Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 789 - Chương 791: Đồng Bọn Mới.

Trang 395# 2

 

 

 

Chương 791: Đồng bọn mới.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Hai vợ chồng Vương Vũ về nhà đã là buổi tối, cả đoạn đường gió bụi mệt mỏi, sau khi về đến nhà hai người ngã đầu nằm ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy đã hơn 10 giờ.

Sau khi hai người tỉnh lại, ăn cơm xong vội vàng đăng nhập trò chơi.

Thế giới trò chơi cũng không thể so với hiện thực, trong đó người chơi nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn để tránh bị rớt lại phía sau, mọi người đều có tiến bộ mới qua từng ngày, nếu bạn hơi buông thả thì có khả năng sẽ bị những người khác vượt mặt.

Hai người Vương Vũ vừa đi một lúc đã mất khoảng sáu bảy ngày không chơi game, trong game thời gian một tuần nghiễm nhiên đã thay đổi thành một diện mạo khác, cấp bậc trung bình của người chơi hiện tại đã sắp vượt qua 40, các người chơi ở giai đoạn đầu cũng đều đột phá cấp 45, Vương Vũ dậm chân tại chỗ lâu như vậy cũng xem như là bị người khác đuổi kịp.

Sau khi tiến vào trò chơi, Vương Vũ xuất hiện ngoài lãnh địa Thiên Sát Minh, có vẻ như thời gian quyền hạn tiến vào lãnh địa đã qua, Vương Vũ bị hệ thống cưỡng ép đã ra khỏi lãnh địa Thiên Sát Minh.

Vừa đăng nhập, tin nhắn của Vương Vũ đã nhanh chóng bùng nổ.

Tin tức 999+, gần như toàn bộ đều của đám người Toàn Chân Giáo kia gửi đến.

Vô Kỵ: “Con mẹ nó, sao lão Ngưu nhà ngươi đột nhiên đăng xuất rồi?”

Bao Tam: “Ngưu huynh còn chưa quay lại sao?”

Minh Đô: “Lão Ngưu, vợ ngươi cũng đăng xuất luôn, ha hả, hai người tính đi phiêu bạt giang hồ sao? Ngươi đăng nhập thì trả lời cho các huynh đệ nhé.”

Tin nhắn phía trước v.v...., làm cho Vương Vũ hết sức cảm động, không thể ngờ được bản thân hắn không đăng nhập lại vẫn có người mong nhớ hắn.

Thế nhưng kéo xuống dưới Vương Vũ buồn bực ngay.

Xuân Tường: “Lâu như vậy rồi mà hiền đệ Thiết Ngưu không đăng nhập, không phải là bỏ game luôn rồi chứ! Ngươi nhất định phải đưa tiền vàng cho ta đó.”

Ký Ngạo: “Chú Ngưu, ta muốn di sản của ngươi! Cái gì cũng muốn!”

“Đệch mợ nó! Cái đám khốn khiếp này!” Sau khi thấy tin nhắn phía sau, Vương Vũ dựng ngón tay thối với vẻ đầy phẫn nộ, sau đó lại gửi tin nhắn vào kênh công hội: “Các con à, cha Hồ Hán của các con đã trở lại! @mọi người.”

Sau vài giây lặng ngắt như tờ, cả đám Toàn Chân Giáo nhốn nháo lên: “Con mẹ nó, lão Ngưu hèn hạ nhà ngươi, mấy ngày nay đi đâu vậy?”

“Ta quay về nhà, Tiểu Na không nói với các ngươi sao?” Vương Vũ hỏi ngược lại, đám người Toàn Chân Giáo đều biết tên thật của Dương Na.

Dương Na nói: “Tôi đâu biết anh về nhà đâu, anh cũng chả nói với tôi.”

“Tôi về chúc thọ ông nội tôi mà, tôi còn gặp ông nội cô rồi, cô không biết sao?”

Dương Na nghe vậy, chợt nói: “Tôi nhớ kỹ có việc như vậy mà, thế nhưng việc đó do ông nội tôi phụ trách, liên quan gì đến tôi nhỉ, với ngay cả chào tạm biệt khi đi mà anh cũng không kịp nói, e rằng chính bản thân anh cũng quên mất.”

“Ách...” Vương Vũ xấu hổ, sinh nhật của ông nội hắn mà hắn cũng quên mất, người khác dựa vào đâu mà phải nhớ kỹ chứ.

“Được rồi, bớt tám nhảm đi, ngươi không nghỉ game luôn là được, lão Ngưu đang ở đâu? Mau chạy về đây!” Bấy giờ Vô Kỵ mới xem mồm vào.

Vương Vũ nói: “Ta đang ở thành Vân Sơn đây, có chuyện gì gấp vậy?”

“Có thông báo việc đăng ký cuộc thi tuyển chọn Chiến đội sẽ kết thúc, nếu ngươi không muốn vuột mất cơ hội này thì mau chạy về đây.” Vô Kỵ nói.

“Việc cỏn con này còn phải chờ ta ra tay à? Các ngươi càng ngày càng không có tiền đồ mà!” Vương Vũ khinh bỉ, chỉ đăng ký một cái tên thôi mà, cũng có phải đánh BOSS đâu.

Những người khác nghe vậy đều mắng: “Đệch, ngươi không biết xấu hổ à, nếu ngươi không phải là đội trưởng thì chúng ta còn cần ngươi chắc?”

Vương Vũ: “...” Thân là đội trưởng, Vương Vũ cũng chưa từng có ý thức của một người đội trưởng.

Một tiếng sau, Vương Vũ bay từ thành Tội Ác đến thành Dư Huy, cả bọn Toàn Chân Giáo đã chờ chực sẵn.

Toàn bộ đám người Toàn Chân Giáo bấy giờ cũng đã cấp 45, cả lũ mặc áo giáp sáng bóng, vũ khí chiếu sáng, xem ra hẳn là trang bị đã điểu thương đổi pháo*... Nhất là Doãn Lão Nhị, Thuẫn Của Thiên Thần phối hợp với vóc người khôi ngô, thật sự như một thiên thần, khá có cảm giác áp bách.

*Điểu thương đổi pháo: ý chỉ sự thay đổi từ cây thương phóng chim thành súng pháo.

“Ghê chưa, vài ngày không gặp, trang bị được thay hết rồi à.” Vương Vũ nói với vẻ kinh ngạc.

Đây cũng không phải việc hiếm lạ gì với Vương Vũ, trang bị trên người bọn Toàn Chân Giáo kia đều là cực phẩm, tốc độ thay vốn nên hết sức thong thả, nhưng thời gian chưa đến bảy ngày lại có thể đổi toàn bộ, tốc độ này thật sự khủng khiếp.

“Ha ha, ngươi cũng không phát hiện công hội chúng ta thêm một người sao?” Cả đám cười nói.

“Không có...” Vương Vũ nhấc mắt nhìn cả bọn, vẫn là mấy tên gia súc này thôi.

Vô Kỵ nói: “Ngươi nhìn vào danh sách công hội sẽ thấy!”

“Chopper, sao ngươi gia nhập Toàn Chân Giáo rồi? @Chopper 345” Vương Vũ nhìn thấy tên Chopper 345, hô to với vẻ kinh ngạc trong kênh công hội.

Đúng vậy, người chơi mới gia nhập Toàn Chân Giáo lại là cái tên Chế tác sư nhỏ bé Chopper 345 kia.

Ban đầu Vương Vũ nghĩ đến việc sau khi tên nhóc này nổi tiếng sẽ bị các công hội lớn cướp đi mất rồi, dù sao nghề sinh hoạt chỉ có thể dựa vào các công hội lớn mới có thể kiếm tiền, ai ngờ tên nhóc này lại gia nhập Toàn Chân Giáo... Thật sự không có tiền đồ mà.

Tâm trạng của Vương Vũ bấy giờ thật sự giống như khi mọi người Toàn Chân Giáo nghe tin Vương Vũ từ chối lời mời với mức lương cao của các công hội lớn, để chọn ở lại với Toàn Chân Giáo vậy, trong lòng hắn chính là cảm giác tiếc nuối vì Chopper.

Một lúc sau, Chopper 345 thấy tin nhắn, kích động đáp lời: “Ngưu huynh đã quay lại rồi à, ta cảm thấy các vị lão đại của Toàn Chân Giáo rất thú vị, vả lại ta chỉ muốn làm ra những thứ mà ta muốn thôi, cho nên ngay lúc nhận được lời mời của lão đại Vô Kỵ, ta đã gia nhập Toàn Chân Giáo.”

Tuy rằng các công hội lớn giàu có vững mạnh, thế nhưng tất cả tài nguyên đều được sử dụng có mục đích cả, ví dụ như trang bị được tạo ra đều là hình thức một bản vẽ một phần công, tuyệt đối sẽ không lãng phí tài nguyên để cho Choppper tạo ra theo ý của cậu ta, quy củ là gông xiềng hạn chế sự tiến bộ đó, Chopper là một đứa nhỏ có lý tưởng, đương nhiên sẽ không cam lòng bị người khác trói buộc.

Đám người Toàn Chân Giáo kia lại không giống vậy, những người này chơi trò chơi không có mục đích gì, chỉ cần bản thân thích là được, ngay cả Mã Lỵ cũng có thể tự do luyện tập chế tạo, đương nhiên Chopper cũng có thể phát huy kỹ thuật của bản thân một cách tùy ý rồi, chơi đùa một cách vui vẻ là tốt nhất mà.

Vương Vũ cũng đã từng trải qua chuyện này, hắn biết không thể áp đặt nguyện vọng của bản thân cho người khác, Vương Vũ chỉ nói một câu: “Chỉ cần cậu chơi một cách vui vẻ là được rồi.”

Minh Đô cười hì hì nói với Vương Vũ: “Hí hí, trang bị chúng ta đều do Chopper tăng cấp rồi đúc lại đó.”

“Tăng cấp rồi đúc lại?” Vương Vũ buồn bực nói, Chế tác sư cao cấp cũng có thể đúc lại trang bị sao?

“Ha ha, thấy ngươi ngu chưa, Chopper của chúng ta chính là Chế tác sư cấp bậc thầy đó!” Cả đám cười nói.

Bởi vì Chopper tích lũy rất nhiều kinh nghiệm lại không thăng cấp, cho nên lúc cậu ta nhận nhiệm vụ thăng cấp lại gặp được nhiệm vụ ẩn, dưới sự trợ giúp của Toàn Chân Giáo, cậu ta thành công lên cấp trở thành Chế tác sư cấp bậc thầy đầu tiên trong Trọng Sinh.

Hơn nữa cậu ta còn học được kỹ năng “Chế tạo bản vẽ”, đây cũng tựa như kỹ năng Vương Vũ lấy được từ vật phẩm tấm da dê kia vậy, lúc này áo giáp vũ khí trên người cả bọn Toàn Chân Giáo, đều được Chopper thăng cấp đúc lại, tất nhiên kiểu dáng phải đẹp hơn khôi giáp do hệ thống chế tạo rất nhiều rồi.

Chopper nói với vẻ bối rối: “Nhờ có các vị lão đại giúp ta làm nhiệm vụ, nếu không ta cũng không thể thăng cấp mà.”

Bao Tam nói: “Chopper không cần tự ti, mặc dù nhiệm vụ phần đầu là chúng ta hỗ trợ, nhưng nhiệm vụ chế tạo phần sau đều do chính bản lãnh của ngươi... Chúng ta muốn giúp cũng không thể giúp được.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment