Trang 434# 2
Chương 869: Không có hứng thú
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Sao rồi các vị lão đại, các ngươi có hứng thú hay không? Giá cả chúng ta có thể thương lượng.” Võ Động Càn Khôn còn chưa nghe thấy nỗi khiếp sợ trong lòng mấy vị đang ngồi ở đây, hắn ta tiếp tục nói.
Trong mắt Võ Động Càn Khôn, những người này đã là thực lực cao nhất của thành Dư Huy, đối phó một công hội hai mươi người cơ bản là chuyện dễ như trở bàn tay, còn về phần giá cả mà Võ Động Càn Khôn nói đến lại càng không cần bàn tới, trong mắt hắn ta, một công hội chưa tới hai mươi người có thể được xem là một công hội nhỏ bé không đáng nhắc đến, có thể đáng giá được mấy đồng bạc chứ…
“Không hứng thú, không hứng thú…” Kỳ lạ thay câu trả lời của mọi người lại giống nhau y như đúc.
Nhìn thấy mọi người đều tỏ ra không hứng thú mấy, Võ Động Càn Khôn còn tưởng rằng mọi người đang muốn nâng giá, hắn ta cắn răng nói: “Ta ra giá một vạn vàng!”
Một vạn vàng, chỉ để đối phó một đoàn thể nhỏ chưa tới hai mươi người, tính ra cũng hơn năm trăm vàng một người rồi, săn giết cao thủ đỉnh cấp trong trò chơi cũng chỉ đến mức đó mà thôi, ra giá này để đối phó với một đoàn thể nhỏ như vậy, hiển nhiên Võ Động Càn Khôn đã hạ vốn gốc.
“Không hứng thú…” Thái độ của mọi người vẫn không hề thay đổi.
Lần này Võ Động Càn Khôn không vui rồi, hắn ta hậm hực nói: “Nâng giá cũng được, nhưng mọi người đừng quá đáng như thế, thực sự không được thì các ngươi cứ nói giá đi, nếu ta chấp nhận được thì chúng ta ok luôn.”
Thấy Võ Động Càn Khôn cứ cắn lấy không bỏ, 2012 nói một cách đầy ẩn ý: “Lão đại Càn Khôn, chúng ta không có ý đó, không phải mọi vấn đề đều có thể giải quyết bằng tiền.”
Toàn Chân Giáo là đám người như thế nào, người chơi thành Dư Huy hiểu rõ nhất, chỉ có một vạn vàng đã muốn mua lấy rắc rối của họ? Chuyện hài, làm không được có khi còn phải bồi thêm mười vạn tám vạn vàng vào ấy chứ, mọi người không phải là công hội lớn như Liên Minh Huyết Sắc, cũng không phải là đại gia như Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, mười vạn tám vạn đủ để lấy mạng một công hội nhỏ đó. 2012 nói rất đường hoàng, nhưng Võ Động Càn Khôn lại không nghĩ như vậy, hắn ta thấy rõ ràng là đám người này đang muốn tăng giá lên.
Còn chưa đợi 2012 kịp nói hết câu, Võ Động Càn Khôn đã thô lỗ ngắt lời: “Ồ? Chẳng lẽ là ngươi thấy ta ra giá quá thấp? Ta thêm một vạn nữa nhé, thế nào?”
Quả nhiên Võ Động Càn Khôn là người tiêu tiền như rác, ném lên từng vạn từng vạn một, đến cả lông mày cũng không thèm cau lại.
“Thôi bỏ đi, coi như ta chưa nói gì!” 2012 thấy Võ Động Càn Khôn gàn bướng hồ đồ như thế bèn thở dài một hơi, sau đó trực tiếp rút khỏi group chat.
Mấy người Không Biết Lựa Lời thấy 2012 chạy trước cũng lần lượt rút lui theo.
Không còn cách nào khác, đám người Toàn Chân Giáo nổi tiếng là những kẻ ăn thịt người không nhả xương, nếu bị đám ôn thần đó biết mình và người khác thương lượng để đối phó họ thì xong đời rồi, không chọc vào được chẳng lẽ chúng ta không trốn được sao? Rút!
Không Biết Lựa Lời rút khỏi group chat…
Xuân Về Hoa Nở rút khỏi group chat…
Ngày Mai Nối Tiếp Ngày Mai rút khỏi group chat…
Chỉ trong chớp mắt, group chat của Võ Động Càn Khôn chỉ còn lại hai người Huyết Sắc Chiến Kỳ và Đội Trưởng Đừng Nổ Súng.
“Các ngươi…” Võ Động Càn Khôn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn vừa định nói điều gì đó, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã bỏ lại một câu “Bảo trọng” với Võ Động Càn Khôn rồi cũng rút khỏi group chat.
Võ Động Càn Khôn thực sự ngu người luôn rồi, hắn ta lí nhí hỏi Huyết Sắc Chiến Kỳ: “Các ngươi làm như vậy là có ý gì?”
Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng đang chuẩn bị rút khỏi group chat nhưng nghe thấy lời Võ Động Càn Khôn nói thì bèn lau lau mồ hôi trả lời: “Còn có ý gì nữa, tức là không muốn nhận thôi chứ sao…”
“Tại sao chứ, ta đã ra giá tận hai vạn rồi cơ mà?” Chuyện đến nước này, Võ Động Càn Khôn vẫn chưa hiểu lý do vì sao chiến thuật tiền bạc của hắn ta lại không có tác dụng.
Huyết Sắc Chiến Kỳ không trả lời câu hỏi của Võ Động Càn Khôn mà lại dò hỏi: “Đám Vô Kỵ cướp của các ngươi bao nhiêu trang bị vậy? Có đáng để các ngươi làm lớn chuyện không màng sống chết hay không?”
Võ Động Càn Khôn tự động bỏ đi bốn chữ không màng sống chết, hắn ta trả lời: “Chúng cướp mười bộ trang bị Ám Kim của chúng ta….”
“Ôi mẹ…”
Huyết Sắc Chiến Kỳ thiếu chút nữa nhảy dựng lên vì cú ngoạm khổng lồ của đám Toàn Chân Giáo, cướp cả mười bộ trang bị đỉnh cấp của người khác, có lẽ cũng chỉ có đám người kia mới làm được.
“Đúng là đáng, đúng là rất đáng…” Rất lâu sau, Huyết Sắc Chiến Kỳ mới vừa hít hà vừa trả lời.
Là mười bộ trang bị Ám Kim đấy, nếu đã như thế mà Huyết Sắc Chiến Kỳ còn nói là không đáng để làm lớn chuyện thì thật khó tránh khỏi hiềm nghi nói mát.
“Lão huynh Chiến Kỳ, tuy ta không muốn thế nhưng ta vẫn phải nói, nếu các ngươi không giúp ta thì đừng trách chúng ta tới thành Dư Huy các ngươi gây chuyện đấy.” Võ Động Càn Khôn lại thở dài một hơi rồi nói.
Rốt cuộc cũng là lãnh đạo của công hội lớn, hiểu được tính quan trọng của đạo lý tiên lễ hậu binh.
“Ta nghĩ không biết chúng ta có thể đổi một phương pháp khác được không?” Huyết Sắc Chiến Kỳ hỏi.
“Hả?” Võ Động Càn Khôn vui vẻ nói: “Lão huynh Chiến Kỳ có ý tưởng gì hay không?”
Huyết Sắc Chiến Kỳ nói: “Những trang bị kia ngươi tiêu mất bao nhiêu tiền để mua?”
“Gần ba trăm vạn!” Võ Động Càn Khôn đau đớn nói, mười bộ trang bị Ám Kim có giá gần bằng ba cao thủ chuyên nghiệp tuyến đầu, tính đi tính lại cũng gần một vạn vàng một món.
Cho dù sau lưng Võ Động Càn Khôn có nguồn tài chính dồi dào hỗ trợ thì cũng không thể không thấy xót.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, suy cho cùng Võ Động Càn Khôn chỉ là người làm công cao cấp, những trang bị này là do đệ đệ ruột của hắn ta làm mất, xảy ra chuyện Võ Động Càn Khôn bắt buộc phải gánh vác trách nhiệm.
“Nếu đã có giá thì dễ bàn rồi.” Huyết Sắc Chiến Kỳ nói: “Ta cũng quen với mấy người Toàn Chân Giáo kia, bọn họ không phải là người có chí hướng thanh cao gì, chỉ cần có cái giá, chưa chắc đã không thương lượng được…”
“Cái giá? Ta nói này Chiến Kỳ ngươi nói thế là có ý gì?” Võ Động Càn Khôn không hiểu lời Huyết Sắc Chiến Kỳ đang nói.
Huyết Sắc Chiến Kỳ chỉ đành nói: “Vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không gọi là vấn đề, ngươi có hiểu không lão đại Càn Khôn?”
Lần này thì Võ Động Càn Khôn hiểu hẳn rồi, thì ra Huyết Sắc Chiến Kỳ đang muốn hắn ta dùng tiền để mua trang bị về.
“Trang bị là của ta?” Võ Động Càn Khôn nói.
Huyết Sắc Chiến Kỳ trả lời: “Đúng!”
“Bị Toàn Chân Giáo cướp đi rồi…”
“Không sai!”
“Ta lại phải dùng tiền mua về?”
“Ừm!”
Huyết Sắc Chiến Kỳ gật đầu.
“Dựa vào cái gì chứ!! Con mẹ nó!!” Võ Động Càn Khôn đột nhiên rống lên, dọa Huyết Sắc Chiến Kỳ thót cả tim.
Bỏ tiền ra mua đồ của mình từ tay bọn cướp, làm gì có cái lý ấy trên đời này, đặc biệt là khi Duy Võ Độc Tôn cũng là bá chủ một phương, khom lưng uốn gối như thế trước một đoàn thể nhỏ bé, tôn nghiêm đặt ở chỗ nào đây.
“Ta chỉ kiến nghị thôi mà…” Huyết Sắc Chiến Kỳ vội vàng nói.
“Hừ!” Võ Động Càn Khôn hừ lạnh trả lời: “Nếu lão huynh Chiến Kỳ đã xem thường Duy Võ Độc Tôn chúng ta như thế, ta nghĩ chúng ta cũng không cần thiết phải bàn nữa, đến lúc đó Duy Võ Độc Tôn chúng ta sẽ tự dẫn người tới thành, chỉ cần lão huynh Chiến Kỳ mở một con đường là được.”
“Đâu có, ta đâu có xem thường các ngươi… Ta là người việc nào ra việc ấy, ngươi không biết đấy thôi…” Huyết Sắc Chiến Kỳ vội vàng giải thích.
Nhưng còn chưa đợi Huyết Sắc Chiến Kỳ nói hết câu, Huyết Sắc Chiến Kỳ đã nhận được thông báo bị Võ Động Càn Khôn đá khỏi group chat…
“Bà nội nó! Tên khốn không nghe lời người tốt này!” Huyết Sắc Chiến Kỳ mắng một câu, sau đó tiện tay gửi một tin nhắn cho Vô Kỵ: “Mấy ngày tới cẩn thận chút đi, chắc sắp có người tới gây chuyện với các ngươi đấy…”
Huyết Sắc Chiến Kỳ là một người khá là hiền lành, ngay từ khi biết mục tiêu của Võ Động Càn Khôn là hắn ta đã chủ trương giải quyết vấn đề theo một cách hòa bình, rõ ràng là nghĩ cho đám người Toàn Chân Giáo.
Tuy lúc này Huyết Sắc Chiến Kỳ không thể trắng trợn thông báo cho đám người Vô Kỵ biết có người sắp tới giết họ, nhưng dù sao mọi người cũng là bạn bè, nên nhắc nhở thì vẫn phải nhắc nhở một câu.