Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 787 - Chương 789: Một Bước Tiến Mang Tính Lịch Sử

Trang 394# 2

 

 

 

Chương 789: Một bước tiến mang tính lịch sử
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Người tập võ thường lúc giảng đạo lý hay thích dùng quyền cước, người trẻ tuổi tính khí nóng nảy lại càng không ngoại lệ.

Dường như nhà họ Vương sớm phòng ngừa chuyện như vậy, dù sao mọi người lăn lộn trong giang hồ, ai mà không có vài kẻ thù, cho dù trên địa bàn của nhà họ Vương, kẻ vô lại nói một lời không hợp thì đánh nhau cũng không phải không có.

Rất nhanh người nhà họ Vương phụ trách công tác an ninh trật tự đã chú ý đến tình hình bên này, bọn họ nhanh chóng đi đến tách hai bên ra.

Hiển nhiên mấy người trẻ tuổi kia không dám giương oai ở hội trường, mà chỉ dám chỉ vào người đàn ông trung niên nói: “Lão già kia, có dám ra ngoài tiếp hai chiêu của ta hay không.”

Người trung niên cũng không tức giận vì sự khiêu khích của mấy người trẻ tuổi, ông ta chỉ khẽ mỉm cười nói: “Anh bạn nhỏ à, chú ý đến tư cách của mình một chút, ra không phải là lão già kia, tên của ta là Đồng Vân Sơn.”

“Ta cóc thèm quan tâm ông là Đồng Vân Sơn hay Đồng Vân Hải! Chỉ hỏi ông có dám hay không!” Người trẻ tuổi vẫn dáng vẻ kiêu căng càn quấy như trước, thế nhưng lời nói của gã vừa dứt, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Sợ nhất là bầu không khí chợt tĩnh mịch, thấy nhiều người đều dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn gã như vậy, người trẻ tuổi cũng hoảng hốt, hỏi với vẻ kinh hồn bạt vía: “Ông nói ông là ai?”

“Đồng Vân Sơn! Xin chỉ giáo!” Đồng Vân Sơn ôm quyền hỏi người trẻ tuổi.

“...”

Vài người trẻ tuổi ngơ ngác nhìn nhau, mặt mũi trắng bệch.

Má ơi, Đồng Vân Sơn đó, võ lâm hiện nay không ai không biết đến tiếng tăm vị “Đánh khắp thiên hạ không đối thủ” này chứ, mấy tên nhóc này đừng nói ở trong giới võ thuật, cho dù là bọn người Vương Vũ trong một bàn này, cũng không một ai có thể đánh thắng ông được, ngang ngược với vị này chẳng phải tự tìm chết sao?

“Úi chà, hôm nay khí trời mát mẻ, ông Đồng cũng đến Lưu Loan à.” Mấy người trẻ tuổi vốn quan sát Đồng Vân Sơn với vẻ sợ hãi, sau đó bọn họ về chỗ ngồi của mình trong sự hoảng loạn.

“Đúng vậy, tôi thấy người trẻ tuổi các cậu sôi nổi như vậy, trong lòng tôi vẫn thấy rất vui.” Đồng Vân Sơn cười tít mắt nói.

Bởi vì bản thân Đồng Vân Sơn không có đồ đệ, cho nên thấy người trẻ tuổi trong giới võ thuật, trong lòng ông ta hết sức thích thú.

Nhưng mấy người trẻ tuổi kia cũng rất sợ hãi, còn tưởng rằng Đồng Vân Sơn muốn tìm bọn họ để so tài, vội vàng nhận lỗi: “Ông Đồng ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân...”

“Hừ, một lũ vô dụng!” Thấy mấy tên tiểu đệ kinh sợ, Lý Ngọc Kiệt trừng mắt đầy phẫn nộ liếc nhìn bọn họ, sau đó cô ta đứng lên nói: “Thì ra ngài chính là Đồng lão tiền bối, tôi có nghe nói Bát Quái Môn cũng không gò bó trong định kiến môn phái, sợ rằng bây giờ sắp đứt đường hương hỏa rồi.”

Nhà họ Lý cũng không phải là môn phái nhỏ, người khác sợ Đồng Vân Sơn, Lý Ngọc Kiệt với thân phận nhà họ Lý, đương nhiên không sợ.

“Chà...”

Thế nhưng mọi người xung quanh nghe thấy lời của Lý Ngọc Kiệt, ngay cả gia chủ nhà họ Lý ngồi cách đó không xa cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Tục ngữ có câu “Phê phán người không vạch vào khuyết điểm”, tuy nha đầu Lý Ngọc Kiệt kia là phận đàn bà con gái, mở miệng ra cũng đủ cay độc mà, mọi người ở đây người nào không biết sự suy tàn của Bát Quái Môn, bây giờ cô ta nói những lời này không phải ghim dao vào trong tim của Đồng Vân Sơn sao, quả nhiên phụ nữ không dễ chọc.

Đồng Vân Sơn cười ha hả đáp: “Ha ha, con bé này nói chuyện thật đúng là sắc bén... Ông già ta đây thật sự là xấu hổ.”

“Hừ! Gượng cười!” Lý Ngọc Kiệt nghe vậy, lại hừ lạnh một tiếng.

Đồng Vân Sơn lắc đầu cười khổ: “Chính là do ta bị điều này hại thê thảm, cho nên bây giờ ta mới cực kỳ phản đối cái định kiến môn phái đó.”

“Vậy ông cũng đã chứng tỏ điều đó rồi đó thôi.” Lý Ngọc Kiệt thấy ông ta châm chọc mình, vội bỏ đá xuống giếng.

“Đó là đương nhiên!”

Đồng Vân Sơn cười nhạt, cầm bao vải màu vàng nhạt bên cạnh đi đến bên cạnh bàn chủ trì hội nghị nói: “Đồng Vân Sơn môn chủ Bát Quái Môn đến chậm, chưa kịp gửi quà mừng cho lão gia tử, đây là chút lòng thành bày tỏ tấm lòng tôn kính.”

Dứt lời, Đồng Vân Sơn đưa bao vải màu vàng cho lão Vương, lão Vương lại đứng dậy chuyển cho Vương lão thái gia.

Vương lão thái gia cùng với những người khác ngồi trên bàn chủ trì nhìn thấy một cái gương bát quái được thêu bên ngoài bao vải màu vàng, ngay tức khắc tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Là kính Bát Quái! Đây là tín vật truyền thừa của Bát Quái Môn!

Mỗi một môn phái đều có một tín vật truyền thừa, kính Bát Quái chắc chắn chính là bằng chứng trăm ngàn năm qua của Bát Quái Môn, Đồng Vân Sơn đưa kính Bát Quái cho nhà họ Vương, trong bao vải đó đựng thứ gì dĩ nhiên không cần nói cũng biết, điều này chẳng phải nói lên, truyền thừa của Bát Quái Môn muốn chọn nhà họ Vương sao?

Qua một hồi lâu, Vương lão thái gia thở dài một hơi nói: “Hầy, môn chủ trẻ tuổi này... Ta không nhận nổi lễ vật này đâu.”

Đồng Vân Sơn nói: “Nếu ngài không nhận nổi thì vốn cũng không ai có thể nhận nổi.”

“Ta có thể biết nguyên nhân không?” Vương lão thái gia vô cùng nghi hoặc.

Không chỉ có Vương lão thái gia, trên mặt những người khác cũng đều đầy vẻ thắc mắc.

Tuy rằng Bát Quái Môn suy tàn, thế nhưng từng là một môn phái to lớn, tài lực chắc chắn vô cùng thâm hậu, với lại dùng trình độ quyền pháp cấp bậc bậc thầy như Đồng Vân Sơn, cũng không cần thiết phải dựa thế vào nhà họ Vương, việc truyền thừa đối với một môn phái mà nói, chính là điều quý giá nhất, cứ như vậy tặng cho người khác thế nào cũng phải có lý do chứ.

Đồng Vân Sơn chỉ vào Vương Vũ cách đó không xa: “Mấy ngày trước tôi gặp lão đệ Thiết Ngưu, cũng thua dưới tay hắn, tuổi còn trẻ lại có trình độ võ thuật như thế thật hiếm thấy, Bát Quái Môn truyền đến đời của tôi đã không có truyền nhân, vì có thể kéo dài hương khói, tất nhiên muốn dứt bỏ sự định kiến môn phái, truyền thừa tín vật của lão tổ tông cho thế hế sau này.”

“What?? Ngay cả Đồng Vân Sơn mà tên nhóc này cũng đánh bại sao?” Nghe thấy những lời của Đồng Vân Sơn, tất cả đều sợ hãi, quả nhiên Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà, ngay cả Đồng Vân Sơn đánh khắp thiên hạ không đối thủ cũng bị người ta xô ngã, “Vô địch đương thời” cũng không phải mặc sức đá bay sao...

“Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ! Đây chính là vật truyền thừa của Bát Quái Môn các người đó!” Vương lão thái gia nói với vẻ khó tin.

Đồng Vân Sơn đáp: “Tôi đã sớm suy nghĩ kỹ càng rồi, loại võ công này nặng ở truyền thừa mà không phải môn phái, chỉ cần có thể làm rạng rỡ truyền thừa tổ tiên lưu lại, cần gì suy tính thiệt hơn người thừa kế là ai chứ?”

Kể cả Vương lão thái gia, những người ở chỗ này gần như đều lời nói của Đồng Vân Sơn làm cho sửng sốt.

Tất nhiên đại đa số mọi người trong lòng đều ầm thầm chửi Đồng Vân Sơn ngu ngốc, chỉ có rất ít người thấu tình đạt lý nhận ra điều này.

Thứ võ công này vốn càng nhiêu người nghiên cứu học tập sẽ càng nhanh phát triển, cứ xoắn xuýt vào môn phái cuối cũng sẽ dần dần tuột dốc, vì sao võ công lại bị người đời vứt bỏ? Hay là do lòng ham giữ làm của riêng của đa số người tập võ, chỉ có dựa vào ý nghĩa thật sự là làm cho khắp nơi trên đất nước, thậm chí là toàn thế giới hiểu rõ về văn hóa võ thuật, con đường võ thuật mới có thể huy hoàng.

Tuy rằng dứt bỏ định kiến môn phái không phát huy được hiệu quả của việc truyền thừa võ thuật, thế nhưng Đồng Vân Sơn cũng đã có một bước tiến mang tính lịch sử.

Có lẽ những người trẻ tuổi kia đều không cảm nhận được việc không có người kế thừa võ thuật, mà những người gia trên kế chủ trì kia cũng đầy xúc động, bọn họ nghe những lời của Đồng Vân Sơn đều cúi đầu, không biết nên nói như thế nào.

“Thầy Đồng, cậu cứ ngồi vào ghế chủ trì nhé.” Vương lão thái gia chỉ vào chỗ của Vương Vũ, nói với sự kính nể từ tận đáy lòng.

“Tôi không có hứng thú với cái ghế này, tôi còn muốn ôn chuyện với lão đệ Thiết Ngưu.”

Dứt lời, Đồng Vân Sơn chắp tay ôm quyền với các tiền bối trên ghế chủ trì, sau đó ông ta ngồi xuống bên cạnh Vương Vũ.

Lý Ngọc Kiệt càng bị những lời của Đồng Vân Sơn làm cho từ kinh ngạc trở nên ngây người, cô ta hoàn toàn không nghĩ đến Đồng Vân Sơn dứt khoát đưa truyền thừa môn phái ra ngoài, dù sao vật này thật sự vô cùng quý giá, dùng bao nhiêu tiền cũng chưa chắc có thể mua được.

“Thầy Đồng, những lời ta vừa nói... Thật sự xin lỗi.” Lý Ngọc Kiệt thấy Đồng Vân Sơn quay lại, cô ta vội vã đứng lên nói lời xin lỗi.

Đồng Vân Sơn xua tay đáp: “Không sao cả, cô cũng chỉ nói đúng sự thật thôi mà.”

“Nhât định phải học thật tốt đấy.” Sao đó Đồng Vân Sơn xoay người lại, vỗ vai Vương Vũ nói.

“Dạ!” Vương Vũ gật đầu thật mạnh.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment