Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 869 - Chương 871: Có Chơi Có Chịu

Trang 435# 2

 

 

 

Chương 871: Có chơi có chịu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Con hẻm nhỏ cạnh đoạn giao nhau giữa đường Đoàn Kết và đường Trung Tâm, là con hẻm mà Vương Vũ rất quen thuộc, bời vì đây là con đường gần nhất đi xuyên qua chỗ ở của Ẩn Giả...

Dựa vào địa chỉ mà Thần Binh Lợi Khí đưa, đám người Vương Vũ đi xuyên qua ngõ nhỏ, đến đường Trung Tâm, sau đó chuyển hướng, đi vào một con hẻm nữa thì mới tìm được chỗ ở của Thần Binh Lợi Khí.

Khi vừa mới đi vào con hẻm chật hẹp, chưa đi vào chỗ ở của Thần Binh Lợi Khí, thì đám người Vô Kỵ đã cảm thấy có chút bất an.

"Ở chỗ này... Nếu như có một đám người mai phục ở đây, chắc chắn không một ai trong chúng ta có thể chạy thoát được." Minh Đô nhìn nhìn xung quanh con hẻm, vuốt cằm nói.

Đám người Toàn Chân Giáo đều đã quen bị người khác đuổi giết, cho nên ý thức cảnh giác rất mạnh, ở trong những chỗ chật hẹp như thế này, luôn khiến cho bọn hắn cảm giác có một cỗ sát khí đang ẩn chứa xung quanh.

"Ơ kìa! Ngậm cái mồm thối của người lại!" Nghe được Minh Đô nói như thế, Ký Ngạo đạp cho hắn ta một chân, khiến hắn ta ngã xuống đất, sau đó mấy người còn lại cũng nhao nhao đi lên đá cho hắn ta mấy phát.

Ở trong hoàn cảnh này còn nói mấy lời xui xẻo như thế, hắn ta đã phạm vào điều cấm kỵ của cả đám rồi.

Phải biết rằng, hiện tại đám người Toàn Chân Giáo đang mang trên người cả đống trang bị, lỡ Minh Đô mà nói đúng thì...

Đây cũng là lý do vì sao mỗi khi có người chơi giao dịch trang bị với nhau, thì vị trí giao dịch đều là do người bán đưa ra. Bởi vì khi chết sẽ không rơi tiền, cho nên cùng lắm là người mua bị giết một lần mà thôi, nhưng nếu như người bán trang bị bị giết, hơn nữa còn rơi trang bị, như vậy quá thua lỗ.

Sỡ dĩ đám người Toàn Chân Giáo dám đến tận nhà người khác để giao dịch, là bởi vì bọn hắn ở thành Dư Huy có chút danh tiếng, ngay cả công hội lớn như Liên Minh Huyết Sắc và Kiếm Chỉ Thương Khung cũng không dám kiếm chuyện với bọn hắn, thì mấy công hội nhỏ sao lại dám tự tìm phiền phức.

Nhưng, bởi vì có lời nhắc nhở của Minh Đô, nên đám người đều đề cao cảnh giác. Mặc dù biết không có người chơi nào trong thành Dư Huy dám làm như thế, nhưng lỡ như có đứa nào đó không có mắt thì sao, người xưa đều đã có câu cây to đón gió lớn, cho nên phải cẩn thận kẻo lật thuyền trong mương.

Đi đến trước của phòng, Vương Vũ gửi tin tức cho Thần Binh Lợi Khí, cửa phòng mở ra ngay lập tức.

Theo quy định trong trò chơi, phòng trọ cũng là khu an toàn, nên cửa vừa mở ra, đám người Toàn Chân Giáo đã chen chúc nhau đi vào, bởi vì ở ngoài hẻm bọn hắn cảm thấy không an toàn.

Phòng trọ của Thần Binh Lợi Khí không hề nhỏ chút nào, tương tự như một căn phòng trọ lớn, xem ra tên này cũng không hề thiếu tiền. Lúc này đang có hai người ngồi trong phòng, ngoại trừ Thần Binh Lợi Khí là Chiến sĩ đang mặc một bộ Trọng giáp ra, thì còn có một người đàn ông trung niên ăn mặc tương tự như Vương Vũ.

Nghề nghiệp của người kia cũng là Võ sư, đang mặc trên người một bộ Giáp vải, hiện tại đang bưng một ly trà, ngồi uống rượu...

Trong Trọng Sinh có bộ đồ uống trà, nhưng không có trà, cho nên mấy tên yêu thích làm màu chỉ có thể dùng rượu để thay trà, cuối cũng chả cái gì ra cái gì.

Hiển nhiên, Thần Binh Lợi Khí cũng không thể ngờ được rằng, chỉ đi bán trang bị thôi mà đám người Toàn Chân Giáo lại đi cả đống, cho nên nhất thời có chút sửng sốt.

"Không phải là ta đã bảo ngươi chỉ nên đến một mình thôi sao?" Trên mặt của Thần Binh Lợi Khí có chút gì đó hơi khác thường.

Vương Vũ bất đắc dĩ buông tay: "Bọn hắn muốn bảo vệ trang bị."

"Trời... " Thần Binh Lợi Khí có cảm giác sụp đổ, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên, PM cho người này: "Làm sao bây giờ."

Sắc mặt người này vẫn như trước, nói với Thần Binh Lợi Khí: "Đến rất đúng lúc, ta đang lo lắng dùng cách gì để kêu bọn hắn đến đây."

"Ha ha!" Sau khi PM nói chuyện xong, nguời đàn ông trung niên đứng dậy cười ha ha: "Chỗ này cũng chỉ có hai người chúng ta, các người không cần phải dùng nhiều người như thế để bảo vệ trang bị chứ."

Rõ ràng người này đã hiểu sai câu nói của Vương Vũ, đề phòng ở đây chính là đề phòng Vô Kỵ, nhưng người này lại nghĩ rằng bọn hắn đang đề phòng hai người. Vô Kỵ cười khà khà, nói: "Khà khà, ta cũng nói với bọn hắn rồi, nhưng bọn hắn cứ khăng khăng đòi đi theo."

"Hừ... " Người đàn ông trung niên cười lạnh, nhìn Vô Kỵ đang ở sau lưng đám người Toàn Chân Giáo.

Tiếp đó, Vô Kỵ lại nói: "Nếu ta đoán không sai thì vị này chính là lão đại của Duy Võ Độc Tôn - Võ Động Càn Khôn phải không."

"Ồ? Sao người biết được?" Người đàn ông trung niên nghe vậy, kinh ngạc hỏi lại.

Vô Kỵ chỉ chỉ vào huy chương của công đoàn ở trước ngực ông ta và nói: "Chắc không có người nào khác có thể tự quyết định trong việc mua loại trang bị này chứ."

Chiếc huy hiệu trên ngực người đàn ông trung niên rất giống của Lucifer, đều là chữ Võ, mà lần này giao dịch hơn mười bộ trang bị Ám Kim, đây là một khoản chi tiêu rất lớn. Cho nên phải cử người có tư cách ở trong công hội đến để mua bán, hơn nữa trước kia cũng đã nghe qua nghề nghiệp của Võ Động Càn Khôn là Võ sư, cho nên người đàn ông trung niên đứng trước mặt có đến 80 90 phần trăm là Võ Động Càn Khôn.

"Ha ha." Võ Động Càn Khôn cười nói: "Đã sớm nghe qua danh tiếng của giáo chủ Vô Kỵ là người vô cùng thông minh, hôm nay may mắn gặp được quả nhiên là danh bất hư truyền. Đã đến nước này rồi thì chúng ta cũng không cần vòng vo tam quốc nữa, giáo chủ Vô Kỵ chắc đã biết được mục đích ta đến đây lần này rồi chứ."

"Biết rồi." Vô Kỵ cười nói: "Mua trang bị đúng không... Ngài cứ ra giá đi, chỉ cần đám anh em của ta vừa lòng thì vụ làm ăn giữa chúng ta coi như thành công."

Vô Kỵ là ai chứ, ngay từ khi nhận ra thân phận của Võ Động Càn Khôn, thì hắn ta đã biết được mục đích của Võ Động Càn Khôn là gì rồi. Quả nhiên con chó này đang muốn chơi chiêu đây mà.

Dù sao vị trí hiện tại đang nằm trong thành Dư Huy, mà trang bị đều nằm trong tay đám người Toàn Chân Giáo. Đương nhiên Võ Động Càn Khôn biết hắn ta không thể nào ra tay đối phó với đám Toàn Chân Giáo ngay trong thành Dư Huy một cách công khai được. Sở dĩ Võ Động Càn Khôn chỉ bảo Vương Vũ mang trang bị đến đây một mình, là muốn giết chết Vương Vũ, sau đó cho người chặn tại điểm sống lại tiếp tục giết Vương Vũ, đến khi rơi ra trang bị mới thôi.

Làm như thế rất khỏe, lại không gây náo động đến người khác, âm thầm lặng lẽ làm xong chuyện. Còn việc Toàn Chân Giáo có trả thù chuyện này hay không, thì từ từ lại tính, dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian...

Có thể nghĩ ra được cách đó chứng tỏ đám người Duy Vũ Độc Tôn khá thông minh, nhưng có một chuyện rất quan trọng mà đám người thông minh này bỏ qua, đó chính là không thể áp đặt lối tư duy của một người bình thường lên đám người Toàn Chân Giáo này được...

Ý nghĩa trong câu nói của Vô Kỵ cũng rất rõ ràng, anh em chúng ta đều có mặt cả đám, nếu ngươi không cho chúng ta hài lòng, thì sợ là việc mua bán này không dễ nói chuyện như vậy.

"Trả giá?" Võ Động Càn Khôn nhướng mày, cười lạnh: "Không phải giáo chủ Vô Kỵ đang đùa ta đấy chứ, mấy trang bị này vốn dĩ là của chúng ta mà."

"Lão đại Càn Khôn, có phải đây là lần chơi game đầu tiên của ngài không vậy?" Vô Kỵ hỏi ngược lại.

"Ngươi nhìn tuổi tác của ta xem, trông giống như chơi game lần đầu sao?" Trong giới game thủ chuyên nghiệp, việc nhắc đến tuổi tác của người khác là điều tối kỵ, cho nên câu hỏi của Vô Kỵ khiến cho Võ Động Càn Khôn có chút không vui.

"Ý ta không phải như vậy... " Vô Kỵ nói: "Ý ta muốn hỏi là, ngươi đã chơi game lâu như vậy rồi, có gặp người nào PK với người khác, bị rơi đồ mà còn bảo là của mình hay không!"

"... "

Câu nói của Vô Kỵ khiến cho Võ Động Càn Khôn sững sờ, hắn ta chơi game lâu như thế rồi, thì đương nhiên sẽ hiểu được quy tắc ngầm trong game. Bị người khác giết khiến trang bị rơi ra mà còn lảm nhảm đó là trang bị của mình, thì đó chỉ là hành vi điển hình của những đứa trẻ trâu mà thôi. Mặc dù là thế nhưng Võ Động Càn Khôn vẫn cảm thấy có cái gì đó sai sai, tuy nhiên hắn ta lại không biết sai ở chỗ nào.

Mặc dù là người chơi già dặn kinh nghiệm nhưng đây là lần đầu tiên Võ Động Càn Khôn cảm thấy đỏ mặt, sau đó hắn ta mới nghĩ ra được là chỗ không đúng nằm ở đâu, hắn ta lại dùng giọng điệu chất vấn, hỏi Vô Kỵ: "Thế nhưng ta lại nghe được đám trang bị này là do ngươi lột từ trên người đám anh em của ta!"

Vô Kỵ gật đầu và nói: "Đúng, đây là một tật xấu của ta! Thế nhưng chuyện giết người cướp trang bị ở trong trò chơi là bình thường mà, trang bị của em ngươi ta cũng đã cướp rồi, có chơi phải có chịu chứ."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment