Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 813 - Chương 815: Trận Đấu Không Tốt Đẹp

Trang 407# 2

 

 

 

Chương 815: Trận đấu không tốt đẹp
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Chiến đội Một Đám Ô Hợp: Vô Kỵ, Minh Đô, Xuân Tường, Danh Kiếm Đạo Tuyết, Ký Ngạo.

Chiến đội Mãnh Cầm: Hỏa Lực Toàn Khai, Phi Thiên Độn Địa, Phong Quyển Vân Tàn, Vũ Lộ Quân Triêm, Thiết Quyền Vô Địch.

"Khà khà khà... Nhìn tên đội bọn hắn mà xem, thật nghiêm chỉnh." Nhìn thấy tên người chơi của chiến đội Mãnh Cầm trên màn hình lớn, Vương Vũ không nhịn được phải cảm thán một câu.

Thực lực của chiến đội Mãnh Cầm như thế nào thì chưa cần biết, nhưng tên của những người chơi này đều được tìm tòi nghiên cứu rất kỹ càng. Nào là kim ngân đồng thiết, hay phong hỏa lôi điện cái gì đó, xem qua cũng biết là người cùng một đội.

Mà bên phía Toàn Chân Giáo, tên Vô Kỵ có vẻ hơi ngu ngốc, Minh Đô thì khỏi phải bàn, Xuân Tường... Bên trong có chứa chữ “Tường”, có thể thấy tên như nào người như thế.

Người khác không để ý đến góc nhìn riêng của Vương Vũ đối với chuyện này, mà chỉ sờ cằm, suy tư.

Lúc này thứ tự ra sân cả hai bên cũng được xác định, ở bên phía Toàn Chân Giáo lần lượt ra sân theo thứ tự là Mục sư, Pháp sư, Thuật sĩ, Thích khách, Võ sư.

Ở chiến đội Mãnh Cầm bên kia thì là: Pháp sư, Thích khách, Cung thủ, Mục sư, Võ sư.

Rất dễ để nhận ra được, lần lựa chọn ngẫu nghiên để tham gia Đấu luân phiên này đối với Toàn Chân Giáo là vô cùng bất lợi.

Vô Kỵ là nghề nghiệp không thể chiến đấu, bình thường đi ức hiếp người chơi thì được, chứ giờ solo cùng cao thủ, hiển nhiên có chút giật gấu vá vai.

Với lại thực lực của Danh Kiếm Đạo Tuyết đã có chút theo không kịp mức độ trung bình của toàn đội, đám người Minh Đô, Xuân Tường, tuy có thể thắng, nhưng đám người Toàn Chân Giáo lại không có quyền lựa chọn bản đồ giao đấu, cứ như vậy, địa lợi, nhân hòa đều thuộc về bên chiến đội Mãnh Cầm.

Riêng người ra sân thứ 3 của chiến đội Mãnh Cầm có nghề nghiệp là Cung thủ, là nghề nghiệp có tầm tấn công xa nhất, nếu như lại chọn một bản đồ có lợi cho hắn ta, thì có rất nhiều cách để đánh thắng đối thủ.

"Khả năng thắng của chúng ta ở trận này không lớn lắm." Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Xuân Tường mở miệng nói.

Vô Kỵ thản nhiên nói: "Nằm trong dự tính rồi, mọi người cố hết sức là được, chúng ta còn có trận tiếp theo nữa mà, coi như 15 điểm tích lũy ở trận này toàn bộ cho đối phương, thì cũng đừng lo lắng, đừng cảm thấy áp lực."

"Vô Kỵ, lối suy nghĩ này của người rất nguy hiểm." Ký Ngạo cùng Danh Kiếm Đạo Tuyết nhao nhao bĩu môi.

Vô Kỵ nói: "Nếu không ta có thể làm gì? Ta không nói như thế, chẳng lẽ đám phế vật các ngươi lại đi lập quân lệnh trạng hay sao?"

"Đúng thế, mọi người không cần phải cảm thấy quá áp lực, cứ nỗ lực hết sức là được!" Vừa nghe đến ba chữ quân lệnh trạng, hai người vội vàng đổi giọng.

Ngay tại lúc này, Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình cũng đang nói chuyện cùng bọn đàn em: "Trận đấu lúc trước chúng ta đã thua, nếu trận này chúng ta lại tiếp tục thua nữa, thì sẽ không còn cách nào để thắng chung cuộc nữa, cho nên các ngươi phải đánh cho thật tốt."

"Vâng! Đã biết." Đám người của chiến đội Mãnh Cầm đồng thanh hô to.

Bọn này vừa mới nếm mùi thất bại, mà lại thất bại tương đối khá uất ức, cho nên lúc này đều rất giận dữ, chiến ý đang dâng trào.

"Ta rất lo lắng cho khí thế hiện tại của các ngươi... " Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình nói với sự lo âu.

"???" Nghe đại ca nói như thế, người chơi của chiến đội Mãnh Cầm, đầu đều treo đầy dấu hỏi, khí thế như vậy còn chưa đủ hay sao mà còn lo lắng.

Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình nói: "Nhớ kỹ, mục đích của chúng ta là chiến thắng trận đấu này, chứ không phải là giết chết quân địch, mọi ngươi nhất định không được để cho máu xông lên não, quyết tâm muốn solo trực tiếp với đối phương, nếu cứ như thế thì trận này chúng ta lại phải thua."

"Không giết chết đối phương thì sao chúng ta thắng được?" Đám người cảm thấy không hiểu.

"Đơn giản!" Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình cười nói: "Nhớ rõ lão Kim thua như thế nào không? Chúng ta cứ làm như thế là được... "

"Ọe ọe, Thất huynh, ngươi thật sự rất vô sỉ... " Vừa nghe Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình nói ra ý nghĩ của hắn ta, đám người nhao nhau trả cho hắn cả đống ánh mắt khinh bỉ.

Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình nói: "Các ngươi thì biết cái gì! Đây gọi là chiến thuật, đều nhớ kỹ cho ta, không được làm trái ý ta, có thể không?"

"Biết rồi!" Mặc dù ngoài miệng thì nói khinh bỉ chiến thuật của Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình, nhưng trong lòng lại vô cùng bội phục.

Còn chưa xong, Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình lại vỗ vai Phong Quyển Vân Tàn và nói: "Này tiểu Phong, lần này ngươi là chủ lực của đội, tuyệt đối không được như xe bị tuột xích đấy, có hiểu không?"

"Được rồi, ta hiểu mà." Phong Quyển Vân Tàn dùng sức gật đầu.

Năm phút nghỉ ngơi trôi qua, người chơi ra sân đầu tiên của chiến đội Mãnh Cầm là Hỏa Lực Toàn Khai, bắt đầu lựa chọn bản đồ, dựa theo chiến thuật của Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình, bản đồ Hỏa Lực Toàn Khai lựa chọn là "Rừng rậm".

Nhìn thấy bản đồ này, trong lòng đám người Vô Kỵ thầm hô một tiếng, đúng là, đám người chiến đội Mãnh Cầm cũng không phải là đèn dầu cạn...

Rừng rậm, ý nghĩ cũng như tên, đó là bản đồ khu rừng rậm, loại bản đồ này có khả năng mai phục rất cao, thích hợp đánh du kích, rất có lợi cho Cung thủ và Thích khách.

Trong mười người của hai bên, bên Toàn Chân Giáo chỉ có một Thích khách là Danh Kiếm Đạo Tuyết, mà thực lực của Danh Kiếm Đạo Tuyết thì không cao, nhưng ở phía bên kia, không chỉ có Thích khách, còn có Cung thủ, rõ ràng, đám người Toàn Chân Giáo đều là bia tập bắn bằng người cho Cung thủ ở bên kia.

Nếu Cung thủ ở phía bên kia đánh theo lối thả diều, thì hiển nhiên đám người Toàn Chân Giáo đều bất lực, bởi vì bọn hắn không có nhiều kỹ năng di chuyển.

Sau khi Hỏa Lực Toàn Khai chọn xong bản đồ, tuyển thủ của hai bên đều bị truyền tống vào trong bản đồ.

Vì để cho công bằng, trong lúc diễn ra Đấu luân phiên, trừ hai người so tài ra, những người tham gia chiến đấu còn lại sẽ được truyền tống đến bản đồ dự bị.

Trận đánh đầu tiên là giữa Vô Kỵ và Hỏa Lực Toàn Khai.

Cũng giống như 1 VS 1, thời gian giới hạn của Đấu luân phiên là 40 phút, nếu quá thời gian đó mà còn chưa có người chết, thì phân định thắng thua dựa trên phần trăm máu còn lại.

Bản đồ rừng rậm, mặc dù nó không nhỏ, nhưng vị trí truyền tống của hai bên là cố định, cách nhau không quá 20 mét, nên có thể nhìn thấy lẫn nhau.

Nếu không thiết lập như thế, thì bản đồ này lớn như vậy, chỉ dùng 40 phút, đừng nói là đánh nhau, có tìm ra đối phương hay không đó còn là vấn đề.

Hỏa Lực Toàn Khai là Pháp sư hệ Băng nằm ở giữa bảng xếp hạng cao thủ, ma pháp hệ Băng có đặc điểm là gây sát thương và khống chế liên tục.

Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình đã nói là không đánh nhau trực tiếp với đối phương, đó chỉ là áp dụng cho các nghề nghiệp như Thích khách hay Pháp sư, còn Vô Kỵ, Hỏa Lực Toàn Khai cũng không thể nào sợ đến mức không dám đánh nhau trực tiếp với một Mục sư.

Ngay khi thời gian đếm ngược kết thúc, Hỏa Lực Toàn Khai lập tức phóng thẳng đến trước mặt Vô Kỵ, vừa chạy, vừa sử dụng Băng Thương quăng về phía Vô Kỵ.

"Con mẹ nó, Hỏa Lực Toàn Khai lại có thể vừa di chuyển vừa thi triển pháp thuật!"

Trên khán đài, tình hình chiến đầu của hai người được hiển thị rõ ràng, nhìn thấy Hỏa Lực Toàn Khai vừa di chuyển vừa tạo ra Băng Thương, mọi người không khỏi kinh hãi kêu lên.

Toàn bộ đều biết, khi Pháp Sư thi triển kỹ năng, nếu như di chuyển vị trí thì kỹ năng sẽ bị cắt đứt, Hỏa Lực Toàn Khai cũng không phải là ma pháp có tốc độ thi triển nhanh như ma pháp hệ Phong, hay như ma pháp hệ Lôi có tốc độ phóng ra nhanh, mà hắn ta vừa di chuyển vừa thi triển pháp thuật, điều này không hợp lý.

Vô Kỵ phải giật mình một chút khi thấy như thế, cao thủ chính là cao thủ, kỹ năng hiếm lạ gì cũng có thể làm được.

Bởi vì có thể vừa thi triển ma pháp vừa di chuyển, đương nhiên là Hỏa Lực Toàn Khai đi theo xu hướng khống chế thả diều, chủ yếu cộng điểm thuộc tính vào nhanh nhẹn, nhược điểm của trào lưu này là sát thương gây ra không cao, nhưng một khi bị hắn ta khống chế, thì khó có thể thoát ra được.

Chỉ chốc lát, Hỏa Lực Toàn Khai đã xông đến trước mặt Vô Kỵ, vung tay một cái, ném Băng Thương về Vô Kỵ.

Thân thể Vô Kỵ chuyển động, trốn ra sau thân cây.

"Răng rắc... "

Cây Băng Thương của Hỏa Lực Toàn Khai đâm vào thân cây, khiến thân cây bị đóng băng ngay lập tức.

Không chờ cho Vô Kỵ tỉnh táo lại, Hỏa Lực Toàn Khai đã chạy lên trước mấy bước, sau khi nhìn thấy mục tiêu, lại ném một cây Băng Thương.

Lần nữa Vô Kỵ lại né được.

" Răng rắc"

Cây Băng Thương thứ hai đâm trên mặt đất, kết thành một khối băng dính trên mặt đất.

Chớp lấy cơ hội này, Vô Kỵ vung pháp trượng, ném cho Hỏa Lực Toàn Khai một chiêu Thánh Quang Cầu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment