Trang 416# 2
Chương 833: Lưu Quang Dật Thải mạnh không đỡ được.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đệch, là cạm bẫy!"
Thấy một màn như vậy, cả bọn Toàn Chân Giáo cũng không khỏi trở nên sửng sốt.
Cạm bẫy là kỹ năng thông dụng của Cung thủ hai hệ, là một kỹ năng nhỏ thể nghiệm nghề nghiệp Cung thủ cấp 10 trước chuyển chức, hiệu quả của kỹ năng cũng hết sức có hạn, chỉ ba giây định thân mà thôi.
Thế nhưng đối với Lưu Quang Dật Thải mà nói, ứng phó với Thích khác đánh lén sau lưng thì ba giây đã đủ rồi.
Cô gái này thật lợi hại mà, vẫn còn có thủ đoạn như vậy...
Lượng máu của Thích khách không dày hơn Cung thủ bao nhiêu, Danh Kiếm Đạo Tuyết lại không có bản lĩnh ngăn cản công kích ở cự ly gần, trong phút chốc luồng ánh sáng trắng rất nhanh sẽ nuốt mất Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Sau khi giết Danh Kiếm Đạo Tuyết trong nháy mắt, Lưu Quang Dật Thải lại bò về tháp tên, giơ nỏ lên nhắm vào điểm xuất sinh bên chiến đội Một Đám Ô Hợp.
Vì để cho công bằng, người chơi tham gia thi đấu không thể nhìn thấy tình hình trong chiến trường, mấy người Toàn Chân Giáo bên này thấy hai Thích khách Bắc Minh Hữu Ngư cùng với Danh Kiếm Đạo Tuyết lần lượt bị đá bay, lập tức trợn tròn mắt.
Hai Thích khách bị Chiến sĩ khiên thuẫn tiêu diệt còn chưa tính, dù sao Chiến sĩ khiên thuẫn có thuộc tính khắc chế Thích khách, thế nhưng hai Thích khách lần lượt bị Cung thủ, nghề mà bản thân Thích khách khắc chế tàn sát, con mẹ nó đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra.
"Gà Con chớ đi đã, ta cho ngươi bộ Vô Địch..." Vô Kỵ nâng pháp trượng lên, hắn ta vừa muốn đưa cho Ký Ngạo bộ thuẫn Thánh Quang, thế nhưng tên Ký Ngạo này lại trực tiếp nhấn xác nhận tiến vào trận thi đấu...
"Ngươi nói gì?" Ký Ngạo biến thành luồng ánh sáng trắng, quay đầu hỏi với vẻ mờ mịt.
"Ặc, xem như ta chưa nói gì..." Vô Kỵ nhìn theo hướng Ký Ngạo biến mất, thở dài nói.
Ký Ngạo không có kỹ năng vô địch, với lại luôn luôn khá hờ hững lơ là, cậu ta cũng không cảm nhận được tình huống nguy hiểm của bản thân, Ký Ngạo vừa xuất hiện trong trận thi đấu, đã bị đòn đánh lén của Lưu Quang Dật Thải đánh cho không kịp trở tay...
Chiến trường Thần Ma là một vùng có địa hình bằng phẳng, vốn có tầm nhìn vô cùng rộng lớn không có nhiều vật che chắn, bấy giờ Lưu Quang Dật Thải đứng trên cao, có thể quan sát toàn bộ bản đồ.
Dưới tình huống này thì Ký Ngạo chính là mục tiêu di động, thậm chí chưa kịp nhìn thấy Lưu Quang Dật Thải, cậu ta đã bị bắn chết ngay tại chỗ.
Một chọi ba!!
Thấy Ký Ngạo cũng bị bắn chết, khán giả trên khán đài càng kích động gào lên.
Phải biết rằng, đội ngũ dự thi bấy giờ ngoài trừ hai chiến đội đang hoạt động ra, đều là đội ngũ thuộc top 7 trước bát cường, thực lực của đám tuyển thủ này cũng có thể thấy được.
Một mình Lưu Quang Dật Thải liên tục đánh chết ba người, hơn nữa cô ta còn không hề bị tổn thương, cho dù dựa vào âm mưu quỷ kế cũng thực sự làm cho người ta thán phục không thôi.
Chiến đội Hài Hòa bên kia không phản ứng mãnh liệt như khán giả, thế nhưng sự vui sướng trên gương mặt của các cô gái cũng rất rõ rệt.
"A Thải thật lợi hại." Đấm Vào Ngực Ngươi không khỏi khâm phục.
Đúng lúc này, Khô Đằng Lão Thụ từ bỏ quyền thi đấu từ ván đầu tiên nói với vẻ thờ ơ: "Cái này thì tính là gì chứ, đợi lát nữa đến lúc A Thải một chọi năm, ngươi lại kinh ngạc cũng không muộn."
"Một chọi năm? A Thải có thể không?" Nghe thấy những lời của Khô Đằng Lão Thụ, Nện Vào Ngực Ngươi kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên." Lúc này Ánh Mặt Trời Kia tiếp lời: "Tuyển thủ của bọn chúng có thể ra trận cũng đã hoàn toàn bị loại bỏ, tiếp theo Mục sư kia chính là điểm tặng đó..."
Mục sư không phải nghề nghiệp công kích gì, chỉ có một chiêu tự nổ đáng ghét, còn phải trong một khoảng cách nhất định mới có thể phát huy được, không nói đến việc Lưu Quang Dật Thải đứng trên tháp cao, với khoảng cách công kích của Vô Kỵ hoàn toàn không đến được, cho dù có thể đến được, thế nhưng Lưu Quang Dật Thải có kỹ năng né tránh, cô ta không tránh khỏi đòn đánh lén của Bắc Minh Hữu Ngư kia là chuyện bình thường, nếu ngay cả dạng tự nổ với tốc độ rùa bò của Mục sư mà cũng không tránh thoát được, vậy Lưu Quang Dật Thải cũng không cần đánh thi đấu nghề nghiệp nữa.
"Không phải bọn chúng có một Cung thủ sao?" Đấm Vào Ngực Ngươi chỉ vào Dương Na bên ngoài chiến trường.
"Cung thủ?" Ánh Mặt Trời Kia cười nói: "Thế nhưng A Thải có ưu thế đứng trên tháp tên đấy thôi, hừ hừ."
Nói đến đây, Ánh Mặt Trời Kia cười khẩy liếc nhìn cả bọn Toàn Chân Giáo, khiêu khích một cách rõ rệt.
"Con mắm bị bệnh thần kinh!"
"Đúng đó, bà đây thật muốn đánh cho con đó một trận!"
Thấy ánh mắt khiêu khích của Ánh Mặt Trời Kia, bọn người Vương Vũ và Xuân Tường cũng không có phản ứng gì, nhưng Mục Tử Tiên và Linh Lung Mộng hơi khó chịu.
Điều này cũng hợp tình hợp lý, việc thua liền một lúc ba trận đối với bất kỳ người nào mà nói, cũng không tránh khỏi có chút lo lắng, nhất là xác suất giành chiến thắng nghề nghiệp của tuyển thủ tiếp theo cũng không tính là quá lớn, là người lĩnh đội của Một Đám Ô Hợp, Mục Tử Tiên cũng không hy vọng chiến đội của cô dừng bước tại đây.
Về phần Linh Lung Mộng, người này thuần túy chỉ là không ưa những cô gái khác khoe khoang trên đài mà thôi.
Vương Vũ khẽ cười nói: "Đừng sợ, trò hay còn ở phía sau mà."
"Thế nhưng Lưu Quang Dật Thải còn chưa rớt một giọt máu đấy, tiếp theo chúng ta đánh có chút khó khăn." Mục Tử Tiên lo lắng nói.
Ưu thế của chiến đội Hài Hòa trên trận đấu hiện nay khá rõ rệt, tài nghệ của Mục Tử Tiên dù thấp nhưng ít nhất cũng đã từng làm nhân viên chăm sóc khách hàng trò chơi, hiển nhiên cũng có thể nhìn ra được...
Vương Vũ vỗ vai Mục Tử Tiên nói: "Không sao cả! Em phải tin tưởng bọn họ."
Trong thời gian nói chuyện, Vô Kỵ cũng đã truyền tống vào chiến trường.
Lưu Quang Dật Thải trên tháp tên vẫn theo quy luật vũ, triển khai một đòn đánh lén với Vô Kỵ, thế nhưng Vương Vũ giơ pháp trương lên, một luồng ánh sáng trắng rơi xuống, thuẫn Thánh Quang chống lại đòn đánh lén của Lưu Quang Dật Thải.
"Ồ? Tên này thật là lợi hại!"
Thấy chiêu ấy của Vô Kỵ, nét mặt Lưu Quang Dật Thải lộ vẻ ngạc nhiên.
Người chơi của chiến đội Hài Hòa bên ngoài chiến trường cùng với những cao thủ bên trong phòng nghỉ ngơi không khỏi liếc mắt nhìn Vô Kỵ lâu hơn một chút.
Thực sự tốc độ bắn của đòn đánh lén rất nhanh, người bình thường hoàn toàn không thể phản ứng kịp, sau đó đã bị bắn trúng rồi, đừng nói đến nghề nghiệp giáp vải di chuyển chậm chạp, cho dù la Cung thủ có thuộc tính nhanh nhẹn cao nhất, bỗng chốc cũng không thể tránh kịp, cho nên trước lúc tiến vào trận thi đấu trang bị một bộ Vô Địch mới là cách chính xác nhất.
Thế nhưng Vô Kỵ có thể phóng ra kỹ năng khi sắp bị đòn đánh lén của Lưu Quang Dật Thải bắn trúng trong nháy mắt, ngón nghề thao tác này cũng không kém người chơi cấp bậc chuyên nghiệp bao nhiêu.
Tất nhiên cho dù như vậy, mọi người cũng không cảm thấy Vô Kỵ có nhiều phần thắng hơn, dù sao cũng là Mục sư, cho dù có Vô Địch thì phải làm thế nào, thuẫn Thánh Quang cũng có thời gian hẹn chế, Mục sư không phải Thích khách mà có thể Tiềm Hành khiến cho Cung thủ mất đi mục tiêu, trong trận đấu lấy ra thuẫn Thánh Quang so với việc trang bị cho bản thân một bộ thuẫn Thánh Quang trước khi vào trận đấu, cũng chỉ sống lấu hơn vài giây mà thôi.
Thành công triển khai thuẫn Thánh Quang, Vô Kỵ đón mũi tên Lưu Quang Dật Thải bắn đến, lập tức xông tới.
15, 14 ... 10 ...
Thời gian của Vô Địch thuẫn Thánh Quang là mười lăm giây, thấy Vô Kỵ trang bị thuẫn, Lưu Quang Dật Thải vừa bắn vừa đếm giây, sau thời gian một giây, Vô Kỵ đã cách tháp tên chưa đến mười mét, đòn đánh lén của Lưu Quang Dật Thải cũng đã hồi phục xong.
"Chính là bây giờ!" Lưu Quang Dật Thải nhìn hiệu quả thuẫn Thánh Quang trên người Vô Kỵ biến mất, tròng mắt cô ta hơi híp muốn phóng đòn đánh lén một lần nữa.
Thế nhưng ngay lúc này, Vô Kỵ chợt ngẩng đầu mỉm cười với Lưu Quang Dật Thải, trên pháp trượng tỏa ra một luồng ánh sáng trắng chói lóa.
Trong nháy mắt màn hình lớn trước mắt khán giả đều bị luồng ánh sáng trắng này che lấp, mọi người đều không ai bảo ai nhắm hai mắt lại khi bị hào quang chiếu rọi.
Luồng ánh sáng trắng ta nđi, trên đầu Lưu Quang Dật Thải xuất hiện một ký hiệu "Ánh Mắt" màu xám, cùng lúc đó trên người cô ta phủ trạng một trạng thái gây mù 5 giây.