Trang 438# 2
Chương 877
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ưu thế lớn nhất của việc vây quanh theo lớp là có thể thay thế đúng lúc khi đồng đội rơi rụng, Vương Vũ "lăn đủ một vòng" là có thể giết gần mười người, nhưng người chơi Duy Võ Độc Tôn cứ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chỉ sau vài hiệp, nghề nghiệp cận chiến vốn cũng không nhiều nhặn gì lắm đã chết chỉ còn lại một vòng ngoài cùng.
Người chơi ngoài vòng cảm thấy may mắn, đưa lưng về phía Vương Vũ, không nhìn tới thảm trạng của đồng bọn nữa, chỉ là nghe tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn thì cảm giác là lạ... Hơn nữa khi bị đoản kiếm của Vương Vũ chọc trúng hạ bộ, bọn họ cũng không có cúi đầu để lộ cổ ra nữa.
Trong trò chơi, mông cũng không được phán định là điểm yếu, bên phía Vương Vũ đang nhanh chóng giết sạch đám nghề nghiệp cận chiến, thì đám người bên trong kia lại bất thình lình ôm mông mình.
Cùng lúc đó, Võ Động Càn Khôn cũng ý thức được, nếu còn tiếp tục bị giết không thương tiếc như vậy, thì đội bọn họ chính là bị Vương Vũ nắm mũi dẫn đi, cứ kéo dài như thế, sớm hay muộn cũng sẽ bị một mình Vương Vũ giết sạch không còn một mống.
Hơn một trăm người bị một người giết sạch, loại chiến tích nghiêng về một bên này không phải chỉ còn là vấn đề 10% kinh nghiệm nữa. Phàm là người cần mặt mũi, đều sẽ không để cho loại chuyện như vậy xảy ra.
Cùng là bị diệt cả đoàn, bị một đám người giết còn có thể lý giải thanh minh vài phần, nếu bị một mình Vương Vũ giết chết, thì cứ đợi mà bị mang tiếng cả đời đi.
"Đừng quan tâm đám người bên trong nữa, nổ cho ta!" Võ Động Càn Khôn hét lớn một tiếng, quyết đoán ra lệnh cho toàn bộ nhóm nghề nghiệp đánh tầm xa bên ngoài đang giả bộ đánh đấm, hạ luôn cả người của mình.
Nhóm nghề nghiệp đánh tầm xa ở phía sau nhìn đồng bọn mình bị tàn sát mà không thể ra tay, đã sớm tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Hiện giờ nghe thấy lệnh của Võ Động Càn Khôn, cả đám bùng lên ý chí chiến đấu hừng hực, mũi tên và ma pháp giống như không cần tiền, ào ào đánh vào phía vòng vây.
Trong sự khinh bỉ của người chơi thành Dư Huy, Vương Vũ và cả đám nghề nghiệp cận chiến của Duy Võ Độc Tôn bị ma pháp vô tận nuốt chửng.
Mũi tên, ma pháp đổ xuống phải kéo dài khoảng gần mười giây, mãi tới khi hiệu ứng ánh sáng của ma pháp tắt đi, bên trong cũng không nhìn thấy bóng người nào nữa, Võ Động Càn Khôn mới ra lệnh cho mọi người thu tay lại.
"Lần này thì chết rồi chứ." Nhìn vòng vây rỗng tuếch, trong lòng Võ Động Càn Khôn vẫn có chút nghĩ mà sợ, các Cung thủ và Pháp sư còn lại của Duy Võ Độc Tôn thì lại chuyển mục tiêu về điểm sống lại của Võ sư, tính toán trong nháy mắt Vương Vũ sống lại thì sẽ đánh cho hắn chết tiếp.
Nhưng vào lúc này, phía sau Võ Động Càn Khôn vang lên một giọng nói quen thuộc giống như tiếng gọi trong mơ.
"Thì ra ngươi trốn tận sau chỗ này, ta tìm ngươi cực khổ lắm đấy."
"Ngươi không chết???"
Võ Động Càn Khôn nghe tiếng quay đầu, thì thấy Vương Vũ như một pho tượng bằng sắt đứng sừng sững sau lưng Võ Động Càn Khôn. Nhìn thấy Vương Vũ không chết, Võ Động Càn Khôn lập tức sợ mất hồn mất vía, thân mình khẽ chuyển chuẩn bị chuồn.
Vương Vũ đã sớm biết được chiêu này của Võ Động Càn Khôn, nên không đợi Võ Động Càn Khôn bay mất, Vương Vũ đã đánh ra một chiêu Mãnh Hổ Kích, kéo Võ Động Càn Khôn lại, sau đó dùng Bóp Cổ túm chặt lấy cổ Võ Động Càn Khôn, tay phải xoa xoa tạo ra một cái Niệm Khí Ba to bằng chậu rửa mặt đập lên mặt Võ Động Càn Khôn, Võ Động Càn Khôn trực tiếp bị đánh thành một luồng ánh sáng trắng.
"Hừ, đúng là đồ nhà quê ngay cả Thiểm Hiện mà cũng chưa thấy sao!"
Vương Vũ hèn mọn phun một ngụm bọt về phía mà Võ Động Càn Khôn biến mất.
Cùng lúc đó, đám người đánh tầm xa của Duy Võ Độc Tôn đang bao vây điểm sống lại của Võ sư nghe thấy động tĩnh phía sau cũng xoay người lại.
"Hi, xin chào, tạm biệt!" Vương Vũ vẫy vẫy tay với bọn họ, rồi lập tức chạy đi. Nhưng hắn vừa xoay người đã nhìn thấy đám người đánh cận chiến vừa rồi bị hắn giết đã sống lại, đang trên đường quay lại chỗ này.
Vương Vũ thay đổi phương hướng, muốn chạy sang bên kia, thì một đám người lúc nãy bao vây Vương Vũ trong ngõ nhỏ cũng chạy qua chiến trường bên này.
Vương Vũ lại bị vây chặt như nêm cối, hơn nữa kẻ địch còn gấp mấy lần vừa rồi.
Nhìn vô số kẻ địch xung quanh, Vương Vũ yên lặng móc Khăn Quàng Đỏ ra đeo lên cổ.
"Móa nó, lần này xem ngươi có sống nổi không?" Võ Động Càn Khôn lại một lần nữa đi ra từ điểm sống lại.
Cho dù nhóc con ngươi có thể một đánh một trăm, thì hiện giờ ở chỗ này có gần bảy tám trăm người, nếu ngươi còn có thể đánh thắng, thì ông đây lập tức nghỉ không chơi game nữa!
Võ Động Càn Khôn vừa nghĩ, vừa đắc ý chỉ huy người của mình: "Thịt hắn cho ta..."
Lời nói làm màu của Võ Động Càn Khôn còn chưa nói hết, thì đột nhiên nghe được bên tai một giọng kêu to "Thuấn Ảnh Liên Hoàn Kích", sau đó bạn học Ký Ngạo từ điểm sống lại nhảy ra ngoài.
Thuấn Ảnh Liên Hoàn Kích là tuyệt kỹ của Ký Ngạo, còn được gọi với một cái tên khác là Đoạn Tử Tuyệt Tôn Kích, ở thời điểm hiện tại, một đá này có thể giết người trong nháy mắt.
Ngay cả bộ dạng Ký Ngạo thế nào, Võ Động Càn Khôn cũng không thấy rõ đã bị một chân của Ký Ngạo đạp thẳng lên sống mũi. Võ Động Càn Khôn đáng thương, trong lúc hoảng hốt lại hy sinh lần nữa, một cái quần rơi trên mặt đất.
"Ha ha, rơi trang bị rồi, vận may của ông đây tốt thật."
Lúc này, sau khi đá chết Võ Động Càn Khôn, Ký Ngạo lại gần nhặt cái quần của Võ Động Càn Khôn lên. Nhưng tên nhóc trẻ trâu này nhặt trang bị lên lại không xem thuộc tính thì thôi, còn mẹ nó đưa tới trước mũi ngửi ngửi.
"Eo..."
Vương Vũ nhìn hành động của Ký Ngạo mà buồn nôn, đây chính là cái quần mà Võ Động Càn Khôn từng mặc đấy...
Ký Ngạo chả thèm quan tâm đến chuyện đó, thấy thuộc tính cái quần này còn tốt hơn của mình, cậu nhóc giống như thấy được món ngon lập tức mặc lên người mình.
"Đệt, đã quên hắn còn viện binh."
Vương Vũ dũng mãnh gan dạ làm cho người chơi Duy Võ Độc Tôn chỉ nhớ rằng, kẻ địch của mình chỉ có một người đó. Nhưng Ký Ngạo bất thình lình nhảy ra đã làm cho bọn họ nhớ lại, đối thủ của bọn họ không chỉ có một người đang chiến đấu.
Hiện tại mới nhớ ra thì rõ ràng đã chậm, lúc Ký Ngạo đánh chết Võ Động Càn Khôn, Doãn Lão Nhị cũng đã mở Va Chạm tiến công đánh vào đám người Duy Võ Độc Tôn đang bao vây điểm sống lại.
Gần như cùng một lúc, Toàn Phong Trảm của Bao Tam và ma pháp của Minh Đô gào thét đánh tới, đám người đánh tầm xa máu mỏng của Duy Võ Độc Tôn ngã xuống từng lớp, chết gần hết.
Thời điểm những người này cho là mình may mắn tránh thoát một kiếp, thì Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư ở sau lưng bọn họ lộ ra dao nhỏ, phối hợp với mũi tên của Dương Na và Linh Lung Mộng mở ra một đường máu.
Những người chơi khác của Duy Võ Độc Tôn thấy một màn như vậy, lập tức tiến lên bắt đầu phản kích đám người Toàn Chân Giáo.
"Mau vào điểm sống lại."
Vô Kỵ trong điểm sống lại nhìn thấy đối phương đã bắt đầu phản kích thì rống lên một tiếng với đám người Vương Vũ. Đám người Toàn Chân Giáo nghe được nhắc nhở của Vô Kỵ thì không hề ham chiến, lao đầu chạy vào điểm sống lại của Võ sư.
Thấy đám người Vương Vũ trốn vào khu an toàn, nhóm người chơi Duy Võ Độc Tôn ăn thiệt một hồi mang một thân tức giận lại không có chỗ để xả đều chửi ầm lên. Đám người chơi của thành Dư Huy đều ra vẻ, bọn họ chơi trò chơi lâu như vậy còn chưa từng thấy phố xá bẩn như thế.
Bị nhiều người chửi đổng lên như vậy, những tên Toàn Chân Giáo có tư duy không giống người thường này chẳng những không có chút tức giận nào, ngược lại còn mang vẻ mặt lâng lâng như thiếu đòn, điều này khiến Vương Vũ vô cùng thán phục.
Thằng nhãi Minh Đô kia thậm chí còn đi khoe khoang với Ký Ngạo: "Nhìn thấy không, người mắng ta nhiều hơn so với người mắng ngươi đấy."
Vương Vũ trợn mắt há miệng, thật không biết việc này thì đáng khoe chỗ nào.
"Hừ, ngươi mà cũng đòi so với chú Ngưu sao." Ký Ngạo cũng mang tính tính trẻ con nói.
"Haizzz, là tại hạ thua!" Sau khi nghiêng tai lắng nghe một hồi, Minh Đô ôm quyền với Vương Vũ.
Vương Vũ hoang mang: "Làm trò quái gì thế này!"