Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 810 - Chương 812: Chiến Thuật Của Danh Kiếm Đạo Tuyết

Trang 406# 1

 

 

 

Chương 812: Chiến thuật của Danh Kiếm Đạo Tuyết
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Có điều Danh Kiếm Đạo Tuyết rõ ràng có chút đánh giá thấp sự nhẫn nại của Kim Ngọc Mãn Đường... Danh Kiếm Đạo Tuyết có kiên trì, Kim Ngọc Mãn Đường cũng rất nhẫn nại.

Hai người một người đứng ở rìa lôi đài, một người nấp ở trong một nơi bí mật gần đó, đợi đến gần mười phút, mấy người Vương Vũ bọn họ cũng đều mẹ nó nhanh chóng ngủ thiếp đi, Kim Ngọc Mãn Đường và Danh Kiếm Đạo Tuyết vẫn không có chút ý tứ gì như là không nhịn được, vẫn là người đang ẩn thân thì vẫn ẩn thân, kẻ đang ngẩn người thì vẫn cứ ngẩn người.

Hai người giống như cao thủ quyết đấu trong tiểu thuyết võ hiệp, nếu ai ra tay trước thì đã thua mất một nửa rồi...

Kim Ngọc Mãn Đường thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết chậm chạp không xuất hiện, thầm nghĩ trong lòng: "Mẹ nó, thằng nhóc này giữ bình tĩnh thật đấy, xem ra hắn ta đang chờ đang chờ đến lúc ta buông lỏng cảnh giác, ta nhất định phải cảnh giác một chút mới được."

Danh Kiếm Đạo Tuyết thì lại đang nghĩ thầm: "Thằng khốn này thật đúng là đứng đấy mãi luôn rồi, ta nhất định phải chờ hắn ta thả lỏng tinh thần..."

Trong khi hai người trên lôi đài nghi kỵ lẫn nhau tranh đấu xem ai bình tĩnh hơn, đám quần chúng bao vây trên khán đài lại bùng nổ trước tiên, cũng hết cách rồi, bản thân mình ngẩn người cũng nhàm chán, huống chi tiêu tiền ngồi trên khán đài nhìn người ta ngẩn người, oán khí của những người xem cũng có thể tưởng tượng được.

"Đệt mợ, hai tên này còn định đánh nữa hay không đấy, đứng gần mười phút đến nơi rồi!"

"Đúng vậy, mẹ nó còn là cao thủ nữa cơ đấy, đàn ông con trai cái gì chứ, giả vờ làm đại thần hả."

"Móa nó, trả lại vé đây trả lại vé đây!"

Đám người chơi trên khán đài bắt đầu ồn ào huýt sáo... Thậm chí có người còn phóng ma pháp lên trời, rất hỗn loạn, mãi đến tận khi hệ thống nhân đạo hủy diệt một đám người chơi ồn ào, sau đó những người khác mới coi như dưới áp lực ổn định lại.

Hai người trên lôi đài vẫn không hề nhúc nhích.

"Các ngươi ngược lại có đánh hay không hả... Đứng thì giải quyết vấn đề gì chứ hả?"

Những người xem nhìn hai người không nhúc nhích chút nào trên lôi đài, cũng sắp khóc đến nơi rồi...

Toàn Chân Giáo và Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình bọn họ cũng vò đầu bứt tai theo, mẹ nó, một cuộc thi đấu đang yên đang lành, cứ thế mà bị hai tên này biến thành trò 123 người đầu gỗ rồi... Mẹ nó cái này truyền ra ngoài còn không quá mất mặt sao.

"Các ngươi cứ nhìn xem nhá, ta chợp mắt trước một lát đã..." Hai mươi phút đồng hồ trôi qua, thấy hai người trên đài vẫn như mọc rễ đứng trước mặt, không hề có chút ý định nhúc nhích nào, Vô Kỵ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tỏ vẻ mình có thể nhịn đến bây giờ đã là hết sức lực.

Lúc này, hai người trên lôi đài cuối cùng cũng có chút hết kiên nhẫn, Kim Ngọc Mãn Đường đặt tấm khiên dưới đất, làm ra vẻ thả lỏng cảnh giác, muốn dẫn dụ Danh Kiếm Đạo Tuyết đi ra.

Danh Kiếm Đạo Tuyết thỉnh thoảng hủy bỏ Tiềm Hành một chút, muốn dụ dỗ Kim Ngọc Mãn Đường đánh tới.

Hai người làm điệu làm bộ lẫn nhau, ngươi ném ra một thanh vũ khí, ta ném ra một trang bị, càng ngày càng không có hạn cuối.

Những người xem đồng loạt sụp đổ, hai tên khốn kiếp này cuối cùng định làm gì? Chẳng lẽ không biết thời gian thi đấu sắp kết thúc rồi à.

Sau khi hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết và Kim Ngọc Mãn Đường mỗi người ném ra trang bị thứ mười một, cuối cùng phát hiện ra chỉ có thân thể tay chân thì không quấy rối được đối phương, vì vậy bắt đầu nói ra lời trêu chọc.

"Mẹ nó ngươi có dám sang đây không hả?"

"Ngươi không Tiềm Hành thì ta sẽ sang!"

"Sợ phát khiếp rồi đúng không!"

"Ngu xuẩn!"

Hai người dựng ngón giữa châm biếm lẫn nhau, lại mấy phút đồng hồ nữa trôi qua, cuối cùng tính ngược giờ còn có mười phút đồng hồ nữa.

Người xem trên đài đã bị ép đến mức sắp phát điên đến nơi rồi, vốn là một hai phút có thể kết thúc trận chiến một chọi một, nhưng hai tên khốn kiếp này lại kéo dài ra đến nửa tiếng đồng hồ.

Danh Kiếm Đạo Tuyết còn chưa tính, Kim Ngọc Mãn Đường là cao thủ nổi tiếng từ lâu, thế nhưng cũng thành công bị kéo chỉ số thông minh xuống.

Tiểu Phi khóc không ra nước mắt hỏi Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình: "Lão Kim đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại không nhúc nhích chút nào vậy?"

"Kim Đại Bằng chắc chắn không sợ Đạo Tuyết đâm chết hắn ta, mà chỉ là sợ Đạo Tuyết đâm cho hắn ta một dao rồi lại bỏ chạy, cho nên mới không dám nhúc nhích chút nào." Cùng lúc đó, Vương Vũ nói với Mục Tử Tiên đang buồn ngủ bên cạnh.

Dựa theo quy tắc thi đấu, khi thời gian thi đấu kết thúc, người chơi hai bên nếu cả hai cùng không chết, thì sẽ dựa vào tỷ lệ mất máu của thanh máu HP để phân định thắng thua.

Tuy Danh Kiếm Đạo Tuyết đánh không lại Kim Ngọc Mãn Đường, nhưng mà làm một nghề nghiệp hệ nhanh nhẹn, đâm một dao rồi bỏ chạy, Kim Ngọc Mãn Đường chắc chắn không đuổi kịp hắn ta được.

"Vậy tại sao Đạo Tuyết không nhanh chóng chạy đến đâm cho hắn ta một dao đi?" Mục Tử Tiên nghi ngờ hỏi.

"Bây giờ chắc Đạo Tuyết còn chưa ý thức được chuyện này, hơn nữa Kim Đại Bằng không cử động, Đạo Tuyết cũng không có cơ hội tấn công." Vương Vũ nói.

Thời gian lại trôi qua thêm năm phút đồng hồ nữa, hai người trên lôi đài vẫn không nhúc nhích gì như trước, Kim Ngọc Mãn Đường không nhịn được nói: "Đồ bỏ đi, ngươi mà còn không đánh, sắp hết thời gian thi đấu rồi đấy."

"Đến thì đến thôi, cùng lắm chúng ta tính là hòa một trận thôi..." Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe thấy thế, nhìn thoáng qua tính ngược giờ trên đầu, vô lại nói.

Ban đầu Danh Kiếm Đạo Tuyết đã biết mình không phải đối thủ của Kim Ngọc Mãn Đường rồi, có thể lăn lộn ra được một kết quả hòa, đối với Danh Kiếm Đạo Tuyết mà nói tuyệt đối là một mối làm ăn lời to không lỗ.

"Miễn là ngươi đánh bại ta trong thời gian quy định, thì ngươi sẽ thắng thôi." Kim Ngọc Mãn Đường khiêu khích nói.

"?" Vừa nghe thấy Kim Ngọc Mãn Đường nói như thế, Danh Kiếm Đạo Tuyết hơi ngẩn ra, nhất thời ý thức được nếu muốn thắng đối thủ thì không cần thiết phải giết chết đúng không?

Tuy nghĩ thế, Danh Kiếm Đạo Tuyết rút ra dao găm, tấn công về phía Kim Ngọc Mãn Đường.

Kim Ngọc Mãn Đường cười hì hì, tấm khiên vừa mới hạ xuống... Tấn công của Danh Kiếm Đạo Tuyết đánh trúng, tấm khiên không lung lay chút nào.

Danh Kiếm Đạo Tuyết nhíu mày thầm nghĩ, Chiến sĩ khiên thuẫn không sợ bất cứ tấn công tầm xa nào, muốn được việc phải sử dụng đạo cụ ma pháp mới được.

Vì vậy Danh Kiếm Đạo Tuyết bắt đầu tìm kiếm trong bọc, đúng lúc này, Danh Kiếm Đạo Tuyết mò được một bọc giấy, lập tức trên mặt Danh Kiếm Đạo Tuyết lộ ra một nụ cười bỉ ổi, sau đó thân hình thoắt một cái sử dụng Tiềm Hành.

Thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết đột nhiên Tiềm Hành, trong lòng Kim Ngọc Mãn Đường căng thẳng, vội vàng dựa lưng vào lôi đài, trong tay tấm khiên che chở toàn thân, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

"Bên này!"

Đúng lúc này, Kim Ngọc Mãn Đường chợt nghe thấy một tiếng quát lớn bên cạnh, ngay sau đó Danh Kiếm Đạo Tuyết xuất hiện bên trái cách đó không xa.

Kim Ngọc Mãn Đường thấy thế duỗi tay trái ra, quay lại định chụp lấy Danh Kiếm Đạo Tuyết, Danh Kiếm Đạo Tuyết theo đó giơ tay lên, một luồng sương trắng bao phủ, Kim Ngọc Mãn Đường trực tiếp mất đi mục tiêu Danh Kiếm Đạo Tuyết.

Danh Kiếm Đạo Tuyết nhanh chóng chạy đến trước mặt Kim Ngọc Mãn Đường, chọc một đao vào dưới xương sườn Kim Ngọc Mãn Đường...

- 2214

Sát thương màu đỏ máu bay lên, một chiêu này mang đi sát thương lớn nhất cho Kim Ngọc Mãn Đường trong vòng mười phút vừa qua.

Kim Ngọc Mãn Đường dù sao cũng là cao thủ, ngay trong nháy mắt khi Danh Kiếm Đạo Tuyết đâm trúng mình, nhắm mắt lại phát hiện mục tiêu của Danh Kiếm Đạo Tuyết, đồng thời lập tức phát động Trào Phúng.

Khi Danh Kiếm Đạo Tuyết ra đòn đã sớm đoán được Kim Ngọc Mãn Đường sẽ làm như vậy, khi đâm trúng Kim Ngọc Mãn Đường đồng thời cũng phát động kỹ năng biến mất.

Kỹ năng biến mất có thời gian vô địch ba giây, trong thời gian tạo vô địch, Trào Phúng của Kim Ngọc Mãn Đường không có ảnh hưởng gì được, Danh Kiếm Đạo Tuyết đi chầm chậm, chạy đến một bên khác của lôi đài, đợi đến khi Kim Ngọc Mãn Đường kịp phản ứng lại, kỹ năng Tiềm Hành của Danh Kiếm Đạo Tuyết đã hết thời gian hồi chiêu, thân hình thoắt một cái, biến mất trên lôi đài.

"Trời ạ!"

Kim Ngọc Mãn Đường ban đầu vốn cho rằng miễn là mình dẫn dụ được Danh Kiếm Đạo Tuyết đến đây là có thể thắng được, ai ngờ Danh Kiếm Đạo Tuyết giảo hoạt như vậy, thế mà cũng giăng bẫy với mình, nhất thời giận tím mặt.

Hắn ta quát giận một tiếng, Kim Ngọc Mãn Đường bắt đầu đâm đánh loạn xạ về phía trước mặt, hy vọng có thể đâm trúng Danh Kiếm Đạo Tuyết đang ẩn thân.

Nhưng mà lôi đài tuy nhỏ, nhưng tốc độ Danh Kiếm Đạo Tuyết lại hơn xa Kim Ngọc Mãn Đường, mà thân thể lại nấp ở một nơi bí mật gần đó... Sau năm phút, theo tiếng thông báo Danh Kiếm Đạo Tuyết thắng lợi, hai người truyền tống ra khỏi đấu trường.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment