Trang 417# 1
Chương 834: Cung thủ cận chiến.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Lại là Ánh Sáng Vinh Quang!
Nhìn thấy Lưu Quang Dật Thải trên màn hình bị gây mù, khán giả phun máu trào đờm.
Đều mà nghề nghiệp Mục sư như nhau, Mục sư thần thánh cũng không thiếu kỹ năng khống chế, thế nhưng đa số kỹ năng khống chế của Mục sư đều khống chế lặt vặt, chẳng hạn như các loại mê man, cấm nói, gây mù...
Ánh Sáng Vinh Quang chính là một kỹ năng khống chế của Mục sư, thế nhưng kỹ năng nhỏ nhặt này thì mươi Mục sư có hơn chín người chắc là sẽ không học...
Bởi vì Ánh Sáng Vinh Quang chính là một kỹ năng vô cùng yếu.
Đa phần kỹ năng khống chế của Mục sư mang tính chỉ hướng, chẳng hạn như Thần Thánh Hỏa Diễm, một khi tập trung mục tiêu thì mục tiêu không thể né tránh.
Thế nhưng Ánh Sáng Vinh Quang chẳng những không có kỹ năng sát thương, mà lại rất dễ né tránh.
Quay đầu, nhắm mắt, đeo kính mát đều có thể làm cho kỹ năng này không có hiệu quả, càng ghê tởm hơn là cái kỹ năng này công kích không phân biệt, không chỉ có hiệu quả với đối thủ, với bản thân hay đồng đội cũng có hiệu quả, làm không ổn sẽ khiến cho một đống người bị mù.
Thứ đồ chơi hại người không lợi mình này, dù có học cũng chính là lãng phí điểm kỹ năng và tiền bạc.
Theo lý mà nói, Lưu Quang Dật Thải cũng là cao thủ trải qua trăm nghìn trận đánh, cô ta muốn tránh khỏi Ánh Sáng Vinh Quang vẫn rất dễ dàng, thế nhưng Vô Kỵ lại thật ti tiện mà, cố ý xông đến trước tầm mắt của Lưu Quang Dật Thải, ngay lúc cô ta nhìn chằm chằm hắn ta, đột nhiên dùng chiêu này khiến cho Lưu Quang Dật Thải có thể không trúng chiêu sao.
Nhân thời gian Lưu Quang Dật Thải bị gây mù 5 giây, Vô Kỵ triển khai thuật Phi Hành bay về phía tháp tên.
Cung thủ bị mù giống như Pháp sư bị cấm, hoàn toàn không thể làm gì khác, vì phòng ngừa bị đánh lén, Lưu Quang Dật Thải nhắm mắt lại sau đó bắn loạn xạ xung quanh.
Vô Kỵ vừa tránh vừa tiếp cận Lưu Quang Dật Thải trên tháp tên.
Ngay lúc Vô Kỵ cách Lưu Quang Dật Thải chưa đến nắm mét, hiệu quả gây mù của cô ta cũng được hủy bỏ.
Thấy Vô Kỵ bay trên không trung gần trong gang tấc, Lưu Quang Dật Thải hoảng sợ.
Không gian trên tháp tên lại là một mét vuông vắn, dưới cự ly này Vô Kỵ triển khai tự nổ, Lưu Quang Dật Thải thực sự không tránh được.
Vì vậy Lưu Quang Dật Thải giơ cung nỏ lên, bắn ngay vào Vô Kỵ.
Trên người Vô Kỵ chợt lóe một luồng ánh sáng đỏ, lại Vô Địch, cung tiễn Lưu Quang Dật Thải bắn ra đều bị bắn rớt... Mục sư cứ như vậy, có các loại hệ pháp thuật phụ trợ thật buồn nôn, đánh không chết người nhưng cũng rất khó bị người ta đánh chết.
Thấy Vô Kỵ triển khai Vô Địch đã càng ngày càng gần, Lưu Quang Dật Thải như đập lệch nhịp, cô ta nghiến răng nhảy xuống tháp tên.
Cung thủ là nghề có tuyệt kỹ chơi diều, vẫn nên vừa đánh vừa chạy thì có vẻ phù hợp với nghề này hơn, sau khi Lưu Quang Dật Thải nhảy xuống tháp tên lập tức chiếm lợi thế.
Khoảng cách công kích của Cung thủ vừa xa chạy trốn lại nhanh, Vô Kỵ không đuổi kịp cũng như không đánh trúng được, sau khi hắn ta triển khai xong hai kỹ năng Vô Địch đã không còn năng lực bảo vệ tính mạng, Vô Kỵ chỉ phải miễn cưỡng chống lại công kích của Lưu Quang Dật Thải.
Lưu Quang Dật Thải vừa chạy vừa lui về sau, toàn bộ quá trình đều đuổi giết Vô Kỵ, mặc dù lượng máu Vô Kỵ đủ dày cũng bị bắn thành con nhím nuốt hận ra trận.
Một chọi bốn!
Đấu trường lại một lần nữa xôn xao, cỗ máy chiến đấu này đã sắp mở ra kỷ lục mới từ trước đến nay, chẳng lẽ cô gái này thật sự muốn một chọi năm hay sao?
"Ha ha! Một chọi năm con mẹ ngươi đấy, một lũ ngu xuẩn!"
Vô Kỵ bị treo ngược lên đánh cho văng khỏi chiến trường, thấy một đám người chơi ngồi trong khán phòng kích động, hắn ta lạnh lùng cười.
Giọng nói của Vô Kỵ vừa dứt, mọi người chỉ thấy bên cạnh Lưu Quang Dật Thải sáng lên một luồng ánh sáng trắng, Dương Na đã xuất hiện trong chiến trường.
"Ôi chao!" Thấy một màn như vậy, mọi người không khỏi kinh ngạc, bây giờ mới chú ý đến việc vừa rồi Vô Kỵ đã dồn Lưu Quang Dật Thải đến điểm xuất sinh.
Lưu Quang Dật Thải giật nảy mình khi nhìn thấy Dương Na đột nhiên xuất hiện, cô ta giơ tay lên triển khai đòn tấn công Dương Na.
Năng lực Dương Na như thế nào chứ, Lưu Quang Dật Thải có đánh lén cũng chưa chắc có thể đánh trúng cô ta, huống chi lúc này tay chân Lưu Quang Dật Thải đang luống cuống như thế.
Dương Na khẽ nhích người tránh khỏi công kích của Lưu Quang Dật Thải, cùng lúc đó cô ta trở tay lại đánh trả.
Tiếc rằng khả năng né tránh của Dương Na rất cao, thế nhưng vì nguyên nhân chơi ở chế độ tự do, tỉ lệ chính xác rất bình thường, Lưu Quang Dật Thải nghiêng đầu theo bản năng, mũi tên của Dương Na đã sượt qua bên người.
Bấy giờ hai người đối đầu nhau chưa đến ba mét, hai mũi tên cùng bắn vào nhau nhưng chưa trúng mục tiêu, lại làm cho khán giả biết rõ về sự dũng mãnh của hai cô gái này.
Dù sao đòn bắn của Cung thủ có hệ thống giúp đỡ, dưới cự ly này mọi người cũng không nghĩ rằng Cung thủ có khả năng lỡ tay... Nội trong ba mét tránh đòn bắn tất nhiên đã làm cho người ta nghiền ngẫm mà sợ hãi.
Khoảng cách an toàn của Cung thủ là bên ngoài mười mét, bởi vì Cung thủ bắn có động tác kéo dây cung, kho hoàn thành động tác này rất dễ bị người khác áp sát, cho nên khoảng cách ba mét cực kỳ bất tiện với đòn bắn của Cung thủ, nhất là đối thủ cũng là Cung thủ, khoảng cách giữa hai người cũng không tốt, cho nên khoảng cách này không thích hợp cho việc công kích tầm xa.
Nghĩ đến đây, Lưu Quang Dật Thải liếc mắt đánh giá Dương Na từ trên xuống dưới, cô ta thu lại cung nỏ, rút ra thanh dao găm màu vàng ở bên hông, Lưu Quang Dật Thải khẽ tránh về phía trước sau đó vội xông về phía Dương Na.
"Quá trâu bò, cô ta ấy vậy mà lại là Cung thủ cận chiến!" Thấy Lưu Quang Dật Thải rút dao nhỏ ra vội xông đến, mọi người không khỏi kinh sợ.
Tuy rằng Cung thủ cũng có thể sử dụng dao găm, thế nhưng trong cảm nhận của những người chơi bình thường, nghề nghiệp này vẫn luôn là nghề nghiệp tầm xa tiêu biểu, chẳng qua thứ dao găm này lấy ra khi gặp khẩn cấp mà thôi, Cung thủ cằm dao găm xông đến liều mạng với người khác quả thật chính là khác người.
"Hừ hừ! Ngu ngốc!" Những tiếng huýt của khán giả làm cho Ánh Mặt Trời Kia càng thêm khinh thường.
Người của chiến đội Hài Hòa không thể không hiểu rõ hơn về bản lĩnh của Lưu Quang Dật Thải.
Đừng thấy nghề nghiệp của cô gái này là Cung thủ, thế nhưng trong hiện thực cô ta vô cùng am hiểu việc sử dụng dao găm, trong trò chơi lại lấy được một thanh dao găm cực phẩm từ lâu và xem như là vũ khí cận chiến, cho nên Lưu Quang Dật Thải càng thiên về cận chiến hơn cung nỏ, không nói đến việc đối thủ là một Cung thủ, cho dù là Chiến sĩ thì cô ta cũng chưa chắc thất bại.
Thế nhưng tiếp theo Ánh Mặt Trời Kia chợt ngẩn cả người.
Bởi vì thấy Lưu Quang Dật Thải rút dao găm ra lao đến, Dương Na không chỉ không quay đầu bỏ chạy, mà cũng móc ra một thanh dao găm đen nhánh.
Dao găm cực phẩm này khác với Lưu Quang Dật Thải, dao găm của Dương Na không hề có quầng sáng, vừa nhìn thấy đã biết đó là đồ trắng...
"Hì hì..." Ánh Mặt Trời Kia không nhịn được cười phá lên: "Cô ta dùng dao găm đồ trắng để đối chiến với A Thải sử dụng hàng cực phẩm ư? Cô nàng này trực tiếp đầu hàng không phải được rồi sao."
Cùng lúc với lời Ánh Mặt Trời Kia vừa dứt, Lưu Quang Dật Thải đã vọt đến trước mặt Dương Na, dao găm trong tay cô ta quét một đường sáng màu vàng về phía cổ Dương Na.
Vẻ mặt Dương Na bình tĩnh, thấy dao găm vung đến vội ngửa đầu về sau với thái độ không hề lo lắng, đồng thời Dương Na tiến lên trước từng bước, một chiêu Thiết Bản Kiều vung từ dưới cánh tay Lưu Quang Dật Thải kéo ra sau lưng cô ta.
Cùng lúc đó, tay phải Dương Na nắm chặt dao găm nhấc lên quấn lấy cánh tay Lưu Quang Dật Thải, sau đó dùng sức một cách mạnh mẽ, cánh tay phải nắm dao găm của Lưu Quang Dật Thải đã bị kẹt ở sau lưng, mà dao găm trong tay Dương Na thì thuận thế cắm vào cổ Lưu Quang Dật Thải.
"Đây... Sao có thể như vậy chứ?"
Thấy một màn như vậy, tròng mắt cả đám chiến đội Hài Hòa như trực tiếp bay thẳng ra ngoài.
Những người này hoàn toàn không ngờ được, một cô gái nhỏ xinh nhìn có vẻ yếu đuối như Dương Na đây, vậy mà chỉ một hiệp đã khiến cho Lưu Quang Dật Thải bị ăn tươi nuốt sống.