Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 825 - Chương 827: Lý Minh Đô Đê Tiện

Trang 413# 2

 

 

 

Chương 827: Lý Minh Đô đê tiện
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Người lên sàn đấu trận thứ ba là Minh Đô, thằng nhóc Minh Đô này rất may mắn, đối thủ thế mà là một cô gái nước ngoài, cô gái kia tóc vàng mắt xanh, da trắng gương mặt xinh đẹp, trong đám những cô gái xinh đẹp hình thành một vẻ đẹp riêng biệt không trộn lẫn được.

Cô gái này nick là Sa Mạc Hồ Dương, thật là một cái tên tang thương, nghề nghiệp là Cung thủ, ăn mặc của Cung thủ từ trước đến nay đều bại lộ như vậy, Sa Mạc Hồ Dương lại là ngươi phương tây, dáng người ngực nở mông cong rõ ràng không thể nghi ngờ, khiến người ta huyết mạch sôi trào.

Hai người Ký Ngạo và Vô Kỵ nhìn thấy đối thủ của Minh Đô thế nhưng hâm mộ đến sắp phát điên rồi.

"Ai... Vì sao đối thủ lại là Minh Đô chứ? Không phải lãng phí thanh xuân quá hay sao..." Vô Kỵ xoa xoa đôi bàn tay vô cùng tiếc nuối nói.

"Mẹ nó, Minh Đô ngươi có dám đổi với ta không hả!" Ký Ngạo ở dưới đài gào khóc ầm ĩ, cũng mặc kệ Minh Đô có thể nghe thấy được hay không.

Dựa vào nhân phẩm của Minh Đô, lúc này nghe thấy cũng sẽ không để ý đến Ký Ngạo, huống hồ hắn ta cũng không nghe thấy được.

Vô Kỵ cũng vô cùng hối hận: "Sớm biết như vậy ông đây đã tự mình ra trận rồi."

"Ngươi lên cái rắm ấy! Người ta mà muốn đá đũng quần thì ngươi có chống đỡ được không hả?" Ký Ngạo không biết sống chết bắt đầu lên giọng giễu cợt Vô Kỵ.

Vô Kỵ liếc mắt nói: "Ngươi chống đỡ được thì thế nào? Ngươi biết tán gái à?"

"Dung tục!" Ký Ngạo nói: "Ông đây đi học tiếng nước ngoài."

"Não tàn! Ông đây cũng có thể dạy cô ấy học tiếng Trung."

Hai tên rác rưởi cứ như vậy cấu véo nhau chẳng hiểu ra sao, mọi người hoàn toàn im lặng... Ký Ngạo còn đỡ, tuổi còn quá trẻ, đang ở trong thời kỳ não tàn, nhưng Vô Kỵ là người thông minh như vậy, lại thuần thục bị Ký Ngạo kéo tụt chỉ số thông minh xuống.

Có câu nói vật họp theo loài, người tụ theo bầy, thằng nhãi Minh Đô này và hai tên ngốc dưới sàn đấu cũng đều là cá mè một lứa, lúc này bắt đầu ăn nói linh tinh quấy rầy cô gái đối diện.

"Hồ Dương cô nương, đợi lát nữa sau khi đánh xong, chúng ta đi uống một ly nhé." Minh Đô ra vẻ ta đây nói với Sa Mạc Hồ Dương đứng cách hắn ta hơn hai mươi mét.

Xung quanh đấu trường đều mở rộng đối với khán giả, bất kể là âm thanh hay là video, lúc này lời nói của Minh Đô rõ ràng truyền vào tai tất cả mọi người, thấy Minh Đô vô liêm sỉ như vậy, thế mà lại tán tỉnh con gái ngay trên sàn đấu, khán giả không nhịn được giận dữ nói: "Mẹ kiếp, thằng khốn này đang đi tán gái hay đi đánh nhau đấy hả, thật sự không đánh được thì để ta lên cho!"

"Mẹ nó, đây coi là gì chứ, lần trước thằng khốn này còn ngủ trên sàn đấu nữa cơ mà, thứ đồ gì thế không biết, ta lên sàn đấu cũng còn mạnh hơn hắn ta." Cũng có khán giả nhận ra Minh Đô chính là tên dở hơi mấy ngày trước lãng phí thời gian của mọi người.

Ngay khi đám người còn đang rít gào mắng chửi Minh Đô vô liêm sỉ, cô gái liếc mắt đưa tình với Minh Đô, trả lời bằng tiếng phổ thông: "Được chứ! Ngươi để cho ta thắng trận này, chúng ta còn có thể say rượu làm mấy chuyện nữa đó."

Con gái nước ngoài quả nhiên không giống như bình thường, không chỉ không thẹn thùng vì bị Minh Đô đùa giỡn, ngược lại còn đùa giỡn mạnh hơn ngược lại.

"Mẹ nó... Có chuyện tốt này nữa ấy hả?"

Sa Mạc Hồ Dương vừa dứt lời, mọi người còn đang chửi rủa lập tức biến thành hâm mộ.

Mà đám người Vương Vũ nghe thấy lời nói của Sa Mạc Hồ Dương xong, trong lòng đột nhiên giật thót một cái.

Minh Đô là người như thế nào, người của Toàn Chân Giáo không thể hiểu hơn được nữa.

Đừng thấy khả năng chém gió của Minh Đô cứng rắn không tha cho ai, thật ra cũng chỉ làm màu trước mặt đám ngốc Toàn Chân Giáo này, thằng nhóc này làm trai tân nhiều năm rồi, ngay cả tay con gái còn chưa được nắm đâu, con gái trước đây nói chuyện với hắn ta đều là "Ha ha, cũng tạm, tôi đi tắm đã nhé" linh tinh gì đó, nào đã có người nói với hắn ta những lời như vậy đâu, không phải sao, nghe thấy lời nói của Sa Mạc Hồ Dương, nét mặt già nua của Minh Đô nhất thời đỏ bừng.

Mọi người càng sợ hơn, dù sao thằng nhóc Minh Đô này có cách suy nghĩ khác hẳn với người thường, không biết chắc được sẽ xảy ra chuyện gì đâu.

"Chuyện này có chút khó khăn, đồng đội của ta còn đang nhìn kia kìa." Minh Đô lắp ba lắp bắp nói.

Mọi người nghe thấy thế, lúc này mới thầm lau mồ hôi, thầm nói: Cũng may, tên khốn kiếp này chưa đến mức tinh trùng xông thẳng lên não.

Sa Mạc Hồ Dương cười ha ha một tiếng, giễu cợt nói: "Hóa ra là ngươi vô dụng như vậy..."

"Có điều ta có thể cho ngươi bắn trước một mũi tên!" Minh Đô dừng lại một chút nói.

"Thật vậy sao?" Sa Mạc Hồ Dương hơi sững sờ, lập tức có chút ngạc nhiên hỏi, cô gái này chẳng qua chỉ thuận miệng nói mà thôi, ai ngờ Minh Đô vậy mà tưởng thật.

"Đương nhiên!" Minh Đô bộ dạng như người thánh hiền nói: "Ta thế nhưng là người ga lăng, khiêm nhường là phẩm chất tốt của ta, nhớ mời ta uống rượu đó."

"Được, vậy ta đây sẽ không khách sáo đâu!" Sa Mạc Hồ Dương cười khẽ, giương cung lắp tên nhắm ngay vào Minh Đô.

Mũi tên trên cung Sa Mạc Hồ Dương bắn ra tỏa hào quang chói sáng, không khó nhận ra, đây là chiêu lớn cấp 45 Lưu Tinh Cản Nguyệt của Cung thủ.

Lưu Tinh Cản Nguyệt là tập trung sức mạnh để tấn công, thời gian tập trung sức mạnh càng dài, sát thương càng cao, rất rõ ràng Sa Mạc Hồ Dương đây là một một chiêu giết sạch.

"Ồ~~~" Khán giả có mặt tại chỗ đều ồ lên, đã từng gặp kẻ vô liêm sỉ, nhưng chưa từng gặp kẻ nào vô liêm sỉ đến mức này, thế nhưng ngang nhiên làm giả kết quả trận đấu.

"Minh Đô đồ rác rưởi này! Ta đánh giá hắn ta cao quá rồi." Nhìn thấy Minh Đô thế nhưng đê tiện đứng nơi đó để cho người ta bắn, Ký Ngạo phẫn nộ mắng lên, Dương Na và Linh Lung Mộng cũng nhìn Minh Đô bằng ánh mắt khinh bỉ.

Vô Kỵ nhìn chằm chằm Minh Đô bên trong đấu trường nói: "Đừng vội, Minh Đô cũng không phải loại người như vậy."

Cùng lúc đó, Sa Mạc Hồ Dương cuối cùng cũng tập trung sức mạnh xong, tay trái đặt xuống dây cung, mũi tên đã biến thành vô số ánh sao băng, bay về phía Minh Đô.

Ánh mắt Minh Đô hơi híp lại, đột nhiên không tiến mà ngược lại lùi xuống, xông về phía ánh sao băng đang phóng đến.

Trong nháy mắt, Minh Đô bị ánh sao băng bao phủ, biến thành một luồng sáng trắng.

"Hì hì, thắng rồi!" Sa Mạc Hồ Dương cười đắc ý một tiếng, đang định rời khỏi sân đấu, đột nhiên ở cách đó không xa lại xuất hiện một bóng người màu đen.

"Hả?" Sa Mạc Hồ Dương chấn động, bóng đen kia chính là Minh Đô bị ánh sao băng bao phủ.

"Bạo Lôi!"

Minh Đô giơ pháp trượng lên, niệm chiêu kỹ năng, một đám mây đen bắt đầu tụ họp trên đầu Sa Mạc Hồ Dương, Thuật Bạo Lôi sát thương tuy khiến người ta kinh ngạc, nhưng đã có thời gian 1,5 giây ngưng tụ mây đen.

Sa Mạc Hồ Dương thấy thế vội vàng tránh khỏi phạm vi bao trùm của Thuật Bạo Lôi, nhưng mà đúng vào lúc này, một tia sấm sét đánh thủng lồng ngực Sa Mạc Hồ Dương.

Sát thương của Minh Đô rất cao, ngay cả tank cũng không gánh vác nổi, huống chi Cung thủ máu giấy, vẻn vẹn một chiêu, Sa Mạc Hồ Dương đã bị bắn ra ngoài đấu trường.

"Ngươi lừa ta..." Trước khi chết, Sa Mạc Hồ Dương không cam lòng nói ra lời cuối cùng.

Minh Đô cười bỉ ổi nói: "Ta bảo cho ngươi bắn ta một mũi tên, chứ có nói ta sẽ không né không tránh đâu.. Tự bản thân mình ngu ngốc còn trách ta nữa sao? Đừng quên mời ta uống rượu đó!"

Nói xong, Minh Đô cũng lóe ra một vệt sáng trắng, được truyền ra khỏi đấu trường.

"Đệt! Tên khốn kiếp này! quá không biết xấu hổ rồi!" Nội dung cốt truyện đột ngột xoay ngược, tất cả những người xem đều bối rối.

Lúc này, mấy người Ký Ngạo mới phản ứng lại, hóa ra, Minh Đô gài bẫy cô gái này.

Minh Đô là Pháp sư, tầm bắn kém xa Cung thủ, cho dù Minh Đô biết loại kỹ năng di chuyển vị trí như Thuấn Gian Di Động, cũng không thể bù đắp lại chênh lệch về tầm bắn giữa hai người, nếu như muốn tấn công được Sa Mạc Hồ Dương, Minh Đô phải di chuyển về phía trước.

Nhưng tốc độ di động của Sa Mạc Hồ Dương thật sự khiến người ta chấn động, một chân cũng có thể bỏ xa Minh Đô đến tám trăm dặm, Minh Đô phải có can đảm đến mức độ nào chứ mới có thể nói mình có thể đuổi kịp một Cung thủ hệ nhanh nhẹn đạt điểm tối đa chứ.

Cho nên Minh Đô nói cái gì mà để cho Sa Mạc Hồ Dương bắn trước một mũi tên, thật ra là để khiến Sa Mạc Hồ Dương tạm thời thả lỏng cảnh giác thôi, nếu không Minh Đô chỉ có thể bị người ta treo lên đánh lấy điểm thôi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment