Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 848 - Chương 850: Giao Lại Cho Ngươi, Chúng Ta Đăng Xuất Hóng Gió Một Chút.

Trang 425# 1

 

 

 

Chương 850: Giao lại cho ngươi, chúng ta đăng xuất hóng gió một chút.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Không chỉ riêng Minh Đô, phần lớn người trong Toàn Chân Giáo đều là đám bụng dạ đáng khinh, hễ là đồ vật đối với bản thân có bất lợi, cho dù là mình không dùng đến, cũng phải đoạt đến tay hoặc là giao vào trong tay người một nhà mới được, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo chính mình không bị người khác nhằm vào.

Hết cách rồi, con người ta luôn có chiều hướng tránh cái xấu xa, tránh điều nguy hiểm mà, bị người ta đuổi giết càng nhiều, lâu dần sẽ dưỡng thành thói quen đó.

"Chuyện này dễ thôi." Vô Kỵ suy nghĩ một chút rồi nói: "Đợi chút nữa gặp lại tên tiểu tử kia, để lão Ngưu đoạt lấy là được rồi."

"Cướp giật hả? Chuyện này không được đâu. . ." Nghe Vô Kỵ nói vậy, Vương Vũ có chút khó khăn đáp.

Trực tiếp giật đồ trong tay người khác, hành động này có khác gì cường đạo chứ, Vương Vũ vẫn luôn theo chiêu bài làm người có đạo đức, loại chuyện này hắn làm không được.

"Có gì không tốt chứ." Vô Kỵ lắc lư nói: "Ngươi suy nghĩ kĩ một chút đi, đám người đối diện kia cũng không phải người tốt gì, trang bị ở trong tay bọn chúng chỉ giúp bọn chúng làm nhiều chuyện xấu hơn thôi. Chúng ta lấy tới cũng không phải gọi là cướp bóc, mà gọi là thay trời hành đạo hiểu không?"

"Thật thế không?" Vương Vũ nửa tin nửa ngờ hỏi, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

"Dĩ nhiên!" Vô Kỵ vỗ Vương Vũ bả vai nói: "Ta đã khi nào lừa ngươi chưa? Trách nhiệm giữ gìn hòa bình ta liền giao cho ngươi biết không."

"Được rồi!" Vương Vũ rốt cục cũng bị Vô Kỵ thuyết phục.

Cho nên chính là, có một số việc cũng không phải mới vừa bắt đầu đã là sai lầm tuyệt đối, điều này cần phải phân tích xem ta đứng từ góc độ nào để xem xét, ví dụ như Vương Vũ, hắn chính là thiếu một cái lý do để thuyết phục bản thân mà thôi.

Trận đấu thứ hai bắt đầu, danh sách người chơi ra sân của hai bên được liệt kê ra trên màn hình lớn.

Chiến đội Sa Tăng: Lucifer, Quả Cau, Bạch Sa, Lợi Quần, Ngọc Khê.

Chiến đội Một Đám Ô Hợp: Thiết Ngưu, Minh Đô, Xuân Tường, Vô Kỵ, Danh Kiếm Đạo Tuyết.

"Móa nó, loại vận may gì đây, lão Ngưu vậy mà là người thứ nhất!" Nhìn thấy tên của Vương Vũ xuất hiện trên màn hình lớn, đám người Toàn Chân Giáo đồng loạt giật mình kích động.

Bởi vì danh sách đánh luân phiên có tính chất ngẫu nhiên, cho nên kết quả trận đấu thứ hai luôn không biết trước được, dù sao người chơi cũng có phân chia ra thao tác mạnh, thao tác yếu, cũng với sự khắc chế lẫn nhau giữa các nghề nghiệp, thậm chí hạn chế về bối cảnh của đấu trưởng cũng đều có thể ảnh hưởng đến tình hình chiến đấu.

Nhưng mà khi nhìn thấy tên của Vương Vũ đứng ở vị trí đầu tiên, người Toàn Chân Giáo liền biết kết quả trận đấu này đã xác định rồi.

"Má nó, lão Ngưu chậm một chút hẵng đánh, ta đăng xuất hút điếu thuốc đã. . ." Minh Đô một bên lầm bầm, một bên mở hệ điều hành, lựa chọn nhấn nút rời khỏi trò chơi.

Xuân Tường cũng nói: "Ta đi vệ sinh cái đã."

"Ta cũng đi uống miếng nước. . ." Vô Kỵ nói.

"Ha ha!" Xuân Tường cười xấu xa liếc xéo Vô Kỵ.

Vô Kỵ: "Cút đi. . ."

Những người khác cũng một mặt nhẹ nhõm cả người, nhao nhao phải thừa dịp này đăng xuất trò chơi nghỉ ngơi một chút.

Thi đấu tranh tài cũng không phải một sự kiện nhẹ nhõm gì, mặc dù phần lớn thời gian của mọi người là không thi đấu, nhưng lại có những chuyện hết sức trói buộc, buộc họ phải luôn thường trực trong trò chơi.

Đầu tiên, người chơi cần quan sát đối thủ của mình thi đấu để biết người biết ta, thứ hai trên sân thi đấu không biết chừng sẽ phát sinh sự kiện đột ngột gì, dẫn đến việc bản thân phải thi đấu sớm.

Thời gian tranh tài do hệ thống khống chế, không có chút tình cảm riêng nào, từng giây từng phút không thể có sai sót, chỉ cần tuyển thủ đến trễ giờ, hệ thống liền phán định thua cuộc, tuyệt đối sẽ không mở cho bạn cơ hội nào.

Tất cả mọi người đều là nhân loại, không cần thiết phải chấp nhặt với một máy móc đúng không, cho nên một khi tuyển thủ tiến vào sân thi đấu, trừ trong thời gian nghỉ ngơi quy định, thì không được phép tự ý dời sân trong vòng mấy tiếng đồng hồ.

Hiện tại, ở trận thứ hai Vương Vũ là người ra sân đầu tiên, trên cơ bản kết quả đã định, trận đầu đấu đơn chiến đội Một Đám Ô Hợp toàn thắng, nếu thắng thêm trận này, chiến đội Sa Tăng khẳng định thua chắc, dù cho bọn họ có giở tuyệt chiêu gì, cũng không có gì để tìm hiểu cả, ngay cả Dương Na cũng tỏ vẻ mình muốn đăng xuất chỉnh lại trang điểm.

Vương Vũ sụp đổ: "Đại tỷ à, cô mẹ nó ở trong nhà chơi game, trang điểm cho ai nhìn?"

"Liên quan gì đến anh!" Dương Na trả lời rất triết lý.

". . ." Nghe Dương Na nói vậy, Vương Vũ hận không thể đăng xuất ngay tại chỗ để cho cái đám khốn nạn này một bài học.

Tranh tài bắt đầu, người chơi dự thi của hai bên được truyền tống vào đấu trường.

Nhìn thấy chiến đội Một Đám Ô Hợp vốn có cả thảy năm người, thì có bốn người vắng mặt, khán giả hoàn toàn kinh ngạc: "Ô kìa, đây là có ý tứ gì đây? Đám người Một Đám Ô Hợp bên kia sao lại chỉ có một người ra sân?"

"Những người khác bỏ cuộc đầu hàng rồi chứ còn thế nào nữa?" Mọi người nhao nhao suy đoán.

"Không có khả năng đâu, hiện tại có một người vào sân rồi, bọn hắn không thể đầu hàng." Có người chơi hiểu biết về quy tắc thi đấu nói.

“Trọng Sinh” đặt ra các quy tắc đầu hàng trong khi thi đấu rất là nghiêm ngặt, vì phòng ngừa có chiến đội trong lúc đó trình diễn vô gian đạo, vấn đề bỏ quyền thi đấu phải được quyết định trước khi người chơi ra sân.

Một khi có người chơi tiến vào đấu trường, như vậy tranh tài sẽ chính thức bắt đầu, chỉ có chờ thời điểm đội ngũ còn dư lại một người chơi cuối cùng mới có thể lựa chọn đầu hàng.

Hiện tại Vương Vũ tiến vào đấu trường, những người khác không có lý do gì để vắng mặt, trừ phi người chơi còn lại của chiến đội Một Đám Ô Hợp không online.

Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn xuống trận doanh của chiến đội Một Đám Ô Hợp, chỉ thấy trong trận doanh của chiến đội còn lại một mình Mục Tử Tiên đang ngó lên màn hình lớn, cổ vũ cho Vương Vũ.

Nhìn thấy tình cảnh này, khán giả lại kinh ngạc thêm một lần nữa: "Má nó, thời gian thi đấu lại đăng xuất tập thể, trong đầu đám người kia bị úng nước hay sao."

Đám người của chiến đội Sa Tăng thậm chí còn tức giận hơn: "Đệt mợ, bọn khốn nạn này quá tinh tướng, lần này chúng ta sẽ cho bọn chúng đẹp mặt."

Bản đồ được lựa chọn – Thành Dư Huy.

Dưới ánh trời chiều là một mảnh nông trường rộng lớn, tô điểm trong đó là phòng ở, guồng nước cùng các công trình kiến trúc. Đây là một bản đồ điển hình của thành Dư Huy.

Đối thủ lượt đầu tiên của Vương Vũ vẫn là Lucifer, có kinh nghiệm lần trước, lần thứ hai Vương Vũ giao thủ với Lucifer, hắn hiển nhiên sẽ cẩn thận hơn nhiều.

Lần này thấy Vương Vũ lựa chọn là bản đồ thành Dư Huy, Lucifer lập tức nâng cao cảnh giác, vội vàng chạy tới vị trí guồng nước cách đó không xa.

Là một cao thủ, Lucifer biết, guồng nước cao lớn này là vị trí chiến lược quan trọng nhất của bản đồ.

Nghề nghiệp của Vương Vũ là Võ sư, hơn nữa còn là Võ sư có khinh công, độ cao này đối với Vương Vũ chẳng là gì, hắn có thể nhẹ nhàng nhảy lên được. Nhưng nghề nghiệp nặng nề đần độn như Thánh kỵ sĩ chỉ có thể đứng ở phía dưới giương mắt lên nhìn. Nếu Vương Vũ dùng địa hình này yểm hộ cho bản thân, Lucifer tuyệt đối không có một biện pháp nào để ứng phó với nó.

Thật tình hắn ta không ngờ rằng, Vương Vũ lúc lựa chọn bản đồ này cũng không nghĩ nhiều đến vậy, sở dĩ Vương Vũ sẽ chọn bản đồ này, hoàn toàn là bởi vì Vương Vũ cảm thấy bản đồ này quen thuộc, thuận tay nhấn một cái. . .

Lucifer chạy một mạch điên cuồng, vừa chạy đến vị trí dễ nhảy lên nhất của guồng nước thì lại phát hiện Vương Vũ đang thong thả chậm rãi đi đến đầu con phố của nông trường, vẻ mặt của hắn mờ mịt nhìn chính mình.

"Ngươi làm gì thế? Không phải ngươi định nhảy lên đấy chứ?" Vương Vũ khinh thường hỏi.

Guồng nước tuy thấp, nhưng độ cao cũng khá, trong bảy nghề nghiệp ngoại trừ Võ sư ra, mấy nghề nghiệp khác nếu không có kỹ năng đặc thù thì rất khó nhảy lên, Thánh kỵ sĩ là nghề nghiệp nặng nề ngốc nghếch nhất thì càng không cần phải nhắc đến. Ví dụ xem như hắn ta có bò lên được, thì chiến đấu cùng Võ sư ở trên loại địa hình này cơ bản chẳng khác nào tự mình đi tìm cái chết, dù sao nghề nghiệp cũng có chuyên môn.

"Ặc. . ."

Mặc dù Lucifer không biết vì sao Vương Vũ lại xuất hiện ở nơi đó, nhưng bị Vương Vũ giễu cợt thẳng mặt, Lucifer có vẻ hơi xấu hổ, lại cúi đầu điên cuồng chạy từ phía dưới guồng nước chạy về.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment