Trang 436# 1
Chương 872: Lực lượng của công hội lớn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Nói như vậy, là giáo chủ Vô Kỵ quyết tâm muốn nhận mấy món trang bị đó là của mình?" Thấy thái độ kiên quyết của Vô Kỵ, sắc mặt Võ Động Càn Khôn vô cùng khó coi...
Vô Kỵ cười nói: "Còn mới mà, chúng ta cũng không sợ không bán được đống trang bị này, chỉ cần giá cả phù hợp là được. Đám người Toàn Chân Giáo chúng ta rất dễ nói chuyện, chỉ cần trả tiền, chúng ta lập tức bán trang bị.
"Hừ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy áy náy chút nào hay sao?" Võ Động Càn Khôn tức giận hỏi.
Ý trong câu nói của Vô Kỵ rất rõ ràng, nếu như Võ Động Càn Khôn không mua mấy trang bị này, thì bọn họ sẽ bán cho người khác... Với mức độ khan hiếm của trang bị cấp Ám Kim như hiện tại, chắc chắn Võ Động Càn Khôn cũng hiểu được nhu cầu của thị trường như thế nào. Nhìn bộ dạng không sợ trời không sợ đất của Vô Kỵ, Võ Động Càn Khôn cũng đoán ra được vụ mua bán này có thành công hay không còn dựa vào thái độ của Duy Võ Độc Tôn.
Lăn lộn trong giới game thủ chuyên nghiệp cũng lâu rồi, nhưng Võ Động Càn Khôn còn chưa bao giờ gặp người nào dám đối xử với hắn ta như thế, hiện tại Vô Kỵ lại khiến cho Võ Động Càn Khôn phải ngậm đắng nuốt cay, làm sao Võ Động Càn Khôn có thể chịu được.
"Áy náy? Ha ha!" Vô Kỵ cười nói: "Ta dựa vào thực lực của mình để cướp trang bị thì có gì mà phải áy náy chứ."
"Được!" Nghe vậy Võ Động Càn Khôn lập tức đáp một tiếng được, sau đó cười lạnh: "Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể cướp đám trang bị đó trở về mà thôi, Thần Binh, tiễn khách!"
"Oke!" Thần Binh Lợi Khí trả lời, sau đó hủy bỏ quyền hạn của đám người Toàn Chân Giáo.
Theo ánh sáng trắng lóe lên, đám người Toàn Chân Giáo bị truyền đến con hẻm chật hẹp, Võ Động Càn Khôn cùng Thần Binh Lợi Khí cũng đuổi đến ngay lập tức.
Ngay khi đám người Toàn Chân Giáo định xử lý Võ Động Càn Khôn và Thần Binh Lợi Khí, thì Vô Kỵ đột nhiên nói|: "Trước tiên đừng quan tâm đến hai người bọn chúng, chúng ta phải rời khỏi đây đã rồi nói sau."
Chỗ này chính là vị trí mai phục điển hình, một khi bị bao vây, thì hậu quả rất khó lường trước được. Đám người Toàn Chân Giáo đương nhiên hiểu được ý tứ của Vô Kỵ, Vô Kỵ vừa nói xong thì cả đám đã co cẳng chạy ra ngoài.
Nhưng vừa mới chạy được mấy bước, chỉ nghe mấy tiếng "Rầm rầm rầm", phía trước bỗng xuất hiện một đống Chiến sĩ khiên thuẫn cầm khiên đập xuống đất, sau đó đan xen vào nhau tạo thành một hàng rào, bịt kín lối ra.
Đám người Chiến sĩ kiên thuẫn lập tức ngồi xổm xuống, tại những chỗ giao thoa với nhau giữa các tấm khiên có dư ra mấy lỗ hổng, hiện tại mấy lỗ đó đang lòi ra một đám Cung thủ.
Chiến sĩ kiên thuẫn chắn ở trước, đằng sau còn có cả đống Cung thủ, Pháp sư, Chiến sĩ cả đống nghề nghiệp khác nhau, đứng đầy đường tạo thành một mảng đen kịt, hơn 100 người đã vây chặt con đường thoát ra ngoài. Ngoại trừ lui lại thì đám người Toàn Chân Giáo đã không còn cách nào khác, Vô Kỵ thấy mọi chuyện không ổn, quyết đoán ra lệnh: "Quay lại!"
Nghe được lệnh, đám người Toàn Chân Giáo vội vàng quay đầu chạy trốn về hướng ngược lại, nhưng bọn hắn vừa mới quay đầu đã phát hiện ra phía trước mặt cũng đứng cả đống người, tạo thành một mảng đen kịt vậy chặt lối đi.
"Mẹ nó, bị làm gỏi rồi!" Nhìn thấy trước sau gì đều có người chặn đường, trong lòng đám người Toàn Chân Giáo trầm xuống.
Nếu như trên đường lớn thì còn đỡ, cho dù mấy trăm người có vây lại thì vẫn còn lỗ thủng, nhưng hiện tại là nằm trong ngõ hẻm, phạm vi tránh né bị thu nhỏ không biết bao nhiêu lần.
Đừng nói truy binh ở phía trước phía sau còn vài trăm người nữa, ngay cả một đội ngũ vài chục người thôi, chỉ cần thả một lượt kỹ năng ở trong chỗ này, đều có thể bao phủ hết cả đám người.
Tên Võ Động Càn Khôn này quả thật rất có tài năng, đám người Toàn Chân Giáo vốn dĩ rất khó để dây dưa, bọn hắn đã đánh qua không biết bao nhiêu trận chiến, còn chưa có công hội nào có thể ép bọn hắn đến tình trạng như thế này.
"Còn chạy nữa không? Nếu không chúng ta liều mạng cùng bọn chúng." Nhìn thấy trước hay sau đều bị cả đống người chặn đường, Bao Tam có chút lỗ mãng, giơ đại kiếm muốn xông lên lấy mạng đổi mạng.
Linh Lung Mộng đập cho hắn ta một bàn tay vào ót: "Lảm nhảm cái gì vậy, không chạy chẳng lẽ chúng ta đang dùng thuyền cỏ để mượn tên hay sao?"
"Chạy đường nào?" Doãn Lão Nhị ở một bên chen vào hỏi.
Phòng trọ ở hai bên con hẻm khác với phòng trọ trên đường phố, phòng trọ trên đường phố được sắp xếp từ thấp đến cao theo thứ tự, cho nên mọi người có thể nhẹ nhàng dùng kỹ năng di chuyển chạy lên nóc nhà, mà phòng trọ ở trong con hẻm này lại khác.
Phòng trọ ở hai bên vị trí hiện tại của đám người Toàn Chân Giáo lại rất cao, ngay cả ánh mặt trời mà người chơi đều không thể nào nhìn thấy, thì sao có thể dựa vào mấy kỹ năng di chuyển là có thể nhảy lên mái nhà được. Coi như Vô Kỵ có biết bay đi nữa thì với hoàn cảnh hiện tại hắn ta cũng không dám đảm bảo là có thể thoát khỏi vòng vây một cách anh toàn. Đúng là Võ Động Càn Khôn đã phải hao tâm tổn huyết rất nhiều thì mới có thể ngăn chặn được đám người Toàn Chân Giáo chạy trốn.
Rõ ràng, Võ Động Càn Khôn cũng không hề có ý định coi thường đám người Toàn Chân Giáo, dù sao có thể đột phá vòng vây của hai trăm người đã là một điều mà không người bình thường nào có thể là được, mặc dù có sự giúp đỡ của binh lính giữ thành, nhưng cũng không thể phủ nhận điều đó.
Đúng lúc này, Vô Kỵ nói: "Chúng ta chạy không được rồi, để cho lão Ngưu mang trang bị đi trước đi!"
Vừa nói, Vô Kỵ vừa vung pháp trường lên, một luồng sáng màu đỏ bay ra, bao trùm người Doãn Lão Nhị, cũng ngay lúc này mũi tên cùng ma pháp của Duy Võ Độc Tôn bay đến tới tấp.
Doãn Lão Nhị cắn răng, giơ khiên đặt nó nằm ngang, ngăn cản đám người bên trái tấn công, Xuân Tường triệu hồi Ác Ma và Cự Xà Angela, dùng để ngăn cản đám người ở bên phải tấn công.
Người khác vội vàng ném trang bị xuống đất để Vương Vũ nhặt.
Con hẻm khá nhỏ, nên công kích của mấy trăm người Duy Võ Độc Tôn đều rất chính xác, đợt tấn công thứ nhất vừa kết thúc thì đợt tấn công thứ hai đã rơi vào người của Xuân Tường và Doãn Lão Nhị.
Người chơi của công hội lớn không hề yếu chút nào, dù là trang bị hay thao tác đều có trình độ cao, hiện tại mặc dù Xuân Tường hay Doãn Lão Nhị còn có thể chịu đựng được, nhưng cũng không thể chịu đựng nổi sát thương liên tục như vậy.
Sau đợt tấn công thứ nhất, Ác Ma của Xuân Tường bị đánh chết. Sau đợt tấn công thứ hai, Cự Xà Angela cùng với Xuân Tường đồng thời về với cõi hư vô, đám người còn lại thấy thế vội vàng ngăn cản trước người của Vương Vũ.
Đúng lúc này, đợt tấn công thứ ba của Duy Võ Độc Tôn cũng đã đến, ngoại trừ Dương Na và Bao Tam ra, thì toàn bộ người còn lại đều bị đánh chết. Mà lúc này thời gian vô địch của Doãn Lão Nhị cũng vừa kết thúc, hắn vội vàng thu hồi lại tấm khiên lớn, sau đó bị tấn công, trong nháy mắt hắn chỉ còn lại một chút máu.
Đây chính là lực lượng của công hội lớn, không quan tâm đến các ngươi có nhiều cao thủ hay không, không quan tâm đến trang bị của ngươi có trâu bò hay không, một khi bị bao vây, dựa vào số lượng áp chế tuyệt đối, đừng nói là cùng đánh một trận mà ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.
Không có cách nào khác, ai có thể chịu đựng được lượng sát thương gây ra liên tục như thế này chứ, đám người Toàn Chân Giáo cũng đã được coi là vô cùng hung ác rồi, nhưng chỉ chống chọi đến đợt tấn công thứ tư, nếu đổi lại là đám người khác chắc bị đánh thành tro ngay từ lượt đầu tiên.
Đối với mấy chuyện nhỏ như thế này, đám người công hội lớn lưu lại rất nhiều hậu chiêu, trước tiên hợp lực lại vây giết, sau đó chặn ở điểm sống lại, đánh về cấp 1. Đương nhiên Võ Động Càn Khôn rất thuần thục khi làm những chuyện như thế này, ngay khi cho đàn em bao vây đám người Toàn Chân Giáo, thì ở điểm sống lại đã sớm ai bài người đứng chờ ở đó, đám người Toàn Chân Giáo chết đi sống lại cũng không thể nào quay lại để giúp đỡ kịp thời được.
Khi thấy đợt tấn công thứ tư của Duy Võ Độc Tôn đã sắp sửa bay đến đỉnh đầu, Vô Kỵ tiện tay dùng Thánh Quang Thuẫn bao phủ Vương Vũ, mưa tên và ma pháp rơi xuống, Vô Kỵ, Bao Tam cùng Dương Na lập tức hóa thành ánh sáng trắng biến mất ngay lập tức trước mắt Vương Vũ.
Được hiệu quả vô địch bảo vệ cho nên toàn bộ mọi thứ rơi vào trên người của Vương Vũ đều bị bắn văng ra ngoài, cũng ngay lúc này, Vương Vũ nhặt lên món trang bị cuối cùng.
"Ngươi sẽ phải hối hận!"
Vương Vũ quay đầu, dùng ánh mắt hung hăng nhìn Võ Động Càn Khôn, nói một câu cho có lệ, sau đó hắn nhún người nhảy lên, lại nhảy lên lần nữa, dưới sự tấn công từ hai bên, sau bốn lần nhảy liên tiếp trên không trung, Vương Vũ đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
"Hừ!"
Thấy Vương Vũ trốn thoát, Võ Động Càn Khôn cũng chả để ý đến câu nói cuối cùng của Vương Vũ, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với đám người chơi đứng trong hẻm: "Mọi người mau đuổi theo con đường này, trang bị còn nằm trên người tên nhóc kia, tuyệt đối không được để hắn ta chạy mất.
"Oke!" Nhận được mệnh lệnh của Võ Động Càn Khôn, người chơi Duy Võ Độc Tôn ở hai bên ngõ hẻm giải tán ngay lập tức.