nhau truyền thừa.” Vương lão thái gia bĩu môi nói.
Nghe thấy ba chữ Tàng Vũ các, không chỉ có ba lão già mà ngay cả những ông cụ bên cạnh ánh mắt đều sáng rực, nghe đến mấy chữ “Cùng nhau truyền thừa” thì nét mặt lại càng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tàng Vũ các chính là nơi lưu giữ võ học cao nhất của mỗi môn phái, đừng thấy bất cứ quyền pháp nào Vương Vũ cũng biết, đó chính là nhờ mấy đại thế gia dùng võ thuật trao đổi lẫn nhau, thuộc loại võ công ngoài môn phái, võ thuật thật sự tinh túy sẽ không ai có thể tùy tiện lấy ra, chẳng hạn như Thất Đạp Tinh Cương của Dương Na, nếu Vương Vũ chưa từng thấy Dương Na sử dụng, cả đời này hắn cũng khó có khả năng gặp được.
Về phần cùng nhau truyền thừa, ý này càng rõ ràng hơn, từ nay về sau tất cả mọi người có thể truyền thừa cho lớp sau những môn võ học kia.... Trở thành một môn võ trong nhà mình, quả nhiên Vương lão thái gia ra tay rất hào phóng.
“Thật không?” Ba lão già vừa nghe Vương lão gia nói như vậy, miệng đều toe toét đến tận chân răng.
“Nói nhảm, lão già ta đây sẽ nói bậy sao? Thế nhưng việc của bọn nhỏ, các ngươi cũng không thể tiếp tục xía vào.” Vương lão thái gia híp mắt lại, hai ngón tay miết râu.
“Đã biết.” Ba lão già vội vàng ngồi thẳng lưng.
Đừng nói đến việc Vương lão thái gia muốn nhường võ học ra truyền thừa, cho dù ông cụ cưỡng ép bọn họ câm miệng, nhiều lắm thì mấy người đó cũng chỉ khó chịu trong lòng.
Dĩ nhiên mọi người hay muốn giảng đảo lý, Vương lão thái gia không dùng vũ lực uy hiếp, lại sáng suốt lấy truyền thừa ra dụ dỗ, ba lão già này làm sao còn dám ồn ào.
Thế nhưng lão thái gia cũng đủ đáng thương, một đống tuổi còn phải chịu trách nhiệm chùi mông cho con cháu... Thật đáng thương cho tấm lòng làm cha làm mẹ trong thiên hạ mà.
Thấy lão thái gia tự mình ra tay, dùng truyền thừa giải quyết mọi chuyện cho mình, lão Vương thở phào một hơi như trút được gánh nặng, ông không kìm được liếc mắt nhìn thoáng qua Vương Vũ cách đó không xa, lúc này ánh mắt lão Vương có chút căng thẳng.