Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 814 - Chương 816: Vô Kỵ Âm Hiểm

Trang 408# 1

 

 

 

Chương 816: Vô Kỵ âm hiểm
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thánh Quang Cầu là kỹ năng tấn công thứ nhất của Mục sư, lượng sát thương gây ra rất thấp. Hơn nữa dựa vào đặc điểm của mà pháp hệ Quang, ở trong rừng rậm tối tăm như thế này, ánh sáng từ Thánh Quang Cầu lại rất nổi bật, rất dễ thấy, cho nên không thể nào dùng nó để đánh lén được.

Thấy Vô Kỵ ném Thánh Quang Cầu, Hỏa Lực Toàn Khai cũng nhấc pháp trượng, thả ra một cái Hỏa Cầu. Ngay lập tức Hỏa Cầu to lớn nuốt chửng Thánh Quang Cầu, nhưng ngay lúc này, từ phía sau gốc cây, đột nhiên Vô Kỵ xông tới, nhắm thẳng vào Hỏa Lực Toàn Khai, sử dụng Thần Thánh Hỏa Diễm.

Thần Thánh Hỏa Diễm là kỹ năng chỉ định mục tiêu, nên không thể nào né được, lập tức Hỏa Lực Toàn Khai dính phải trạng thái câm lặng.

Pháp sư là nghề nghiệp chủ yếu dựa vào kỹ năng để gây sát thương, một khi bị dính phải Cấm ngôn, thì Pháp sư không khác gì cái bia tập bắn, để cho người khác đánh mà không thể nào đánh trả được.

Hỏa Lực Toàn Khai thấy có chút không ổn, ngay lập tức quay đầu chạy thẳng vào rừng, không hổ là Pháp sư theo xu hướng nhanh nhẹn, nhanh như một con thỏ, chỉ chốc lát đã chạy mất tăm, không thấy bóng dáng.

Ngay khi Hỏa Lực Toàn Khai muốn thả lỏng, đột nhiên có ánh sáng xuất hiện trước mắt hắn ta, Hỏa Lực Toàn Khai vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Vô Kỵ đang bồng bềnh trước mặt hắn ta, từ trên cao, đưa tay ném một tia lôi điện về phía hắn ta.

Ánh Sáng Trừng Phạt, là kỹ năng duy nhất của Mục sư có thể gây ra sát thương lớn đối với một mục tiêu.

Đương nhiên, nhưng đây chỉ là lời giới thiệu kỹ năng của hệ thống và điều này cũng chỉ đúng nếu tính riêng Mục sư. Còn đối các nghề nghiệp chuyên gây sát thương khác, thì lượng sát thương mà Ánh Sáng Trừng Phạt gây ra lại thấp đến đáng thương.

Hỏa Lực Toàn Khai không tránh kịp, bị Ánh Sáng Trừng Phạt của Vô Kỵ nện trúng người, ngay lập tức lượng HP của hắn ta tụt mất một phần năm, đánh với loại nghề nghiệp máu giấy như Pháp sư, mà chỉ tụt mất một phần năm máu, quả thật lượng sát thương gây ra của kỹ năng này khiến cho người khác phải điên người.

Lúc này, thời gian cấm ngôn cũng đã hết.

Hỏa Lực Toàn Khai nhìn thanh máu của hắn ta, nở một nụ cười khinh bỉ, vung pháp trượng trong tay, ngay lập tức có một cơn gió tuyết nổi lên phía sau lưng Vô Kỵ.

Thật ra nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, Vô Kỵ vừa lẩm bẩm, một cái thánh giá cực lớn hóa thành một luồng Thánh Quang bảo vệ hắn, Vô Kỵ từ trên trời rơi xuống, có luồng Thánh Quang này bảo vệ cho nên Vô Kỵ không hề bị thương chút nào.

Mà lúc này, kỹ năng kế tiếp của Hỏa Lực Toàn Khai cũng chuẩn bị xong, Vô Kỵ vừa rơi xuống đất, Hỏa Lực Toàn Khai dùng pháp trượng gõ lên mặt đất một cái, ngay lập tức mặt đất bị biến thành băng, Vô Kỵ vừa chạm đất đã bị dính hiệu ứng giảm tốc độ.

Hỏa Lực Toàn Khai cười ha ha, bắt đầu sử dụng chiêu cuối của Pháp sư hệ Băng cấp 45, Băng Cực Song Long Phá.

Từ pháp trượng của Hỏa Lực Toàn Khai gọi ra hai con Rồng Băng, chúng gào thét một tiếng, sau đó xông về phía Vô Kỵ.

Vô Kỵ dính phải thuật Băng Kính, tốc độ bị giảm mạnh, nên không thể né tránh Băng Cực Song Long Phá.

Ngay khi Hỏa Lực Toàn Khai nghĩ Vô Kỵ sẽ bị hắn ta giết trong một giây, đang buông lỏng cảnh giác, Vô Kỵ đang bị hai con Rồng Băng bao phủ, khiến thanh máu của hắn gần cạn. Đột nhiên có một luồng sáng bay ra từ trên người Vô Kỵ, xuyên qua hai con Rồng Băng bắn về phía Hỏa Lực Toàn Khai.

Chỉ còn lại chút máu, Vô Kỵ bị Rồng Băng giết chết, hóa thành một luồng sáng màu trắng, biến mất khỏi bản đồ.

Lúc này Hỏa Lực Toàn Khai còn đang đắc ý, nên không chú ý tới động tác nhỏ Vô Kỵ, hiện tại thấy Vô Kỵ đã chết, ngay lập tức buông lỏng cảnh giác, chỉ thấy luồng sáng yếu ớt mà Vô Kỵ triệu hồi ra chậm rãi rơi trúng người Hỏa Lực Toàn Khai.

Sau một giây, Hỏa Lực Toàn Khai cũng biến thành ánh sáng trắng, biến mất khỏi bản đồ.

"A? Chuyện gì xảy ra vậy?"

Hỏa Lực Toàn Khai đang sắp sửa chiến thắng, nhưng hắn ta chỉ thấy khung cảnh trước mắt chợt thay đổi trong chớp mắt, những cây cối xung quanh đã được thay thế bằng đồng đội của hắn ta, ngay lập tức Hỏa Lực Toàn Khai có chút ngây ngốc.

"Đứng đần ra đó làm gì, tên Mục sư kia đã tự bạo!" Nhìn thấy gương mặt sững sờ của Hỏa Lực Toàn Khai, Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình có cảm giác xấu hổ muốn che mặt, bất đắc dĩ nói.

Kỹ năng vừa rồi của Vô Kỵ là kỹ năng cấp 40 của Mục sư, gọi là Thanh Toán... Giảm HP của bản thân xuống còn 1 điểm, bỏ qua phòng ngự và lượng HP của mục tiêu, đây là một cái kỹ năng vô cùng bỉ ổi, cho nên bình thường đều gọi nó là tự bạo.

"Mẹ nó! Tên bỉ ổi kia sử dụng tự bạo lúc nào vậy? Sao ta không biết?" Hỏa Lực Toàn Khai buồn bực nói.

Nhìn qua thì kỹ năng này khá vô sỉ, nhưng sẽ bị hạn chế rất lớn, đầu tiên không thể sử dụng đối với nghề nghiệp có lượng HP lớn hơn bản thân, tiếp đến đây là kỹ năng định hướng, hơn nữa tốc độ đạn bay rất chậm, có thể né được tương đối dễ.

Cho nên trừ khi mục tiêu bị dính khống chế cứng, sau đó Mục sư đứng ở bên cạnh để sử dụng kỹ năng, nếu không thì rất dễ bị người khác thấy được.

Nhưng nếu không dính khống chế cứng, không sử dụng kỹ năng ở gần người, thì Vô Kỵ phải phóng kỹ năng đến bao giờ mới có thể trúng được, càng nghĩ đầu Hỏa Lực Toàn Khai càng đổ mồ hôi hột.

Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình nói: "Ngay khi ngươi thả xong chiêu cuối, thì hắn đã xài tự bạo, xem ra tên tiểu tử này cố ý trúng kỹ năng của ngươi."

Từ tính hạn chế của kỹ năng Thanh Toán có thể thấy được, nếu không có khống chế cứng, thì ngay cả loại cao thủ như Vô Kỵ, cũng không thể nào đánh trúng Hỏa Lực Toàn Khai dễ dàng được. Nhưng Mục sư không phải là nghề nghiệp gây sát thương, cho nên muốn đánh bại được Pháp sư thì chỉ có kỹ năng này mà thôi.

Như vậy, có thể thấy là Vô Kỵ cố ý trúng kỹ năng, để cho Hỏa Lực Toàn Khai thả ra chiêu cuối, sau đó nhân dịp hắn ta buông lỏng cảnh giác thì sẽ dùng mạng đổi mạng, đây là một cái bẫy được thiết kế và sắp xếp rất tốt, từ lúc ném ra kỹ năng thứ nhất, Hỏa Lực Toàn Khai đã bị Vô Kỵ dắt mũi từng bước từng bước, không chỉ là đánh nhau mà còn cả trên tâm lý.

"Cố ý?"

Nghe vậy Hỏa Lực Toàn Khai nhớ lại những chuyện nãy giờ, sau khi nghĩ xong lập tức rùng mình một cái.

"Tên này... " Hỏa Lực Toàn Khai nắm chặt tay, nhịn không được phải nhìn về phía Toàn Chân Giáo, thấy Vô Kỵ cũng đang nhìn hắn ta, cũng đang lộ ra vẻ suy tư.

Kết quả ván đầu tiên, hai người đồng quy vu tận, ván thứ hai là cuộc so tài giữa Minh Đô và Phi Thiên Độn Địa, ngay lập tức hai người được truyền tống vào bản đồ.

Phi Thiên Độn Địa cũng là một cao thủ hiếm gặp, lúc nãy bị Bắc Minh Hữu Ngư giết hai ba lần, đều vì sàn đấu quá nhỏ, hơn nữa Bắc Minh Hữu Ngư dùng phấn vôi.

Nhưng hiện tại là bản đồ rừng rậm, điều này đối với Phi Thiên Độn Địa mà nói thì chả khác gì cá gặp nước.

Vừa mới truyền tống vào bản đồ chiến đấu, Phi Thiên Độn Địa đã quyết đoán sử dụng Tiềm Hành, lựa chọn trở thành phe ở trong bóng tối.

Minh Đô, là tên gian xảo cỡ nào cơ chứ, nhìn thấy Phi Thiên Độn Địa biến mất, ngay lập tức vung pháp trượng, bay thẳng lên cây... Cũng biến thành phe ở trong bóng tối.

Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình đã nhắc nhở từ trước là phải đánh thật cẩn thận, cho nên khi nhìn thấy Minh Đô bay lên ngọn cây ngồi, trong lòng Phi Thiên Độn Địa con mẹ nó quá uất ức.

Phi Thiên Độn Địa không có Thuấn Di, nếu muốn lên cây thì chỉ có thể leo, mà một khi leo lên thì hắn ta sẽ bị bại lộ... Leo cây trong tầm ngắm của Pháp sư, đây hoàn toàn là đang tìm kiếm cảm giác nguy hiểm.

Phi Thiên Độn Địa không biết Minh Đô đang làm gì ở trên cây, nóng lòng đi lòng vòng dưới gốc cây, không biết nên làm như thế nào.

"Con mẹ nó! Lại mẹ nó muốn kéo dài thời gian nữa hay sao vậy?"

Toàn bộ khán giả ở trong đấu trường nhìn thấy hai người không ai có ý định đánh nhau, đều nổi giận đùng đùng...

Lượt đấu 1 VS 1, có người kéo dài thời gian thì cũng đã qua rồi, không tính toán nữa, nhưng lượt đấu thứ hai cũng vậy... Con mẹ nó, sao trận thứ hai ở mỗi lượt đều sẽ đụng phải loại người này cơ chứ.

Dù gì thì trận đánh giữa Danh Kiếm Đạo Tuyết và Kim Ngọc Mãn Đường cũng còn thứ để coi, đó là giới hạn chịu đựng xuất sắc của hai người, cho nên cứ coi như là đang xem kịch cũng được.

Nhưng, trận đấu này, sau khi Minh Đô bay lên cây, ngay lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi, có khả năng hắn đang định ngủ trưa khoảng 40 phút, người xem sao có thể chấp nhận được chuyện này, sao không nổi giận cho được.

Người xem ở bên ngoài mắng mỏ, oán hận ngập trời, nhưng hai người bên trong không nghe thấy, mà dù có nghe được đi nữa, thì với tính cách của Minh Đô, cũng cứ xem đây là những lời ca tụng công đức của hắn mà thôi.

Sau 40 phút, cũng tương tụ với ván đầu tiên, hai người Minh Đô và Phi Thiên Độn Địa đồng thời đều đưa ra ngoài đấu trường.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment