Trang 439# 1
Chương 878: Giúp đỡ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sau khi trải qua hoang mang, Vương Vũ quay sang hỏi Vô Kỵ: "Không phải các ngươi ở điểm sống lại của mình sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Vô Kỵ bĩu môi, có chút khó chịu nói: "Không phải cửa điểm sống lại chúng ta không có người, mà là số người ở chỗ chúng ta cộng lại cũng không nhiều bằng một mình Ngưu thần ngươi."
Bảy điểm sống lại của thành Dư Huy đều nằm trên con đường này, mới vừa rồi khi Vương Vũ xuất hiện, tất cả người chơi của Duy Võ Độc Tôn ở các điểm sống lại đều chạy qua đây để tóm Vương Vũ, cho nên đám người Toàn Chân Giáo còn lại ở trong các điểm sống lại bị bỏ lơ. Vì thế, mấy tên Toàn Chân Giáo này bèn lặng lẽ xen lẫn trong đám người chạy qua bên này.
Mọi người thật sự đều đã an toàn chạy tới nơi, nhưng cái loại cảm giác bị người khác khinh bỉ này thật sự là đau thắt tim. Huống chi, đám gia súc Toàn Chân Giáo này ngay cả bị người ta mắng cũng phải so đo xem ai nhiều hơn.
"Khà khà! Vậy sao, ta còn nghĩ đám các ngươi không chạy tới giúp ta, đều chuẩn bị chạy trốn xong rồi chứ, may mà có các ngươi, hì hì." Vương Vũ cười hì hì nói.
Vương Vũ không phải là loại người không hiểu chuyện. Tuy rằng lúc trước chính Vương Vũ từng nói không cần những người khác hỗ trợ, nhưng thời điểm mấu chốt, nếu đám người Toàn Chân Giáo không xuất hiện, thì đối mặt với nhiều người như vậy, cho dù Vương Vũ có thể toàn thân trở ra thì cũng sẽ chật vật hơn rất nhiều.
Loại chuyện vì bản thân nhất thời nổi nóng mà chỉ trích đồng đội, Vương Vũ hắn không làm được.
"Hừ, cứ cho là người luyện võ các ngươi có tôn nghiêm, thì chúng ta cũng có tôn nghiêm của chính mình." Vương Vũ không nói thì thôi, mọi người cũng đã quên chuyện vừa rồi. Lúc này Vương Vũ nhắc lại, mọi người lập tức khinh bỉ Vương Vũ. Mẹ nó, nói cái gì vậy chứ, mọi người đều đã bị giết, thù này sao có thể không báo chứ.
"Ha ha, ý ta không phải như vậy!" Vương Vũ vội vàng cười cười làm lành, xin lỗi.
"Hừ hừ!!! Khốn nạn!" Đám người đồng loạt giơ ngón giữa với Vương Vũ.
Vương Vũ không để ý tới sự khinh bỉ của đám người, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Vô Kỵ: "Ngươi nói đi, bây giờ chúng ta đi ra ngoài như thế nào đây?"
Hiện tại, ngoài điểm sống lại của Võ sư đã bị người chơi Duy Võ Độc Tôn bao vây chật ních. Thay vì nói lúc nãy đám người Toàn Chân Giáo đã giết mở một đường máu, chẳng bằng nói là tự đưa mình vào đường cùng.
Trong trò chơi, điểm sống lại của bảy nghề nghiệp chính chỉ có điểm sống lại của Võ sư và Mục sư là có phòng có nóc. Với loại cảnh tượng này, cho dù người chơi Toàn Chân Giáo đều có võ nghệ cao cường thì cũng phải ra được khỏi điểm sống lại mới có thể tính tiếp.
Nhưng ngoài điểm sống lại, hơn trăm Cung thủ của Duy Võ Độc Tôn đang nhìn chằm chằm cửa lớn của võ quán Võ sư đấy, nếu đám người Toàn Chân Giáo dám leo nóc trước mặt bọn họ, thì bọn họ dám chắc bắn người Toàn Chân Giáo thành một bầy nhím.
Cho nên có thể nói tình hình hiện tại không hề lạc quan, người Toàn Chân Giáo đã bị chặn chết trong điểm sống lại của Võ sư, muốn chạy trốn bắt buộc phải có năng lực giết phá vòng vây.
Nhưng mà, người Duy Võ Độc Tôn vì đuổi giết Toàn Chân Giáo, mà kéo gần hơn một ngàn người qua đây, đều là những tên cao thủ tinh anh đứng đầu.
Không nói là đánh nhau trực diện, người Toàn Chân Giáo không gánh nổi mấy đợt công kích. Cho dù mười người Toàn Chân Giáo thực sự có khả năng nuốt trọn một ngàn người, thì phải nhớ rằng điểm sống lại ở ngay bên cạnh, như vậy người chơi Duy Võ Độc Tôn tuyệt đối có thể dùng chiến thuật biển người liên tục không ngừng, cứ thế người Toàn Chân Giáo có trâu bò cỡ mấy cũng không thể đấu lại được.
Vô Kỵ suy nghĩ một chút nói: "Hiện tại bọn họ có binh lực sung túc, không sợ tiêu hao, muốn phá vây thì phải có người mạnh hơn giúp chúng ta."
"Ồ? Vậy chúng ta có phải...." Nghe Vô Kỵ nói xong, mọi người đều nhìn thoáng qua Vương Vũ.
Vô Kỵ nói không phải không có lý, muốn tìm ra đường sống chân chính ít nhất phải có một tổ chức, mạnh hơn một ngàn người đang chặn điểm sống lại của Duy Võ Độc Tôn, mới có thể dọn dẹp đám Duy Võ Độc Tôn kia. Hiện nay, trong các công hội lớn của Trọng Sinh có năng lực và có gan dám làm như vậy, chỉ có Tung Hoành Thiên Hạ của Yêu Nghiệt Hoành Hành.
"Chuyện của chúng ta không cần làm phiền người khác." Vô Kỵ lắc đầu nói: "Chờ một chút, lát nữa sẽ có người tới giúp đỡ."
"Ha ha ha!"
Vô Kỵ vừa dứt lớn, một chuỗi tiếng cười ngạo mạn truyền tới từ bên cạnh: "Chỉ dựa vào đám các ngươi mà còn muốn ra ngoài? Ta nói cho các ngươi biết, nếu không giao trang bị ra đây, về sau các ngươi cũng đừng mong ra khỏi điểm sống lại này."
Mọi người nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy một tên đàn ông mặc độc cái quần con không mặc quần ngoài, đang chống nạnh đứng đó, lông mềm trên hai cái đùi trắng như tuyết phất phơ theo gió, trên mặt tràn ngập vẻ dữ tợn, người đó không phải Võ Động Càn Khôn thì là ai.
Tiếng cười của Võ Động Càn Khôn vô cùng kiêu ngạo, thái độ cũng cực kỳ cứng rắn. Nhưng mà hình tượng hiện tại của Võ Động Càn Khôn giống như một tên biến thái trên xe bus, ngôn từ khí phách như vậy lại do hắn ta nói ra đa phần đều mang vẻ khôi hài.
Có vài người vừa mới online tại điểm sống lại, nên không biết Võ Động Càn Khôn là ai, nhìn thấy bộ dạng đức hạnh này của hắn ta, thì ném sang một ánh mắt khác thường.
Bọn người Vương Vũ là người trưởng thành, đương nhiên sẽ không thèm so đo với một người đàn ông vạm vỡ cởi truồng, nhưng tên nhóc Ký Ngạo kia thì có vẻ giận dữ, chỉ vào Võ Động Càn Khôn hô lên: "Con mẹ nó, giữa ban ngày ban mặt mà cởi truồng, ai cho ngươi dũng khí đó vậy!" Nói xong, Ký Ngạo còn cố ý chỉ cái quần đang mặc dưới thân mình.
Võ Động Càn Khôn còn không biết bản thân đã mất quần, nghe Ký Ngạo hô lớn như vậy thì vội vàng cúi đầu nhìn, lúc này nhìn thấy hai cái đùi trụi lủi của mình thì lập tức xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Tiếp đó, Võ Động Càn Khôn lại nhìn theo ngón tay Ký Ngạo, nhìn về phía trang bị trên người Ký Ngạo, sắc mặt lập tức càng khó coi, tức giận chỉ vào đám người Toàn Chân Giáo mà mắng to: "Đám người vô liêm sỉ các ngươi, cho dù các ngươi trả trang bị lại, ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho các ngươi đâu."
"Ồ, chỉ dựa vào chút người đó của các ngươi sao?" Vô Kỵ nhướn lông mày, khinh thường hỏi.
"Hừ!" Võ Động Càn Khôn hừ lạnh nói: "Người chúng ta không nhiều lắm, nhưng thừa đủ để ngăn các ngươi."
"Vậy sao? Ngươi nhìn bên ngoài xem nào!" Vô Kỵ cười ha ha, vươn ngón tay chỉ ra bên ngoài.
Võ Động Càn Khôn duỗi cổ ngó đầu ra bên ngoài, nhìn một cái lập tức thấy trên đường ngoài điểm sống lại toàn đầu người... người đông nghịt, không biết rốt cuộc có bao nhiêu người.
"Này... Đây là người của các ngươi?"
Nhìn thấy đám người đông nghịt trên đường, con ngươi Võ Động Càn Khôn sắp rớt ra ngoài luôn. Trong tư liệu hắn ta tìm được, Toàn Chân Giáo còn chưa tới hai mươi người, vì sao chỉ nháy mắt đã có nhiều người giúp đỡ như vậy.
Vô Kỵ cười nói: "Là người thành chúng ta!"
Những người trên đường này đương nhiên không phải là người của Toàn Chân Giáo, mà là người chơi trong các công hội của thành Dư Huy.
Không chỉ có thành Dư Huy, bất kỳ người chơi trong thành chính nào đều có một điểm đặc biệt, đó chính là cảm giác tự hào tập thể.
Nếu hệ thống đã phân những người này tới cùng một thành chính, thì đó là duyên phận. Bình thường mọi người cũng sẽ xung đột, cũng sẽ ẩu đả đánh nhau, nhưng kia vẫn là chuyện của người trong nhà. Nếu có chuyện ảnh hưởng tới vinh dự của thành chính, từ trước tới giờ mọi người đều là có họa cùng chịu, một khi có kẻ thù bên ngoài xâm phạm, mọi người nhất định sẽ nhất trí đối ngoại trước.
Hiện giờ trên đường trong thành Dư Huy có khoảng mấy chục ngàn người chơi, tuy rằng Huyết Sắc Chiến Kỳ ngại đối mặt với Võ Động Càn Khôn nên không lộ diện, nhưng Vương Vũ vẫn thấy được Huyết Sắc Phong Ngữ gật đầu chào mình, nên trong lòng cũng cảm động.
Nhìn mấy chục ngàn người chơi trên đường, đám người chơi của Duy Võ Độc Tôn đều bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, một đám người tranh giành, đùn đẩy nhau chui vào điểm sống lại.
Không có cách nào cả, đứng trước số lượng tuyệt đối thì bất kỳ chiến thuật và thao tác nào cũng đều là hổ giấy. Nhiều người như vậy, chỉ cần một người một kỹ năng cũng đã đủ bình định tất cả.
"Thế nào? Bây giờ ngươi còn cảm giác mình rất trâu bò sao?" Vô Kỵ lạnh lùng hỏi Duy Võ Độc Tôn.