Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 809 - Chương 811: Điền Kỵ Đua Ngựa

Trang 405# 2

 

 

 

Chương 811: Điền Kỵ đua ngựa
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Trận doanh Mãnh Cầm, mọi người chiến đội Mãnh Cầm thấy Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình thu được thắng lợi quay về, đều rối rít đứng dậy chúc mừng nói: "Không hổ là Thất huynh, Toàn Chân Giáo chó má cái gì chứ, hoàn toàn không chịu nổi một chiêu."

"Đúng đấy đúng đấy, ta còn tưởng rằng đám người kia cũng khủng bố như trong truyền thuyết chứ, cầm lá cờ trâu bò chạy khắp phố, hóa ra cũng chỉ là một đám rác rưởi, Thất huynh chẳng tốn chút công sức nào đã làm thịt thằng nhóc kia rồi."

Mọi người vừa điên cuồng sỉ nhục Toàn Chân Giáo, vừa điên cuồng khen ngợi Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình, mà sắc mặt Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình lại không hề vui vẻ chút nào giống như tưởng tượng, mà chỉ nhíu mày nói: "Không đơn giản như các ngươi tưởng tượng vậy đâu."

"Thất huynh ngươi quá coi trọng bọn chúng rồi, những người này cũng chỉ có danh hão như bọt sóng thôi." Tiểu Phi cầm cờ có chút bất đắc dĩ cười nói, hắn ta cũng nghẹn đến khó hiểu, Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình vì sao lại coi đám người cá lơ phất phơ thành cao thủ.

Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình trầm giọng nói: "Không, thằng nhóc vừa nãy tuy rằng đã bị ta giết rồi, nhưng mà bản lĩnh cũng khá, hơn nữa các ngươi đừng quên, hắn ta có thể là người đầu tiên lên sân đấu, loại trận đấu này, ngoại trừ chúng ta ra, người chơi đầu tiên lên sàn đấu đảm nhiệm vai trò gì không phải các ngươi không biết."

Thực lực Ký Ngạo như thế nào, chỉ có Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình tự mình đã giao đấu mới hiểu rõ được, không nói những thứ khác, chỉ riêng một kỹ năng Ký Ngạo hủy bỏ Băng Quyền sau đó Đá Tống Ngang kia mà nói, năng lực phản ứng của thằng nhóc này rất cao, không hề yếu hơn bất kỳ cao thủ nào dưới tay Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình... Nếu không phải không hay sử dụng chiến thuật, trận chiến vừa nãy hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu.

Từ một góc độ khác mà nói, thi đấu bình thường, trình tự người chơi tham gia thi đấu luôn luôn là từ yếu đến mạnh, cho nên Ký Ngạo chính là một cục đá dò đường, một cục đá còn có bản lĩnh như vậy, đối thủ đằng sau có thể tưởng tượng được.

Nghe thấy lời nói của Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình, mọi người thật ra cũng không cho là đúng, nhưng mà căn cứ vào mặt mũi của lão đại, mọi người cũng không tiện nói gì, đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn mặc áo giáp đen cầm một tấm khiên lớn màu Ám Kim, trang bị đến tận răng, nói: "Nếu đã như vậy, trận tiếp theo ta sẽ khiến cho Thất huynh yên tâm."

"Ừ! Lão Kim, ngươi phải cẩn thận." Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình gật đầu.

"Huynh cứ yên tâm đi!" Người đàn ông cao kiêu ngạo nói.

Bản lĩnh của Ký Ngạo đặt trong Toàn Chân Giáo cũng không tính là yếu ớt, lúc này Danh Kiếm Đạo Tuyết ra trận thi đấu tiếp theo nhìn thấy Ký Ngạo bị hành hạ thê thảm như vậy, áp lực tự nhiên mà sinh ra.

Trong lòng bàn tay nắm chặt dao găm, cũng lờ mờ rỉ ra một chút mồ hôi.

Mẹ nó cái này, thắng là đương nhiên, nếu thua, Danh Kiếm Đạo Tuyết sẽ có thể bị người ta nhìn khinh bỉ như Ký Ngạo... Ký Ngạo là một đứa trẻ, mọi người chắc chắn còn có thể chừa chút tình cảm, Danh Kiếm Đạo Tuyết tuổi đã cao rồi, đương nhiên là một người đàn ông đau buồn đáng thương.

"Đạo Tuyết, khẩn trương sao?" Đám người nhìn thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết có bộ dạng kia, không nhịn được cười nói.

"Nói nhảm! Ngươi cứ nói đi!" Danh Kiếm Đạo Tuyết lau mồ hôi, nói thật, Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng trải qua đủ loại cảnh tượng hoành tráng, cho dù là khi đối mặt với chiến đội chuyên nghiệp Kiếm Chỉ Thương Khung, Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng chưa từng khẩn trương như vậy.

Dù sao khi đó mọi người có vinh cùng vinh, có tổn hại thì cùng tổn hại, đánh không lại thì còn có thể bỏ chạy được, có Vương Vũ bọn họ kéo chặt, đừng thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết có hiềm nghi trà trộn, nhưng mà làm Thích khách, tỷ lệ sống còn ngược lại càng cao hơn.

Nhưng bây giờ lên lôi đài, trực tiếp cứng đối cứng với kẻ địch... Cái này nếu đánh không lại rồi bỏ chạy, không phải chị mất mặt của mình, đám người chơi thành Dư Huy trên khán đài có thể đều nhìn thấy hết, dù sao cũng không thể để cho người khác nói Toàn Chân Giáo nội chiến nội hành ngoại chiến ngoại hành... Mặc dù bây giờ những khán giả thành Dư Huy cũng không nhận ra được bọn họ là người của Toàn Chân Giáo.

Vô Kỵ cười ha ha vỗ bả vai Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: "Không cần căng thẳng quá, không có vấn đề gì đâu, cứ bình tĩnh là được rồi."

"Nói nhẹ nhàng như vậy, các ngươi hy vọng vào ta cao như vậy, không sợ ta thua sao?" Danh Kiếm Đạo Tuyết chột dạ hỏi.

"Chuyện này." Vô Kỵ lắc đầu nói: "Tất cả mọi người đều là anh em, ngươi cứ yên tâm, chúng ta chưa từng có chút hy vọng gì với ngươi..."

"..."

Danh Kiếm Đạo Tuyết không còn gì để nói nổi, nhìn mọi người vẻ mặt cười quái dị xung quanh, giận dữ nói: "Tổ sư cả nhà các ngươi!"

Lúc này, giọng nói của hệ thống lại vang lên lần nữa.

[Trận đấu thứ hai bắt đầu, xin mời người chơi hai đội lên sân đấu.]

Theo tiếng nhắc nhở của hệ thống, Danh Kiếm Đạo Tuyết và người đàn ông cao lớn của chiến đội Mãnh Cầm kia, đồng thời được truyền tống lên lôi đài, sau đó trận đấu bắt đầu.

"Hả? Người thứ hai lên sân khấu chính là Kim Đại Bằng sao? Lão Thất cuối cùng là định làm gì vậy?" Nhìn thấy người của chiến đội Mãnh Cầm đứng trước mặt, Bắc Minh Hữu Ngư sờ lên cằm lầm bầm.

Vương Vũ nghe thấy thế cười nhạo nói: "Kim Đại Bằng, tên chó má kiểu gì vậy?"

Bắc Minh Hữu Ngư giải thích: "Người này tên là Kim Ngọc Mãn Đường, tên hiệu là Kim Đại Bằng, đứng đầu 12 mãnh cầm trong chiến đội Mãnh Cầm, cũng là cao thủ đứng đầu dưới tay Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình, không thể ngờ được mới trận thứ hai đã khiến hắn ta ra sân rồi."

"Không có gì là không nghĩ tới cả." Vô Kỵ thản nhiên nói: "Điền Kỵ đua ngựa có biết không, Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình kia thật sự là một nhân tài, biết rõ chúng ta khó đối phó cho nên muốn đánh đòn phủ đầu."

"Hóa ra là như thế." Trải qua Vô Kỵ giải thích, Bắc Minh Hữu Ngư lập tức phản ứng lại, hóa ra Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình biết rõ Toàn Chân Giáo khó đối phó, cho nên muốn lấy từng điểm số nhỏ nhất vào tay, trước tiên thắng được trận đánh đơn đã, cứ như vậy, chênh lệch phía sau sẽ thu nhỏ lại một chút.

Vô Kỵ lắc đầu cười lạnh nói: "Hừ hừ, có điều thằng nhóc này cuối cùng cũng vẫn coi thường chúng ta... Điền Kỵ đua ngựa cũng phải có thực lực gần tương đương nhau mới được chứ."

Tuy Danh Kiếm Đạo Tuyết tương đối mà nói thực lực không đủ, nhưng tên này là người khá cẩn thận, vừa lên lôi đài đã lập tức tiến vào trạng thái Tiềm Hành.

Kim Ngọc Mãn Đường thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết biến mất hẳn, nhìn quanh bốn phía một lần, sau đó không nhanh không chậm đến sát gần rìa lôi đài, sau đó vẫn không nhúc nhích gì đứng ở đó.

Thật sự là lão đại thế nào sẽ có đàn em như thế, tác phong người này giống hệt như Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình, loại hành vi nhà cái không biết xấu hổ này, thực sự có lỗi với tên chiến đội của họ.

Nhìn thấy Kim Ngọc Mãn Đường đi sát rìa lôi đài rồi đứng mãi không chịu di chuyển, Danh Kiếm Đạo Tuyết nhất thời buồn bực.

Thích khách thế nhưng là một nghề nghiệp chuyên đâm dao sau lưng người khác, bây giờ tên này giấu phía sau lưng đi rồi, cái này căn bản chính là chơi xỏ.

Đánh chính diện này lại càng không phải là nói linh tinh sao, nghề nghiệp của Kim Ngọc Mãn Đường thế nhưng là Chiến sĩ khiên thuẫn, một con rùa đen xứng danh như vậy, lại không giống với Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình.

Chiến Tranh Chính Là Hoà Bình thêm hết điểm vào thể chất, nhưng vì đặc tính thể chất của bản thân vẫn khá yếu ớt, miễn là tìm đúng thời cơ thì còn có cơ hội quay lại cắn ngược, mà nghề nghiệp của Kim Ngọc Mãn Đường hoàn toàn khắc chế Danh Kiếm Đạo Tuyết.

Ngoại trừ đâm sau lưng ra, bất kể là tấn công từ đâu, Danh Kiếm Đạo Tuyết đều sẽ không có cách nào giết chết được hắn ta, ngược lại, nếu Danh Kiếm Đạo Tuyết đánh chính diện, một khi bị Kim Ngọc Mãn Đường nắm lấy cơ hội, thì thiết lập của Chiến sĩ khiên thuẫn, Danh Kiếm Đạo Tuyết chắc chắn ngay cả cơ hội chạy mất cũng không có.

Đương nhiên, một Thích khách giỏi nhất định phải giữ vững bình tĩnh, thời gian Tiềm Hành của Thích khách là hoàn toàn đủ dài, hiện nay Danh Kiếm Đạo Tuyết có nhiều thời gian chống đỡ với Kim Ngọc Mãn Đường, miễn là Kim Ngọc Mãn Đường dám di chuyển, Danh Kiếm Đạo Tuyết sẽ phát động tấn công bất ngờ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment