Trang 408# 2
Chương 817: Nghe tiếng gió đoán phương hướng?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ván đầu tiên, Vô Kỵ đồng quy vu tận với Hỏa Lực Toàn Khai, như vậy mỗi đội sẽ nhận được 2 điểm tích lũy. Ván thứ hai, hai người đều ngồi không đến hết giờ, hai đội không ai được điểm.
So đấu điểm tích lũy là phương thức so tài truyền thống, đã kéo dài mấy chục năm, có rất nhiều tình huống đều đã xuất hiện qua, nhưng có cả hai tình huống đều xuất hiện trong một lượt đấu thì đây là lần đầu tiên.
Chiến đội Một Đám Ô Hợp và chiến đội Mãnh Cầm, hai đội này đã bị tất cả người xem kéo vào danh sách đen...
"A? Mới đó mà đã so tài xong rồi à?" Bị truyền tống ra ngoài, Minh Đô vẫn còn chưa thõa mãn, tự hỏi một câu.
Mọi người trên sàn đấu hận không thể ném phân vào mặt Minh Đô, tất cả đều khinh bỉ nói: "Nếu con mẹ ngươi ngủ đến tối, thì hôm nay chúng ta không thể không chết chìm trong biển nước miếng của người xem."
Minh Đô giơ một ngón tay giữa đối với đám khán giả đang phẫn nộ ở trên khán đài, sau đó cười nhạo: "Khà khà! Bọn chúng thì biết cái gì chứ, cái này gọi là chiến thuật! Không cần đánh lại có thể khiến người khác khuất phục, ngươi có hiểu không."
Sau khi hai người Minh Đô rời khỏi chiến trường, tiếp đó Xuân Tường cùng Phong Quyển Vân Tàn đồng thời được truyền tống vào chiến trường.
Đoán chừng, hai người chắc không có ai nghĩ đến cả hai ván trước đều có kết quả hòa.
Nhìn hai người trong bản đồ, Vô Kỵ cau mày, nói: "Phía bên kia cũng đã khôn ra rồi, đã biết không nên đánh trực diện với chúng ta nữa, ở loại bản đồ này, chỉ sợ ván này của Xuân huynh không dễ đánh rồi."
Đối với Phong Quyển Vân Tàn mà nói, Xuân Tường là một tên Thuật sĩ, muốn tầm tấn công thì không có tầm tấn công, muốn tốc độ di chuyển thì không có tốc độ di chuyển, bản thân là nghề nghiệp yếu máu, lượng HP không nhiều hơn Phong Quyển Tàn Vân bao nhiêu, nhưng lượng sát thương gây ra lại không có gì để nói, không chỉ là dồn sát thương trong chốc lát hay là gây sát thương kéo dài, thì Thuật sĩ không thể nào bằng Cung thủ được.
Còn phương diện thuộc tính có bị áp chế hay không thì không cần nói đến, hiện tại ở trong địa hình rừng rậm, hơn nữa Xuân Tường lại không có kỹ năng nào để truy tung, tìm kiếm mục tiêu, nên càng bất lợi hơn nữa. Bởi vì nếu không có kỹ năng truy tìm, thì sẽ rất khó để xác định vị trí đối thủ ở trong rừng rậm. Cho nên nếu Phong Quyển Vân Tàn có ý định chơi thả diều, thì chắc chắn Xuân Tường không còn cách nào nữa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Phong Quyển Vân Tàn vốn dĩ là người có tính cách trầm ổn, nay lại được truyền bá tư tưởng "Chỉ cần thắng, không cần giết", cho nên hai người vừa mới vào chiến trường, vừa mới thấy mặt Xuân Tường, thì Phong Quyển Vân Tàn đã quay đầu bỏ chạy, ngay lập tức kéo dài khoảng cách với Xuân Tường.
Sau khi đạt đến cấp 40, Cung thủ sẽ học được kỹ năng Tinh Thông Xạ Kích, tầm tấn công sẽ tăng lên đến 20 mét, mà Phong Quyển Tàn Vân lại là Cung thủ cao thủ chuyên nghiệp, đương nhiên trên người sẽ có không ít món trang bị cùng kỹ năng gia tăng tầm tấn công.
Chỉ thấy hắn ta chạy ra xa, sau khi cách Xuân Tường 30 mét thì mới dừng lại, sau đó tìm một cái cây, núp vào, đã tìm được vị trí để nhắm bắn.
Tầm tấn công ban đầu của Xuân Tường là 8 mét, sau khi lên đến cấp 40, tầm tấn công chỉ tăng thành 12 mét, lấy tầm tấn công của hắn đi so với tầm tấn công của Phong Quyển Vân Tàn thì giống như là trời và đất vậy.
Huống hồ Xuân Tường không có kỹ năng di chuyển nào hết, lúc này hắn lập tức trở thành bia cho Phong Quyển Vân Tàn ngắm bắn.
"Vèo! Vèo! Vèo!"
Từng tiếng xé gió truyền đến, Phong Quyển Vân Tàn bắn liên tục ba mũi tên, trước sau tạo thành một hình tam giác, bay thẳng về phía Xuân Tường.
Xuân Tường vội vàng cúi người xuống, ba mũi tên bắn trúng vào thân cây đằng sau lưng Xuân Tường.
Thấy vậy, Xuân Tường vội vàng chạy ra sau thân cây...
Đối mặt với một Cung thủ có tầm tấn công rất xa, Xuân Tường không có khả năng để tấn công trở lại, nên việc mà hắn có thể làm là tránh né thôi. May là trong rừng có rất nhiều cây cối, có rất nhiều chướng ngại vật, cho nên Phong Quyển Vân Tàn không bắn tên như ý được. Núp ở sau thân cây, Xuân Tường không phải chật vật như tưởng tượng.
Nhìn thấy Xuân Tường chỉ trốn tránh tấn công, Minh Đô vội vàng nói: "Tên bỉ ổi Xuân Tường sao không bay qua, không có gọi tiểu đệ ra?"
Vô Kỵ nói: "Bởi vì đây là nghề nghiệp khắc chế, Xuân huynh biết dù hắn có liều mạng cũng không thắng được, cho nên hiện tạ không cần thiết phải lãng phí kỹ năng."
"Không thắng được? Sao lại không được? Cũng không phải là đánh không đến tên kia mà?" Minh Đô có chút không hiểu.
"Ha ha!" Vô Kỵ cười khẽ: "Ngươi không để ý đến tầm nhìn hay sao?"
"Tầm nhìn?" Minh Đô nghe nói như thế, vội vàng nhìn lại vào chiến trường... Chỉ thấy, sau khi bắn vài mũi tên thì Phong Quyển Tàn Vân ngay lập thay đổi góc bắn.
Thấy như vậy, Minh Đô mới hiểu ra được...
Ở trong bản đồ tối tăm như vậy, đừng nói là hiện tại Xuân Tường đang nấp ở phía sau cây nên không thấy Phong Quyển Vân Tàn, cứ cho là hai người có đứng đối mặt nhau đi nữa thì Xuân Tường cũng không thấy được vị trí của Phong Quyển Vân Tàn.
Nhưng Phong Quyển Vân Tàn lại khác, là một Cung thủ, là nghề nghiệp có tầm nhìn xa, hiện tại Phong Quyển Vân Tàn nhìn rõ ràng vị trí của Xuân Tường. Bất cứ khi nào Xuân Tường thay đổi động tác thì Phong Quyển Vân Tàn đều có thể kịp thời phản ứng lại.
Còn hiện tại, Phong Quyển Vân Tàn chỉ cần điều chỉnh góc bắn thôi, là chuyện bắn trúng Xuân Tường chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
"Khà khà, tên Thuật sĩ phía bên kia đã không có khả năng đánh trả nữa rồi, xem ra tiểu Phong thắng chắc rồi."
Phi Thiên Độn Địa nhìn thấy ở trong chiến trường, Phong Quyển Vân Tàn đã bắt đầu điều chỉnh góc độ bắn, còn Xuân Tường chỉ có thể núp sau gốc cây, làm con rùa rụt cổ, hắn ta không thể không vui mừng.
Trên mặt những người khác của chiến đội Mãnh Cầm cũng đã tỏ ra vui mừng, rốt cục thì đến trận thứ ba, bọn họ có thể đường đường chính chính thắng trận một lần.
Khán giả ở trên khán đài cũng cảm thấy vui mừng, mặc dù cuộc chiến giữa hai người vẫn rất nhàm chán, nhưng mà so với trận trước, hai tên kia đều nằm ngủ từ đầu đến cuối thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều, ít nhất không bắt người xem phải chờ 40 phút.
Nhưng mà mọi chuyện không có đơn giản như tưởng tượng của người xem...
Cung chứ không phải súng, cho nên thời gian để mũi tên bay quãng đường 30 mét không phải là ngắn.
Bán kính càng lớn thì chu vi càng lớn, lúc này Phong Quyển Vân Tàn điều chỉnh góc bắn của hắn ta dựa trên việc lấy gốc cây mà Xuân Tường ẩn núp làm tâm vòng tròn, đương nhiên quãng đường mà hắn ta di chuyển sẽ xa hơn Xuân Tường rất nhiều...
Vì để tránh cho việc Xuân Tường điều chỉnh góc độ trong khi hắn ta đang di chuyển, cho nên Phong Quyển Tàn Vân vừa di chuyển vừa bắn tên về phía Xuân Tường, ý đồ là muốn để cho Xuân Tường nghĩ rằng hắn ta vẫn còn đứng ở chỗ cũ, muốn bắn thủng gốc cây.
Thế nhưng Phong Quyển Tàn Vân di chuyển từ trái qua phải, gần một nửa vòng tròn rồi, cũng đã bắn mấy chục mũi tên, tên cắm đầy xung quanh gốc cây, nhưng không có phát nào trúng mục tiêu...
Phong Quyển Vân Tàn có chút buồn bực, theo lý mà nói, hắn ta thay đổi góc độ bắn nhiều như thế, mà Xuân Tường lại không có tầm nhìn, thì không cách nào né được mới đúng... Chẳng lẽ?
Phong Quyển Vân Tàn chợt nảy ra ý nghĩ mới, nhưng hắn ta lắc đầu từ bỏ ngay lập tức: "Không có khả năng... Làm sao chỗ này lại xuất hiện loại người như thế được."
Cũng tại lúc này, khán giả ở bên ngoài chiến trường đã bắt đầu xôn xao.
Bởi vì Phong Quyển Vân Tàn là người tham gia nên không nhìn thấy hành động của Xuân Tường ở phía sau cây, nhưng người xem ở bên ngoài lại thấy rất rõ ràng.
Tay phải Xuân Tường cầm lấy pháp trượng, tay trái cầm sách, dựa lưng vào gốc cây, hai mắt nhắm chặt, giống như làm thế sẽ thấy được vị trí của Phong Quyển Vân Tàn hay sao ấy. Mỗi lần Phong Quyển Vân Tàn bắn một mũi tên, thì Xuân Tường lại thong thả dịch chuyển vị trí một tý, mỗi một lần đều là như thế, đều di chuyển vào trong điểm mù của Phong Quyển Vân Tàn.
"Chẳng lẽ tên Thuật sĩ kia đang bật hack? Không thì sao mỗi lần đều có thể tránh được?"
"Không biết... Hẳn là hắn có thể đoán được hướng bắn của đối thủ."
"Phán đoán hướng bắn của đối thủ? Vớ vẩn? Ngay cả mũi tên hắn đều không nhìn thì sao có thể đoán được phương hướng?" Chỉ cần mũi tên bay vào trong tầm nhìn, thì có thể dựa vào đường bay của mũi tên để đoán được hướng bắn, điều đó không quá khó để làm.
Nhưng, hiện tại Xuân Tường đang tựa lưng vào gốc cây, đang nhắm chặt hai mắt... Dù sao thì Phong Quyển Vân Tàn đều nằm ngoài tầm nhìn của Xuân Tường, dựa vào tốc độ di chuyển của hắn, nếu lại dùng con mắt để phán đoán phương hướng của mục tiêu, thì chả khác gì muốn chết.
"Chẳng lẽ đây là "Nghe gió đoán hướng" trong truyền thuyết."
Ngay khi người xem còn đang lao nhao cãi nhau, Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình đã suy đoán ra đáp án gần đúng.