Trang 435# 1
Chương 870: Khách hàng phô trương
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sau khi nhận được tin nhắn của Huyết Sắc Chiến Kỳ, Vô Kỵ cũng không cảm thấy quá bất ngờ, dù gì tuy người của Toàn Chân Giáo đúng là có hơi khốn nạn một chút, nhưng lại không hề ngốc, Vô Kỵ cũng biết lần này hắn ta đã chọc vào loại người nào, đối phó với kẻ nhỏ yếu hơn mình, bất kỳ kẻ nào cũng sẽ có thù tất báo, huống hồ là loại công hội lớn như Duy Võ Độc Tôn, thứ nên tới sớm muộn gì cũng sẽ tới.
Có điều Vô Kỵ cũng không thèm để ý lắm, bởi vì hiện giờ đám người Toàn Chân Giáo đã về đến thành Dư Huy, Vô Kỵ cũng hiểu rằng cho dù Võ Động Càn Khôn có khoa trương đến mức nào thì cũng không dám ngang nhiên vượt thành bắt người.
Ý thức lãnh địa của người chơi trong game online được thể hiện một cách cực kỳ rõ ràng, có một câu gọi là rút dây động rừng, nếu thực sự đến bước đó, Toàn Chân Giáo chỉ cần hô một cái là những công hội lớn như Liên Minh Huyết Sắc cũng không thể không ra tay, Võ Động Càn Khôn không thể không hiểu đạo lý này.
Đương nhiên, đạo lý thì mọi người đều hiểu, nhưng lần này thứ Toàn Chân Giáo cướp đi là mười bộ trang bị Ám Kim hoàn chỉnh, thù hận lớn như thế, cho dù Võ Động Càn Khôn không dám đến cướp lại thì cũng sẽ nghĩ ra những cách khác để tìm về.
Ngày hôm sau, khi đám người Toàn Chân Giáo vừa online, Vương Vũ đã nhận được một thông báo của hệ thống.
Người chơi Thần Binh Lợi Khí muốn kết bạn với bạn, có đồng ý hay không?
Dù sao Vương Vũ cũng là một danh nhân, yêu cầu kết bạn thế này một ngày cũng có gần trăm gần nghìn cái, nếu là lúc bình thường, Vương Vũ sẽ liếc một cái rồi bỏ qua, nhưng lần này lời yêu cầu kết bạn của Thần Binh Lợi Khí lại thu hút sự chú ý của Vương Vũ.
Bởi vì yêu cầu kết bạn của Thần Binh Lợi Khí rất đơn giản, chỉ có ba chữ: “Mua trang bị!”
Tuy Vương Vũ làm chuyện không câu nệ tiểu tiết, nhưng hắn cũng biết Toàn Chân Giáo có rất nhiều kẻ thù, nhìn thấy yêu cầu kỳ lạ này, Vương Vũ có chút buồn bực hỏi Danh Kiếm Đạo Tuyết: “Gần đây ngươi có đăng bán tin tức trang bị không?”
Danh Kiếm Đạo Tuyết gật gật đầu nói: “Ừm, Vô Kỵ bảo ta treo những trang bị Ám Kim kia lên diễn đàn rồi, ta để tên của ngươi lại.”
Thứ đám người Toàn Chân Giáo cướp được từ tay Lucifer đều là những món trang bị lớn như đầu khôi, giáp đùi, giày.v.v…, đám người Toàn Chân Giáo vốn đã không thiếu trang bị, đặc biệt là trang bị lớn trên người, cơ bản cũng đều là cấp bậc Ám Kim, Hoàng Kim, hơn nữa trải qua một thời gian dài như vậy mọi người đều đã dần quen với trang bị trên người mình, bởi vậy cả đám Toàn Chân Giáo đều không có nhu cầu cao đối với đống trang bị của Duy Võ Độc Tôn.
Nếu mọi người đều không cần, phương pháp phân phối cơ bản nhất là xử lý trước sau đó chia đều tiền, tất nhiên để Danh Kiếm Đạo Tuyết treo lên diễn đàn rồi bán đứt đi là một biện pháp hiệu quả.
Sở dĩ treo tên của Vương Vũ, chủ yếu là vì muốn dọa nạt đám hỏi dạo kia, để bọn chúng biết người bán những thứ trang bị này là cao thủ, không cần nổi lòng tham vớ vẩn, càng đừng không có chuyện gì lại xán vào…
Phải biết rằng hung danh của Vương Vũ tại thành Dư Huy vẫn rất có sức uy hiếp, những kẻ còn sót lại sau khi được lọc qua cái tên của Vương Vũ phần nhiều đều là những khách hàng thực sự muốn mua.
“Thế à…”
Nghe Danh Kiếm Đạo Tuyết nói vậy, Vương Vũ tiện tay ấn phím chấp nhận lời yêu cầu của Thần Binh Lợi Khí.
“Nghe nói trong tay ngươi đang có một lượng lớn trang bị Ám Kim?” Sau khi Vương Vũ đồng ý lời yêu cầu kết bạn của Thần Binh Lợi Khí, Thần Binh Lợi Khí cũng không thèm nói nhiều trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Vương Vũ cũng trả lời thẳng một câu: “Phải!”
“Có thể xem hàng không?” Thần Binh Lợi Khí lại hỏi.
“Có thể! Ngươi tới số 24 đại lộ Đoàn Kết đi, văn phòng của chúng ta ở đó.” Sau khi dò hỏi qua ý kiến của đám người Vô Kỵ, Vương Vũ gửi địa chỉ của đám người qua cho Thần Binh Lợi Khí.
Nhận được tin nhắn của Vương Vũ, Thần Binh Lợi Khí không hề trả lời ngay mà qua một lúc sau mới gửi tin nhắn lại: “Ờm, ta đang ở đại lộ Trung Ương, đi ngang qua một con hẻm là tới, các ngươi có thể qua đây một chuyến không?”
“Hắn ta bảo chúng ta qua đó…”
Nhận được yêu cầu của Thần Binh Lợi Khí, Vương Vũ có chút không vui nói với Vô Kỵ: “Sao ta cứ thấy tên tiểu tử này sao sao ấy, sợ là cố ý gây chuyện rồi, trước đây ta chưa từng gặp khách hàng nào mà kiêu căng như vậy.”
Theo lý mà nói, Vương Vũ đã chơi game lâu như vậy, trang bị hắn bán đi cũng không phải là con số nhỏ, do Vương Vũ là cao thủ nổi tiếng, phần lớn khách hàng tới mua đều xun xoe bám lấy Vương Vũ, cho dù không bám kịp thì cũng sẽ không nói xem trang bị còn muốn Vương Vũ phải chạy bộ tới đưa cho xem, bởi vì những thứ như trang bị đều là hàng nóng bỏng tay, dù ngươi có không cần thì cũng còn khối người tranh cướp nhau vỡ đầu để mua được, người chơi bán trang bị không cần phải biểu hiện luồn cúi như vậy.
Yêu cầu cái kiểu mua trang bị mà còn bắt Vương Vũ phải tự mình mang hàng qua cho xem như Thần Binh Lợi Khí, đây là lần đầu tiên Vương Vũ thấy người như vậy, tất nhiên sẽ khiến Vương Vũ cảm thấy hơi phản cảm.
Vô Kỵ thì lại biết nhiều hiểu rộng, hắn ta cười nói: “Ngươi mới gặp được bao nhiêu người chứ, người chơi nhân dân tệ trong trò chơi này đều như thế, tưởng mình có tiền là to, trong mắt bọn họ, đừng nói ngươi chỉ là một tên bán trang bị, GM hệ thống còn phải gọi bọn họ là ông nội nữa là.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta khó khăn lắm mới đợi được một khách hàng sộp, lão Ngưu ngươi đừng có làm mình làm mẩy đó.” Minh Đô và Ký Ngạo nhảy nhót tung tăng bên cạnh.
Suy cho cùng trang bị cũng là do cướp được mới có, để ở trong tay mình cũng là đêm dài lắm mộng, hiện giờ khách hàng có thể ngốn được một lượng lớn trang bị như thế không thấy nhiều, lúc này khách hàng đang nằm trong tay Vương Vũ rồi, mọi người chỉ sợ Vương Vũ lại bộc phát tính khí đại thiếu gia, nói với khách hàng cái gì mà có tiền thì hay lắm chắc.v.v...
Doãn Lão Nhị và Bao Tam cũng khuyên nhủ: “Trong trò chơi không thể so với những thương nhân thông minh quỷ quyệt ngoài hiện thực, trong này người chơi nhân dân tệ đều là con cháu nhà giàu, không văn hóa EQ lại thấp, nói thì nói thế thôi, lão Ngưu ngươi đừng để ý.”
“Thôi được rồi, vậy thì để ta đi qua một chuyến vậy.”
Chẳng còn cách nào khác, chung quy một mình Vương Vũ cũng không đọ lại tất cả mọi người, thấy mọi người đều nói thế, Vương Vũ chỉ đành thở dài một hơi, đồng ý đi qua một chuyến.
“Ta cùng đi với ngươi!” Đúng lúc này, Vô Kỵ xung phong đứng ra nói.
“Ngươi đi làm gì?” Nhìn thấy Vô Kỵ muốn đi theo Vương Vũ, mắt của tất cả mọi người đều híp chặt lại thành một đường kẻ.
Vô Kỵ nói: “Bản lĩnh bán trang bị của Vương Vũ kém xa bản lĩnh đánh nhau của hắn, các ngươi thực sự yên tâm để hắn đi bán ư?”
“Ơ…” Cả đám nghe thế nhất thời không còn lời nào để nói.
Vô Kỵ nói không sai, từ trước tới giờ Vương Vũ bán trang bị đều không biết mặc cả, người ta hét giá bao nhiêu thì hắn bán bấy nhiêu, cũng may tên này có sản lượng trang bị cao, nếu không hắn bán trang bị như thế đã chết đói từ lâu rồi, Vô Kỵ là tên am hiểu bẫy người khác nhất đám người Toàn Chân Giáo, điểm này lại hoàn toàn tương phản với Vương Vũ, có Vô Kỵ đi theo, mọi người sẽ an tâm tuyệt đối về vấn đề giá cả, nhưng cũng chính vì Vô Kỵ quá biết bẫy người, mọi người cũng không quá yên tâm.
“Nếu Vô Kỵ đi, thế thì ta cũng sẽ đi theo.” Minh Đô đứng lên nói.
“Ngươi đi làm gì?” Vô Kỵ cau mày hỏi.
“Bảo vệ trang bị…” Minh Đô nói.
“Ngươi không tin lão Ngưu?”
“Ta không tin ngươi...” Minh Đô trả lời.
Vô Kỵ biết bẫy người như thế, đương nhiên sẽ không chỉ bẫy người khác, tên này độc ác lên rồi thì cả bản thân cũng dám bẫy, huống hồ là đồng bọn? Đối với Vương Vũ, mọi người có một sự tin tưởng đạt 100%, còn đối với Vô Kỵ, mọi người chỉ sợ Vương Vũ bị bán mà còn giúp Vô Kỵ kiếm tiền thôi.
“Ta cũng đi…”
“Ta cũng đi…”
Minh Đô vừa đứng lên, những người khác cũng ào ào biểu đạt ý kiến, nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ hoài nghi của mọi người đối với mình, Vô Kỵ cắn răng giơ ngón giữa lên, sau đó tức giận mắng: “Được thôi, mọi người cùng đi thì cùng đi! Đám bại hoại các người!”