Trang 427# 2
Chương 855: Cướp trang bị
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trận thứ ba, Vương Vũ lựa chọn bản đồ tên là Rừng Rậm Sương Mù.
Nhìn thấy bản đồ này, khán giả lại càng khó hiểu.
Mặc dù bản đồ này không coi là nhỏ, tất cả đều là địa hình rừng rậm dường như thích hợp cho Cung thủ chiến đấu, nhưng là vì trong rừng rậm tràn ngập một tầng sương mù, tầm nhìn cực kỳ kém, điều này sẽ dẫn đến hiệu quả hoàn toàn ngược lại, vốn là địa hình rừng rậm khiến Cung thủ vô cùng chiếm ưu thế, trên cơ bản đã biến thành trạng thái gần như vô dụng rồi.
Nếu là chiến đội Một Đám Ô Hợp lựa chọn bản đồ, vì sao còn muốn chọn một bản đồ không có lợi nhất cho chính họ? Chẳng lẽ là giống như đánh quyền hoàng, nhường một trận? Không thể nào đâu, vừa nãy hai chiến đội vô liêm sỉ này còn muốn đánh đến ngươi chết ta sống kia mà, khi nào thì lại cùng chung chí hướng rồi.
Vì nguyên nhân trong rừng rậm có sương mù, tầm nhìn rõ rất ngắn, sau khi hai bên xuất hiện ở điểm xuất phát, hoàn toàn không nhìn thấy phía đối diện nữa.
Hai người kinh đô là Vô Kỵ và Bao Tam tràn đầy hứng thú với sương mù dày đặc trước mắt, đây chính là hương vị của quê nhà đó.
Sau khi bùi ngùi một lúc, Vô Kỵ từ trong túi tiền lấy ra một Nhãn Cầu Thảo cắm lên mặt đất, sau khi xác nhận bên cạnh không có Thích khách của đối phương, Vô Kỵ lại lấy bảo bối kính mắt của hắn ta ra, gác lên sống mũi.
Tầm nhìn của kính mắt không bị trở ngại bởi đêm tối và các loại thời tiết như sương mù, hành động của chiến đội Sa Tăng nhất thời xuất hiện trước mặt Vô Kỵ.
Đám người Lucifer vừa mới thay một thân trang bị cực phẩm, còn chưa được trải qua cảm giác mới mẻ khi có sức mạnh, một đám người đã mang theo nụ cười vừa muốn khoe khoang lại vừa muốn khiêm tốn, vô cùng quỷ dị.
Đám người kia dường như cực kỳ tự tin về trang bị trên người, mặc trên người loại trang bị có ưu thế, hoàn toàn không sợ bị đánh lén, lúc này đang đánh thẳng về phương hướng chiến đội Một Đám Ô Hợp vừa xuất hiện.
"Bọn hắn đến rồi, mọi người mau đi theo ta!" Nhìn thấy mấy người chiến đội Sa Tăng đi tới từ phía trước, Vô Kỵ ra lệnh trong kênh công hội, sau đó chạy về hướng bên phải của điểm xuất hiện.
Những người khác thấy thế thì theo sát phía sau, lặng lẽ chạy đến chỗ mấy mét bên phải điểm xuất hiện, yên tĩnh đứng sau lưng Vô Kỵ không hé một lời.
Rất nhanh, Lucifer cầm tấm khiên lớn trong tay, cùng với Hoàng Hạc Lâu, hai người đi tuốt đằng trước, có ý định đối phó chạy đến điểm xuất hiện của chiến đội Một Đám Ô Hợp, nhìn thấy bên này đã không còn một bóng người, Lucifer không nhịn được sững sờ.
Loại thời tiết sương mù dày đặc này, có thể bị phục kích bất cứ lúc nào, biện pháp tốt nhất chính là không nên lộn xộn, nhưng mà bâu giờ không có bất cứ ai, quả thật vượt ngoài dự đoán của Lucifer.
"Đằng trước có tình hình gì không?" Lucifer kéo kênh công hội ra, hỏi Thích khách Quả Cau.
Quả Cau đi tuốt đằng trước dò đường đáp lại: "Dọc đường đi không nhìn thấy bóng người, chắc là họ chạy về hai phía bên cạnh rồi!"
"Ừ! Biết rồi!" Lucifer gật gật đầu, sau đó chỉ vào hai bên nói với thuộc hạ: "Mọi người cũng chia thành hai đường, tìm kiếm hai bên đi!"
"Được!"
Mấy người chiến đội Sa Tăng nhanh chóng chia thành hai tổ, một tổ do Lucifer dẫn đầu, chạy về phía bên trái, một tổ khác do Hoàng Hạc Lâu dẫn đầu, đi về phía bên phải của mấy người Toàn Chân Giáo.
"Ha ha!" Nhìn thấy Lucifer thế mà lại chia thuộc hạ thành hai tổ, Vô Kỵ không nhịn được cười lạnh nói: "Còn tưởng rằng tên khốn này cũng có chút chỉ số thông minh, bây giờ xem ra thật sự ngu đến mức không cứu nổi rồi đó!"
Loại địa hình phục kích này, không chỉ có riêng một phe là người phục kích, một khi bước vào chiến trường, hai bên đều là thợ săn và con mồi, kiêng kỵ nhất là chia thành tốp nhỏ, chia nhau hành động.
Lucifer thật sự đã nghĩ đến chuyện phục kích đối thủ, nhưng lại sơ sót chuyện đối thủ cũng có thể phục kích lại bọn chúng, quả thật là một tên ngu xuẩn kiêu căng ngạo mạn.
Ngoại trừ Bạch Sa và Quả Cau dò đường đi phía trước ra, chiến đội Sa Tăng chia thành hai tổ, mỗi tổ bốn người.
Đi theo Hoàng Hạc Lâu đi về bên phải chính là ba người Nhuyễn Trung Hoa, Ngọc Khê và Lợi Quần.
Ba tên này đều là nghề nghiệp tầm xa, chỉ có Hoàng Hạc Lâu là tanker, Hoàng Hạc Lâu đi đầu tiên, ba tên còn lại dè dặt đi theo sau lưng hắn ta, vô cùng cẩn thận.
Bốn người cách Toàn Chân Giáo càng lúc càng gần, Lợi Quần là Cung thủ, ánh mắt khá tin tường đột nhiên kêu lên: "Hả? Tại sao sương mù chỗ này lại có màu hồng phấn?"
"Thật sao?" Đám người Hoàng Hạc Lâu nghe thấy thế, vội vàng quan sát xung quanh, quả nhiên, màu sắc sương mù xung quanh không giống những nơi khác.
Nhưng mà mọi người cũng không quan tâm lắm, màu hồng thì màu hồng thôi, ngay cả sương mù màu gì cũng như nhau cả thôi, đây chính là bản đồ cạnh tranh, chẳng lẽ còn có thể có phụ bản ẩn nào đó được nữa chắc.
Nghĩ đến đây, Hoàng Hạc Lâu dẫn theo ba người tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà chưa đi được mấy bước chân, Lợi Quần cảm thấy thân thể như bị ai kéo lại, không thể nhấc chân mà đi tiếp được nữa rồi.
"..."
Lợi Quần vừa giãy giụa vừa muốn gào thét thật to thông báo mình bị đánh lén rồi, nhưng mà bất kể hắn ta kêu gào như thế nào, cũng đều không phát ra tiếng được, lúc này Lợi Quần cuối cùng cũng ý thức được, mình bị cấm ngôn rồi, vì vậy vội vàng kéo kênh công hội ra, đang định báo cáo lại tình hình, đúng lúc này một vệt sáng trắng không rõ từ đâu xuyên qua làn sương mù kéo Lợi Quần ra khòi sương mù.
Đợi Lợi Quần mở mắt ra lần nữa, đã thấy một đám người vây xung quang hắn ta, một người cao lớn trong số đó lại càng kích thích nỗi sợ hãi sâu tận trong đáy lòng của Lợi Quần.
Bên cạnh người cao lớn kia, một cô gái đang ôm một chiếc nỏ màu đen vẻ mặt khinh thường nhìn hắn ta cười lạnh: "Bà đây còn tưởng là cao thủ thế nào cơ chứ, hóa ra là loại rác rưởi này, cũng xứng đáng để bà đây tự mình ra trận hay sao?"
Mà một đám người vây xung quanh cô gái kia thì rối rít nói: "Xứng đáng, xứng đáng, nếu không hắn ta sẽ kêu lên đấy... Mộng tỷ oai phong, Mộng tỷ phơi phới!"
"Hì hì! Ta rất thích dáng vẻ thành thật của các ngươi đấy!" Cô gái kia vẻ mặt cười đến ngu ngốc, vô cùng đặc sắc.
"Mẹ nó! Ông đây bị lạc một mình rồi!"
Lợi Quần có ngốc hơn nữa, lúc này cũng đã hiểu được là chuyện gì xảy ra, không thể tưởng tượng được nghìn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn bị mười người bao vây, trong lòng Lợi Quần chửi thầm một câu, nhấc mông co cẳng định chạy.
Nhưng mà Lợi Quần vừa mới đứng dậy, đã bị Vương Vũ đứng bên cạnh tát cho một cái đè xuống đất.
"Thành thật một chút đi! Còn lộn xộn nữa ta sẽ lột sạch ngươi ra treo lên cây đó!" Vương Vũ hung tợn nói với Lợi Quần.
Lợi Quần uốn éo người, trong lòng có chút không phục cho lắm, thầm nói trong lòng: "Lột thì lột chứ sao, dù sao sương mù ở đây dày như vậy, có treo lên cũng chẳng có ai nhìn thấy."
"Chú Ngưu ngốc quá đó, treo trên cây thì có tác dụng gì chứ? Làm gì có ai nhìn thấy!" Lúc này Ký Ngạo chế giễu Vương Vũ nói.
Vương Vũ cười hì hì: "Người trong đấu trường không nhìn thấy, nhưng mấy trăm nghìn người xem có thể nhìn thấy rất rõ ràng..."
"Đệt..." Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, trên mặt Lợi Quần hiện lên một chút tuyệt vọng, không dám di chuyển nữa, khán giả bên ngoài nghe thấy thế lại càng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Quả nhiên là kẻ ác tự khắc có kẻ ác trừng trị, chiến đội Sa Tăng gặp phải đám người kia, cũng là báo ứng xứng đáng.
"Được rồi! Bắt đầu đi!" Nhìn thấy Lợi Quần thành thật hơn rồi, Vô Kỵ ra hiệu cho Vương Vũ ra tay.
Vương Vũ bước lên một bước, vặn chặt cánh tay của Lợi Quần, ép buộc kéo cung tiễn trên tay hắn ta xuống,
Nhìn thấy vũ khí của mình bị cướp đi, trong mắt Lợi Quần tràn đầy khủng hoảng... Trong lòng lại càng điên cuồng gào thét, cuống quýt kéo kênh công hội ra lớn tiếng kêu cứu: "Lão đại, ta bị người ta bắt cóc rồi! Bọn chúng đang cướp vũ khí của ta!"
"Cướp vũ khí? Nói đùa cái gì vậy? Cái này còn có thể làm rơi đồ nữa à?" Đám người Lucifer rõ ràng không thể tin nổi.
Bản đồ cạnh tranh cũng không phải bản đồ hoang dã, người chết có làm rơi đồ đâu.
"Không phải làm rơi đồ, là cướp... Vũ khí của ta bị Thiết Ngưu kia cướp mất rồi... Trời ơi." Lợi Quần càng nghĩ càng uất ức.
"Được rồi, đừng khóc, ngươi ở đâu vậy? Tại sao không nói năng gì đã chạy mất rồi..." Lúc này Hoàng Hạc Lâu cũng nhìn thấy tin nhắn của Lợi Quần, bấy giờ mới phát hiện đằng sau mình thiếu đi một người.