Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 817 - Chương 819: Giành Thắng Lợi Ở Vòng Đầu Tiên

Trang 409# 2

 

 

 

Chương 819: Giành thắng lợi ở vòng đầu tiên
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Điều này. . . Điều này sao có thể xảy ra?"

Mọi người trong chiến đội Mãnh Cầm thấy kết quả như vậy đều trợn tròn cả mắt, cho dù là bọn Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình cũng không nghĩ tới kết cục cuối cùng sẽ thế này.

Phương án chiến đấu là Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình căn cứ theo nghề nghiệp quy định của hai bên bày ra, không ai biết được sự chênh lệch giữa hai nghề nghiệp này rõ bằng Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình. Phong Quyển Vân Tàn nếu như lợi dụng tốt địa hình, có còn có khả năng một người chọi năm, chứ đừng nói đánh bại một Xuân Tường không có tính uy hiếp nhất.

Nhưng trận đấu này lại diễn ra theo chiều hướng không thể tưởng tượng nổi, một nghề nghiệp không có sở trường nhanh nhẹn, lại có thể né tránh tất cả công kích của một nghề nghiệp có độ nhanh nhẹn cao nhất, khiến cho tất cả mọi người không kịp chuẩn bị.

"Tiểu Phong, ngươi chắc chắn đã chủ quan đúng không?" Phi Thiên Độn Địa vẫn không thể tin được sự thật trước mắt, Phong Quyển Vân Tàn mới vừa đi ra, Phi Thiên Độn Địa lập tức xông lên chất vấn.

Thực lực của chiến đội Mãnh Cầm ở thành Chiến Thần tuyệt đối là hạng một hạng hai, cho dù là các công hội lớn cũng sẽ không đi trêu chọc bọn hắn. Phong Quyển Vân Tàn có thể đứng trong hàng mười hai người mạnh nhất Mãnh Cầm thì dĩ nhiên không thể nghi ngờ thực lực của hắn ta, nhưng mà dưới tình huống có đủ lợi thế Phong Quyển Vân Tàn lại thua khó coi như vậy, Phi Thiên Độn Địa kiên quyết không chịu tin tưởng.

Vẻ mặt Phong Quyển Vân Tàn chán nản nói: "Ngay từ đầu ta thật sự không có đặt hắn vào mắt, nhưng về sau ta hoàn toàn dùng mười hai phần tinh thần đánh nhau với hắn. . . Tên kia quá mạnh, toàn bộ trận đấu ta đều có cảm giác bất lực."

"Quá mạnh. . ."

Nghe Phong Quyển Vân Tàn nhận xét như vậy, Phi Thiên Độn Địa hơi ngẩn ra.

"Đúng vậy, không phải tiểu Phong quá yếu, mà là cái tên ghê gớm kia quá mạnh." Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình nói: "Chưa nói đến việc hắn ta này có thể nghe âm thanh phân biệt vị trí, chỉ riêng năng lực khống chế thôi cũng mạnh rồi. hắn ta này mỗi lần ra tay đều giống như đã trải qua tính toán tỉ mỉ, mọi thứ hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay hắn ta, thậm chí tiết tấu chiến đấu cũng được khống chế chính xác trong vòng 0,1 giây. Hiện nay game thủ chuyên nghiệp mạnh như vậy có mấy người chứ."

Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình nói đến đây liền quay đầu nhìn Vô Kỵ cách đó không xa, nói tiếp: "Điều đáng sợ hơn chính là, bên trong Toàn Chân Giáo, ngoại trừ Xuân Tường ra, còn có người gọi là Vô Kỵ cũng không kém cạnh chút nào. Một công hội nho nhỏ lại có thể có hai loại người tài ba như thế này, cũng không khó hiểu khi bọn hắn chỉ dùng mười mấy người mà đã áp chế được Liên Minh Huyết Sắc. Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ không muốn chọc vào dạng người này, khó trách Tiểu Ngư cam tâm tình nguyện gia nhập chiến đội của bọn họ."

"Thất ca. . ." Nghe Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình nói vậy, Phi Thiên Độn Địa lập tức nghẹn lời.

Lúc này bên trong đấu trường, Xuân Tường đã bắt đầu đánh trận thứ tư.

Không giờ phút nào là Xuân Tường không bộc lộ bản tính hèn mọn của mình, trận thứ ba vừa kết thúc, mới ngay đầu trận thứ tư, hắn ta này đã chạy tới nấp ở gần điểm sinh ra của đối phương, tính toán thời gian rồi ngay lập tức ném ra kết giới hắc ám.

Người tham gia trận thứ tư của chiến đội Mãnh Cầm là một Mục sư tên Vũ Lộ Quân Triêm, năng lực chiến đấu cá nhân vốn kém rất xa Xuân Tường.

Xuân Tường chơi Mục sư, nghề nghiệp ẩn của hắn ta là Đại Hiền Giả, những gì Vũ Lộ Quân Triêm biết hắn đều biết, những gì Vũ Lộ Quân Triêm không biết hắn cũng biết. . . Bạn học Vũ Lộ Quân Triêm vừa mới tiến vào chiến trường, Xuân Tương ngay lập tức tiên hạ thủ vi cường, khống chế Vũ Lộ Quân Triêm từ phía sau.

Sau đó Xuân Tường tung một kỹ năng trận pháp, liên tục khống chế rồi đánh. Vũ Lộ Quân Triêm còn chưa nhìn thấy bộ dáng Xuân Tường ra sao đã lập tức bị đánh thành một cụm ánh sáng trắng.

Lại một lần nữa không mất giọt máu nào đã giết chết được đối thủ. . . Lần này đoàn người đã không còn chấn kinh như lần trước, dù sao mục sư kia cũng được nhận định là có sức chiến đấu thấp.

Đối thủ trận đấu thứ năm là một Võ sư tên Thiết Quyền Vô Địch. . .

Võ sư luôn là một xưng hô rác rưởi đến không thể rác rưởi hơn, Thuật sĩ lại là nghề nghiệp tương đối khắc chế Võ sư, thành ra kết quả trận đấu này mọi người có thể đoán trước được.

Xuân Tường vẫn y theo lối chơi cũ, khống trước đánh sau, không cho Thiết Quyền Vô Địch có nửa điểm cơ hội. Thiết Quyền Vô Địch ra sân chưa đến nửa phút đã bị đánh xuống đài.

Hệ thống vừa thông báo kết quả, khán giả bên ngoài sân gần như sôi trào lên.

Một chọi ba không mất một giọt máu! Bình thường tỷ số này đều xuất hiện trong tình huống nghiền ép đối phương. . . Nhưng cho dù là trong tình huống nghiền ép, để có thể giết chết ba người mà bản thân vẫn đầy máu cũng rất khó khắn.

Mà đối thủ của Toàn Chân Giáo là ai chứ? Chiến đội Mãnh Cầm! Đây là chiến đội xếp hạng một hạng hai ở thành Chiến Thần. Vậy mà họ còn có thể kết thúc trận đấu trong tình huống là đội khách và có bất lợi về nghề nghiệp.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì gần như là không có ai tin tưởng.

Mặc dù mọi người đã lãng phí không ít thời gian để xem hai lượt tranh tài nhàm chán nhất trong lịch sử, thế nhưng lại có thể xem được ba ván đấu sau cùng thì đúng là chuyến này đi không uổng phí.

Kế tiếp là trận thi đấu đoàn thể thứ ba.

Ở trận thi đấu thứ hai, chiến đội Một Đám Ô Hợp dùng tỉ số 13 – 2 giành chiến thắng một lần nữa, điểm số lúc này đã trên 25, dựa theo quy định thì thắng bại đã phân rõ rồi.

Sở dĩ có trận đấu thứ ba, không chỉ vì để chiến đội Mãnh Cầm không thua khó coi như vậy, mà còn là vì phía sau còn có thi đấu phục sinh, chiến đội bị đào thải có điểm tích lũy cao nhất có thể tiến hành PK phục sinh.

Dĩ nhiên, có đánh trận thứ ba hay không là quyền lựa chọn của chiến đội Mãnh Cầm.

Hệ thống nhắc nhở hỏi Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình có hay không tiến hành trận đấu thứ ba, Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình rất quyết đoán chọn từ bỏ.

Nguyên nhân là vì thi đấu đoàn đội là một cuộc tranh tài tổng hợp, là chỗ tốt nhất để kiểm tra và tìm hiểu thực lực cũng như chiến thuật của người chơi. Hai trận đấu trước người Toàn Chân Giáo đều là lấy yếu thắng mạnh, thực lực cá nhân của họ không chỉ vượt qua chiến đội Mãnh Cầm, mà về mặt chiến thuật cũng khiến cho Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình được mở rộng tầm mắt.

Có sự tồn tại của hai loại người đáng sợ như Vô Kỵ và Xuân Tường, chiến đội Mãnh Cầm lúc này hoàn toàn không có tinh thần chiến đấu.

Bên cạnh đó, coi như bọn họ thi đấu phục sinh giành chiến thắng thì thế nào? Đến cuối cùng không phải vẫn đụng độ đám người kia hay sao? Thay vì triệt để mất hết mặt mũi, còn không bằng biết khó mà lui.

Vòng đấu loại đầu tiên, Toàn Chân Giáo dễ dàng chiến thắng. . .

Thực lực của chiến đội Mãnh Cầm ở bên trong đám người chơi cơ sở đã là một tồn tại đỉnh cấp, mặc dù họ bại trong tay đám người Toàn Chân Giáo, nhưng vẫn cao hơn nhiều so với các chiến đội bình thường.

Trận tiếp theo của Toàn Chân Giáo dễ dàng và đơn giản hơn nhiều, đám người này một đường dễ như trở bàn tay thắng ba lượt liên tiếp, là đội xuất sắc của bảng A và thành công tiến vào vòng tranh đấu của tám đội mạnh nhất.

Nhóm người Toàn Chân Giáo đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả người chơi ở đây.

Vòng đầu tiên đã có thể thăng cấp, đám người Toàn Chân rất vui mừng, ở trong kênh bang hội khoe khoang với nhau chuyện mình anh dũng cỡ nào, chỉ có Vương Vũ mặt mũi đầy vẻ bực bội, không nói một lời.

"Ngưu huynh, ngươi thắng mấy ván?" Chopper 345 nhìn Vương Vũ không nói lời nào tò mò hỏi.

Vương Vũ giận dữ nói: "Tên tiện nhân Vô Kỵ kia, hắn không để cho lão tử ra sân!"

Bởi vì ba vòng đấu thì chỉ cần đánh hai trận là đã giành chiến thắng. . . Nên bất luận là thi đấu cá nhân hay thi đấu đoàn đội, Vương Vũ đều không có cơ hội ra sân, điều này khiến cho một kẻ cuồng chiến đấu như hắn rất buồn bực.

"Hả. . ." Chopper 345 sững sờ, tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, nếu như Ngưu huynh ra sân chắc chắn sẽ lợi hại hơn nữa."

"Đó là lẽ dĩ nhiên!" Vương Vũ trước tiên là không biết xấu hổ mà tự hào một câu, sau đó nắm chặt nắm tay uy hiếp Vô Kỵ, nói: "Má nó, ngày mai nếu như ngươi không cho ta tham gia thi đấu, ta sẽ làm thịt tất cả các ngươi!"

Vô Kỵ vẻ mặt đau khổ đáp: "Vậy chúng ta chết chắc rồi. . ."

"Ngươi để ta ra sân một lần mà khó như vậy sao?" Vương Vũ muốn sụp đổ.

"Bởi vì ba ngày tiếp theo là trận tranh tài của các bảng B C và D, tám đội mạnh nhất sẽ thi đấu vào ba ngày sau." Vô Kỵ nói.

"Móa nó!" Vương Vũ nắm chặt tay: "Trận đấu kế tiếp nhất định phải cho ta ra sân."

"Ta sẽ xem xét tình huống." Vô Kỵ nhún vai một cái trông rất thiếu đòn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment