Trang 437# 1
Chương 874: Tôn nghiêm của võ giả
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Một bên vừa tỏ ra bận rộn, một bên Võ Động Càn Khôn lại vừa lẩm bẩm trong miệng: "Nhóc con, ngươi giỏi đó, nếu Thái Cực Quyền không đánh được ngươi vậy thì ta sẽ cho ngươi chứng kiến được Bát Quái Chưởng của ta!"
Tai của Vương Vũ thính đến mức nào, ở khoảng cách gần như thế này thì toàn bộ mấy câu lẩm bẩm của Võ Động Càn Khôn đều chạy vào tai hắn, không sót một từ nào.
Thấy Võ Động Càn Khôn vừa làm xấu bộ mặt của Thái Cực Quyền xong, hiện tại lại muốn tiếp tục làm nhục Bát Quái Chưởng, cơn giận trong lòng Vương Vũ chợt bùng lên.
Bát Quái Chưởng nhà người ta đã thê thảm lắm rồi, sắp không có người kế nghiệp rồi, vậy mà tên này còn dám lấy tên tuổi nhà người ta ra để bêu xấu, lừa bịp. Lúc này hắn ta đụng phải Vương Vũ, là truyền nhân cuối cùng của Bát Quái Chưởng, thì không thể nào bỏ qua dễ dàng như lúc trước được.
"Bát con mẹ ngươi ấy!"
Dù Vương Vũ là người đã tập tu thân dưỡng tính nhiều năm, nhưng gặp phải chuyện như thế này cũng khiến cho hắn phải tức giận mắng một câu, khí tức sát phạt được tích tụ trong khi luyện võ tỏa ra, đột nhiên bước về trước một bước, hai tay giơ lên chụp về phía Võ Động Càn Khôn.
Ngoại trừ khả năng lừa gạt thì thực lực của Võ Động Càn Khôn cũng không hề tầm thường, thấy Vương Vũ xông đến, vội vàng chuyển động thân thể, sử dụng Nghịch Phong Hành nhẹ nhàng bay ra sau, đồng thời hai tay đưa ra trước chưởng ba chưởng vào không khí, tạo thành ba đám lửa hình bàn tay bay về phía Vương Vũ.
Hỏa Vân Chưởng, có thể tấn công ma pháp thuộc tính Hỏa ba lần lên mục tiêu, kèm theo hiệu quả Thiêu Đốt.
Có rất ít người chơi chọn nghề nghiệp là Võ sư ở trong Trọng Sinh. Cho dù có chọn đi nữa thì cũng chọn chuyển chức thành Quyền pháp gia, đấm đá nhanh nhẹn, da dày thịt béo, dẫn tới số lượng người chơi chọn Khí công sư trong trò chơi rất ít, đếm qua đếm lại cũng chỉ gần vạn người.
Mà số lượng Khí công sư trong bảng cao thủ cũng chẳng được mấy người. Nếu như có xếp vào bảng xếp hạng cao thủ thì chắc Võ Động Càn Khôn sẽ được lên bảng.
Các Khí công sư bình thường, sử dụng Hỏa Vân Chưởng là ba chưởng nằm thẳng tắp , lần lượt tấn công mục tiêu, nhưng hai tay Võ Động Càn Khôn run run một cái, khiến cho ba chưởng này nằm tách ra cùng tấn công vào Vương Vũ một lần từ ba hướng, khóa toàn bộ các vị trí mà Vương Vũ có thể tránh né.
Thế nhưng, thao tác của Võ Động Càn Khôn có lợi hại hơn nữa khi đứng trước mặt một người luyện võ thuật chân chính, thì cũng chỉ là giả mà thôi. Hắn ta còn chưa chứng kiến được sự đáng sợ của người luyện võ thuật nhiều bằng đám người Toàn Chân Giáo.
Bát Quái Chưởng được xưng là Du Thân Chưởng, trước khi luyện chưởng cần phải luyện thân pháp, Bát Quái Chưởng của Vương Vũ đã đạt đến cảnh giới đại thành, cho nên đối với mấy chưởng của Võ Động Càn Khôn hắn không để ở trong mắt.
Chỉ thấy hắn cúi đầu hạ thấp người xuống, xoay người, trực tiếp xuyên qua ba phát Hỏa Vân Chưởng của Võ Động Càn Khôn, không chờ cho Võ Động Càn Khôn phản ứng lại, Vương Vũ đã chạy đến, giơ tay lên đánh một chưởng vào cổ của Võ Động Càn Khôn.
Võ Động Càn Khôn chỉ là Khí công sư, một nghề nghiệp máu mỏng, làm sao chịu được một phát Trọng Kích của Vương Vũ. Sau khi bị Vương Vũ bị chém trúng cổ, Võ Động Càn Khôn không kịp kêu tiếng nào đã hóa thành một luồng ánh sáng trắng, biến mất trong không khí.
Vừa giải quyết xong Võ Động Càn Khôn, Vương Vũ đã nhận được tin nhắn của Vô Kỵ: "Sao rồi? Đã giải quyết được Võ Động Càn Khôn chưa?"
"Giết rồi!" Vương Vũ trả lời.
"Chạy nhanh đi, đám người kia trở lại rồi, ngươi chạy đến điểm sống lại cứu chúng ta trước đã, rồi lại xử lý những chuyện còn lại sau." Vô Kỵ nói.
Mặc dù Võ Động Càn Khôn đã chết, nhưng Duy Võ Độc Tôn là một công hội lớn, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, nếu không có người hỗ trợ thì Vương Vũ cũng chả làm được gì nhiều. Đám người Toàn Chân Giáo đều rất giỏi trong việc đánh du kích, tại một vài thời điểm mấu chốt chắc chắn bọn hắn sẽ thay Vương Vũ gánh vác một phần áp lực.
Thế nhưng hắn lại không nghĩ tới, Vương Vũ từ chối yêu cầu của hắn: "Không cần thiết, đây là ân oán cá nhân giữa ta và Võ Động Càn Khôn, nên lần này các ngươi cứ ngồi nghỉ ngơi ở điểm sống lại đi.
"Ân oán cá nhân? Không phải đây là lần gặp mặt đầu tiên của hai người hay sao?" Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Vương Vũ, Vô Kỵ lập tức sững sờ.
Rõ ràng, ngay từ đầu hai tên này không hề quen biết nhau, chẳng lẽ lúc nãy Võ Động Càn Khôn đã đá vào háng của Vương Vũ hay sao? Gia đình của Vương Vũ rất coi trọng chuyện này, cái gì mà điều bất hiếu nhất trong ba điều bất hiếu chính là không có con cái gì gì đó, cho nên nếu Võ Động Càn Khôn đã làm vậy thì đúng là hai người có mối thù sâu như biển rồi.
"Không liên quan đến việc có quen biết trước hay không, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của võ sư!" Vương Vũ trả lời Vô Kỵ, sau đó tắt khung nói chuyện đi, tung người nhảy lên trên, giẫm vào mái nhà, rời đi.
Vô Kỵ không phải là người luyện võ, cho nên hắn ta không thể nào hiểu được câu nói của Vương Vũ.
Lịch sử của võ thuật Trung Quốc đã kéo dài hơn năm ngàn năm, hiện tại cũng không cần nhắc đến mấy ngàn năm xa xôi đó làm gì, chỉ cần nói đến khoảng một trăm năm trước thôi. Khi đó võ thuật còn chưa có xuống dốc, cũng đã lưu truyền rất nhiều câu chuyện về võ thuật Trung Quốc thời xa xưa.
Trong lịch sử của Trung Quốc, mặc dù võ thuật có nhiều lần hưng thịnh và suy yếu, nhưng vì xảy ra chiến loạn không ngừng cho nên võ thuật vẫn luôn luôn được nở hoa, kéo dài mãi mãi. Nhưng sau thời kỳ suy thoái của vũ khí lạnh, vũ khí nóng lên ngôi, thì võ thuật cũng dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, thế nhưng trong thâm tâm của mỗi người vẫn còn tôn sùng kẻ mạnh, cho nên võ thuật cũng không bị suy sụp mà dần dần trở thành một thần thoại.
Cũng vì thế mà lại xuất hiện những tên giang hồ bịp bợm như Võ Động Càn Khôn, bọn chúng dùng danh tiếng của võ thuật để ngụy trang, cáo mượn oai hùm, giả danh lừa gạt khắp nơi, vơ vét của cải, tiền bạc của vô số người. Cái gì mà dùng một người đánh trăm người, cái gì mà lực nâng ngàn cân, đều là mấy lý luận viển vông, biến bọn họ trở thành mấy tên đại sư trong thần thoại.
Phải biết tu luyện võ thuật không giống như lời nói cửa miệng của mấy tên lừa đảo, phải tập luyện mấy chục năm, ngày nào cũng như ngày nào, đều phải khổ luyện thì mới được. Ngay cả Vương Vũ, là người có thiên phú võ học thiên tài, trước giờ chưa từng xuất hiện, nhưng hắn cũng cần phải trải qua đủ các loại huấn luyện, trải qua các cuộc tập luyện cường hóa lực lượng, cường hóa tốc độ và năng lực phản xạ, thì hắn mới có được thành tựu như ngày hôm này. Chứ làm gì mà có thể giống như những lời nói của mấy tên đại sư bịp bợm, lừa đảo kia.
Chính vì đám người này, mà võ thuật vốn dĩ được coi là thần thoại, nhưng hiện giờ lại bị coi là trò lừa gạt, trò bịp bợm, thậm chí còn bị nghi ngờ là từ trước đến nay võ thuật là loại văn hóa dùng để yy của người dân Trung Quốc.
Từ đó về sau, võ thuật bị suy thoái, không cách nào vực dậy được, cho đến hiện tại, nó chỉ còn là thứ trong truyền thuyết, đây là một câu chuyện buồn.
Nói tóm lại, những kẻ cầm đầu khiến cho võ thuật bị xuống dốc, chính là những tên giang hồ bịp bợm đó, giống như tên Võ Động Càn Khôn này, hắn ta dùng danh tiếng của võ thuật, cũng không biết từ trước đến giờ hắn ta đã lừa gạt bao nhiêu người rồi. Theo quan điểm của Vương Vũ, tên Võ Động Càn Khôn lại dám đem thứ mà hắn theo đuổi cả một đời ra để sỉ nhục thì sao hắn có thể kiềm chế được cơn giận trong lòng.
Lúc này, trong lòng Vương Vũ chỉ có một ý nghĩ, đó là, dù có đánh mất hết tôn nghiêm của bản thân, thì hắn cũng quyết tâm khiến cho Võ Động Càn Khôn phải trả giá đắt cho hành động của hắn ta!
Bởi vì Khí công sư không đánh solo mạnh được như những nghề nghiệp khác, cho nên sau khi sống lại Võ Động Càn Khôn cũng không có hiểu được sự đáng sợ của Vương Vũ, hắn ta chỉ âm thầm cảm thán thân thủ của Vương Vũ không hề tầm thường mà thôi. Sau đó vừa chỉ huy đám người Duy Võ Độc Tôn chạy đến con hẻm để chặn Vương Vũ vừa chạy ra khỏi điểm sống lại.
Nhưng, khi Võ Động Càn Khôn đang chạy trên đường thì hắn ta đã bị một bóng dáng khôi ngô chặn đường.
Võ Động Càn Khôn ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn thấy đó là Vương Vũ, trong lòng hắn ta lập tức giật mình, vội vàng nhảy lùi ra sau một bước, đồng thời sử dụng Niệm Vân Chưởng đánh tới Vương Vũ.
Niệm Vân Chưởng là kỹ năng cấp thấp của Võ sư, uy lực kém hơn rất nhiều so với Niệm Khí Ba, cho nên đối với loại người có lực tấn công cao như Vương Vũ thì nó chả ra gì.
Vương Vũ tùy tiện vung tay, đánh tan Niệm Vân Chưởng của Võ Động Càn Khôn, sau đó sử dụng Băng Quyền xông đến Võ Động Càn Khôn. Vừa rơi xuống đất, Võ Động Càn Khôn đã thấy Vương Vũ xông đến, hắn ta lập tức ngiêng người giơ chân đạp về hướng đầu Vương Vũ.
Từ trước đến nay Trọng Sinh luôn coi trọng các kỹ năng bằng chân hơn, cho nên độ phán định của những kỹ năng được sử dụng bằng đùi sẽ cao hơn mấy kỹ năng khác.
Ngay khi Võ Động Càn Khôn đang tin chắc rằng cú đá của hắn ta sẽ khiến cho Vương Vũ phải dính trạng thái Lơ Lửng, thì Vương Vũ đột nhiên sử dụng Ưng Đạp, Băng Quyền cũng được thay thế bằng Mãnh Hổ Quyền, tay hắn đưa ra trước, mở ra và nắm lấy mắt cá chân của Võ Động Càn Khôn.
Vương Vũ dùng lực kéo chân của Võ Động Càn Khôn ra phía sau, đồng thời xoay người 180 độ, dùng cùi chỏ hướng thẳng vào giữa ngã ba của Võ Động Càn Khôn, không sai một ly, một tý nào...