Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 788 - Chương 790: Việc Tuyên Truyền Công Khai

Trang 395# 1

 

 

 

Chương 790: Việc tuyên truyền công khai
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Sau khi buổi tiệc mừng thọ kết thúc, hai vợ chồng Vương Vũ ở lại nhà hai ngày, trong hai ngày này Đồng Vân Sơn sẽ ở tại nhà họ Vương, tự ông truyền thụ võ nghệ cho Vương Vũ.

Vương Vũ vốn có thiên phú cực cao, còn có trình độ quyền thuật, căn cơ võ thuật cũng đạt đến cảnh giới bậc thầy.

Điều gọi là võ học thiên hạ trăm sông đổ về một biển, có câu “Một môn thông thạo, mọi loại đều thông”, thời gian hai ngày Vương Vũ cũng đã học hết bản lãnh của Đồng Vân Sơn, hơn nữa Vương Vũ còn kết hợp với kinh nghiệm thực chiến của bản thân, bây giờ Vương Vũ đã có thể tiếp chiêu Đồng Vân Sơn, lại có thể đánh ngang tài ngang sức với ông ta.

Đồng Vân Sơn thật sự tâm phục khẩu phục thiên phú của Vương Vũ, ông ta tuổi còn trẻ đã có thể đánh khắp thiên hạ không đối thủ, điều đó chứng tỏ Đồng Vân Sơn cũng thuộc dạng có thiên phú kinh người, thế nhưng người có bản năng võ thuật vừa học một lúc đã hiểu được sự tinh túy, là điều mà bất kỳ người nào trong thế hệ trước sau cũng không thể làm được.

Sau hai ngày Đồng Vân Sơn rời đi, hai vợ chồng Vương Vũ cũng nối gót ngồi trên xe lửa quay về thành phố.

Trên đường về, hai người có hai tâm trạng hoàn toàn khác biệt với tâm trạng lúc đến nhà họ Vương.

Khi đến, Mục Tử Tiên sợ người nhà họ Vương chia rẽ uyên ương, tất nhiên trong lòng cô cảm thấy rất áp lực, lúc này hai người đã đạt được sự chấp nhận của cha me, tảng đá lớn trong lòng Mục Tử Tiên hoàn toàn hạ xuống, dọc đường đi cô luôn hát ca, tất cả suy nghĩ trong đầu đều là cuộc sống hạnh phúc mai này.

Mà Vương Vũ lại hoàn toàn trái ngược, bấy giờ suy nghĩ của Vương Vũ chỉ có bốn chữ, chính là phải “Phát huy võ thuật”.

Nói đến việc phát huy võ thuật chỉ có một câu, nhưng làm cho võ thuật phát triển lại khó đến nhường nào.

Cho đến hiện nay, khoa học kỹ thuật đã sắp có thể thay thế hầu hết những công việc yêu cầu thể lực, việc giết người phóng hỏa gì đó cũng đã có dụng cụ chuyên nghiệp, quyền thuật đánh nhau quyết liệt gì đó nào có thể hơn với vũ khí súng ống có uy lực mạnh mẽ được, võ thuật đã bị loại bỏ từ lâu.

Huống hồ học võ cũng không phải là một chuyện dễ dàng, người có thiên phú như Vương Vũ cũng cần phải mùa đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục*, người bình thường càng cần bỏ sức nhiều hơn biết bao nhiêu.

*Đông luyện tam cửu: tính từ đông chí, cứ chín ngày là một cửu. Trong một năm, những ngày lạnh lẽo nhất là ngày “Tam cửu” trong mùa Đông. Nhà võ rất coi trọng “Đông luyện tam cửu”, lợi dụng ngày giá lạnh để rèn luyện ý chí, tăng sức chống rét của cơ thể và tạo thói quen thích ứng với cái lạnh.

*Hạ luyện tam phục: trong năm thời kỳ nóng nực chính là ngày “Tam phục” trong mùa Hạ. Về mua Hạ, độ nóng cao, tính ngưng trệ của cơ bắp giảm thấp, tính vươn duỗi tăng cao rất có lợi cho việc huấn luyện triển khai kỹ thuật và phát triển tố chất vận động một cách toàn diện nhất.

Điều quan trọng nhất là học võ cần tiền đó! Bồi dưỡng một người bình thường tập võ, một tháng không có mấy trăm nghìn đồng thì không đủ, bồi dưỡng một người tập võ như Vương Vũ thì chỗ tài lực vật lực hao tốn gần như không thể kiêng dè được.

Hiện tại tuy trình độ đời sống tại nước Trung Quốc được nâng cao, thế nhưng với dân cư lên đến hai trăm triệu người tuyệt đối lớn đến mức khủng bố, người bình thường thu nhập cũng chỉ hơn một trăm nghìn đồng, người có năng lực bỏ tiền học võ có thể tưởng tượng được...

Dù sao đoạn thời gian Vương Vũ được Mục Tử Tiên bao nuôi, trừ những chương trình học theo quy định ra sẽ cố hết sức không hoạt động, bởi vì ít hoạt động sẽ ăn ít đi...

Với loại áp lực này, muốn xây dựng lại một nền văn hóa gần như thất truyền, việc này tuyệt đối không phải là một công trình nhỏ, gánh nặng trên người Vương Vũ đã thay đổi từ kế thừa thành phát huy võ thuật.

Bởi vậy có thể thấy được, Đồng Vân Sơn thật sự thông minh, dứt khoát quăng đứa con mang tên “Gánh nặng” cho Vương Vũ, bản thân ông lại ung dung vui sướng rời đi.

Vương Vũ phát rầu mà, hắn vò đầu bứt tóc suy nghĩ, tên này luôn luôn không thích việc động não, bây giờ thật đúng là làm khổ hắn rồi.

Vốn dĩ Mục Tử Tiên rất vui vẻ, thấy bộ dạng này của Vương Vũ, cô có chút luống cuống không kìm được hỏi Vương Vũ: “Anh sao thế? Không khỏe sao? Em có thuốc say xe này...”

“Anh không phải không thoải mái... Chính là cảm thấy trách nhiệm trên người mình quá lớn.”

“Hừ, em còn tưởng anh có chuyện gì rồi, năng lực càng lớn thì trách nhiệm lại càng lớn thôi.” Một người bình thường như Mục Tử Tiên nhìn nhận vấn đề này hoàn toàn khác với Vương Vũ, cô thấy thân thể Vương Vũ không có gì đáng ngại, cười nói với vẻ không mấy quan tâm.

“Em không hiểu.” Vương Vũ khẽ lắc đầu nói: “Võ thuật sa sút từ lâu rồi, anh từng coi những bộ phim võ thuật khi còn bé, nhưng bây giờ đều là phim hành động... Cũng không phải chỉ nói một câu là sẽ phát triển văn hóa võ thuật được.”

Vương Vũ chỉ nói dăm ba câu đã nói hết những khó khăn của bản thân với Mục Tử Tiên.

“Hóa ra là do vậy.” Mục Tử Tiên cười nói: “Tuy rằng em không hiểu võ thuật, thế nhưng trước kia em cũng từng làm nhân viên bán hàng, em biết hễ là muốn tuyên truyền một chuyện, nhất định phải làm cho người ta cảm nhận được lợi ích mà việc này mang lại mới được.”

“Lợi ích?” Vương Vũ nghe vậy, vuốt cằm nói: “Việc luyện võ thì có lợi gì chứ?”

“Có thể làm cho người ta trở nên mạnh mẽ hơn.” Mục Tử Tiên nói.

Vương Vũ thở dài nói: “Vậy thì có ích gì chứ, võ công cao hơn nữa cũng có thể đỡ nổi viên đạn không?”

“Võ công còn có thể làm cho người ta trở nên phong độ.” Mục Tử Tiên suy nghĩ một chút lại nói tiếp.

Sự tự tin từ trong xương cốt của người tập võ dường như là bẩm sinh, hấp dẫn người vô cùng, lúc trước Mục Tử Tiên chính là bị Vương Vũ hấp dẫn như vậy đấy.

“Phong độ? Vô cùng huyễn hoặc.” Vương Vũ tiếp tục bác bỏ.

“Võ công giúp thân thể cường tráng?”

“Có chất kháng sinh mà...”

“Duy trì dáng đẹp?”

“Có một vài bài quyền có thể biến em trở nên to béo...”

“May mà em không luyện.”

Hai người thảo luận cả buổi, cuối cùng kết luận được, võ thuật ngoài việc làm cho bản thân mạnh mẽ hơn, chạy nhanh hơn, cơ thể nhanh nhẹn hơn thì không sử dụng được con khỉ khô gì cả.

“Tại sao có thể như vậy chứ?” Vương Vũ thấy những thứ mình học từ thuở nhỏ chỉ có vài tác dụng đó, hắn bắt đầu có chút không tin vào cuộc sống.

Thế nhưng ngay lúc này, Mục Tử Tiên thấy mũ trò chơi được đội lên đầu hai người trẻ tuổi bên cạnh, sau đó cô hưng phấn nói: “Đúng rồi, võ công còn có thể chơi trò chơi!”

“Sử dụng võ công để chơi trò chơi?” Vương Vũ nghe vậy lập tức ngây người, cũng không phải là không thể, đây không phải tự mình cưỡi lừa lại đi tìm lừa hay sao?

Tại sao hắn có thể vô địch bốn phương trong trò chơi? Bởi vì hắn có võ công!

Tại sao hắn có thể tạo ra trang bị cực phẩm? Bởi vì hắn có võ công!

Tại sao bản thân hắn được vạn người kính ngưỡng (không biết xấu hổ mà)? Chính là do hắn có võ công!

Tuy võ thuật trong hiện thực đã mất đi giá trị của nó, thế nhưng trong thế giới hư cấu, võ công vẫn có đất dụng võ.

Trong sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện nay, con người đã thoát khỏi những công việc bận rộn, khi mọi người nhàn rỗi thì tinh thần sẽ trống rỗng, hiển nhiên thứ có thể khiến cho người ta gửi gắm tinh thần chính là thế giới giả tưởng.

Thế giới giả tưởng an toàn và nhanh chóng, chi phí thấp, thân thiện với môi trường, vừa chơi đùa còn có thể tạo nên nguồn thu nhập thứ hai, không cần nói những thứ khác, chỉ với một trò chơi Trọng Sinh, đã chiếm giữ số người gần một phần mười toàn thế giới, có thể thấy được số lượng nhân khẩu trong thế giới giả tưởng cũng khá khổng lồ.

Tuy rằng việc phát triển võ thuật phải dựa vào trò chơi làm cho Vương Vũ cảm thấy có chút chẳng ra gì, thế nhưng sự thật chứng minh làm như rất cần thiết.

“Bà xã à, em thật thông minh đó!” Vương Vũ nói với vẻ kích động.

Mục Tử Tiên đắc ý nói: “Ha ha, đó là đương nhiên rồi!”

“Thế nhưng ta làm như thế nào để tuyên truyền trong trò chơi đây?” Vấn đề của Vương Vũ lại xuất hiện.

Trước mắt mọi người đều biết sự lợi hại của Vương Vũ, không ai có thể hiểu được Vương Vũ đang hỏi điều gì, dù sao cũng không thể ôm đàn cầm đến cổng thành hát khúc “Ta là đại lực kim cương thối” chứ.

Mục Tử Tiên vỗ tay cái bốp, nói: “Rất đơn giản! Đánh võ đài, thắng trận đấu! Chỉ cần anh giành Quán quân, bất kể anh nói gì thì bọn họ cũng sẽ tin theo thôi.”

Dù sao tất cả mọi người đều có tín ngưỡng với kẻ thành công, nếu có người đích thân làm mẫu diễn giải nguyên nhân dẫn đến sự thành công, sẽ đáng tin hơn những kẻ thành công nhờ sách vở.

“Rất có lý! Giải thi đấu chuyên nghiệp lần này, anh nhất định phải đạt Quán quân!”

Vương Vũ nghe vậy siết chặt tay, trong lòng càng giữ vững lòng tin.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment