Trang 439# 2
Chương 879: Điều kiện
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"..."
Đối mặt với sự trào phúng của Vô Kỵ, mặt Võ Động Càn Khôn đen xì, không biết nên trả lời như thế nào.
Võ Động Càn Khôn làm lão đại một công hội lớn, đương nhiên là biết rõ những người bên ngoài kia vì sao lại tụ tập ở đây.
Ngay từ đầu, khi Võ Động Càn Khôn dẫn người tới thành Dư Huy, đã ngàn phòng vạn phòng tận hết khả năng tránh kinh động tới người chơi thành Dư Huy, chỉ là Vương Vũ quá mức dũng mãnh, cuối cùng vẫn khiến người chơi thành Dư Huy chú ý.
Duy Võ Độc Tôn cũng là một công hội lớn có tới mấy chục ngàn người, nếu điều tất cả người trong công hội tới đương nhiên không tới nỗi đánh không lại một đám người chơi có mấy ngàn người. Nhưng nếu thật sự làm như vậy, thì Duy Võ Độc Tôn sẽ hoàn toàn chọc giận người chơi thành Dư Huy.
Khi đó, thì sẽ không chỉ đơn giản là mấy ngàn người chơi như bây giờ nữa. Nên biết, thành Dư Huy có khoảng hơn hai trăm ngàn người chơi, cho dù chỉ cần một nửa số người đó cũng đã đủ diệt Duy Võ Độc Tôn vài lần.
Vậy sẽ có người hỏi, vì sao Võ Động Càn Khôn không kêu gọi người chơi thành Chiến Thần tới trợ trận?
Các ngươi cứ hay nói đùa, tập thể người chơi nhất trí đối ngoại không phải vì một công hội nào cả, mà là vì giữ gìn tôn nghiêm của bản thân và thành chính của mình, là một hành động vinh quang.
Một khi rời khỏi thành chính của mình đi công kích thành chính của người khác, vậy thì tính chất sẽ thay đổi từ giữ gìn tôn nghiêm biến thành xâm lược. Mà kẻ xâm lược thì có cái chó gì gọi là tôn nghiêm. Người chơi ở đây đều rất thông minh, không có lợi, thì ai thèm đi giúp Duy Võ Độc Tôn.
Phát động chiến tranh mấy trăm ngàn người... Cho dù chỉ phát một người mười vàng, thì đống quân phí đó cũng đủ cho Võ Động Càn Khôn mua trên trăm bộ đồ Hoàng Kim.
Chỉ là Võ Động Càn Khôn cũng là một nhân vật lớn có uy tín có danh dự, dù đã trở thành tướng bên thua, nhưng đứa trước mặt nhiều đàn em như vậy, hắn ta cũng không thể biểu hiện quá mức mất mặt.
"Hừ, nhiều người thì đã làm sao? Bọn họ có thể bảo vệ các ngươi mỗi ngày sao?" Võ Động Càn Khôn nói.
"Nói thật hay!" Vô Kỵ vỗ tay tán thưởng Võ Động Càn Khôn một câu, sau đó chỉ vào Vương Vũ nói với Võ Động Càn Khôn: "Bản lĩnh của vị gia này, ta tin chắc ngươi đã được kiểm chứng rồi. Ngươi có tin hắn có thể giết ngươi bất cứ khi nào hắn muốn hay không?"
"..."
Võ Động Càn Khôn nhìn qua Vương Vũ đang mang vẻ mặt sát khí nhìn chằm chằm mình, thân thể không khỏi run lên.
Võ Động Càn Khôn thật sự rất sợ Vương Vũ.
Trong cuộc chiến đầu vừa rồi kia, chính Võ Động Càn Khôn đã tự mình trải qua, hơn một trăm người vây công, mà Vương Vũ đều có thể dễ dàng giết chết, nên lời Vô Kỵ cũng không phải nói quá lên. Hơn nữa, dựa vào biểu cảm hiện giờ của Vương Vũ, chắc chắn là vô cùng cảm thấy hứng thú đối với chuyện đuổi giết Võ Động Càn Khôn.
Bị loại người ác độc này để ý, đừng nói là Võ Động Càn Khôn, cho dù là bất cứ ai cũng đều sẽ đứng ngồi không yên. Cho dù Võ Động Càn Khôn là hội trưởng một công hội lớn, thì cũng không thể có vài trăm người đi theo bảo vệ mỗi ngày.
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Võ Động Càn Khôn mang theo sợ hãi hỏi Vô Kỵ.
"Rất đơn giản!" Vô Kỵ cong mắt cười nói: "Mọi người đều biết, người Toàn Chân Giáo chúng ta rất biết đạo lý, chỉ cần các ngươi nhận thua, chúng ta tuyệt đối không làm khó các ngươi."
"Mẹ nó, biết đạo lý? Con chó này không sợ nói ra lời như vậy sẽ bị trời phạt hay sao?"
Nghe thấy Vô Kỵ nói như vậy... Võ Động Càn Khôn cùng với chúng đàn em kinh ngạc nhìn Vô Kỵ, trong lòng thầm chửi rủa. Bọn họ rất khó tin tưởng, một đám người cướp trang bị lại có thể trở thành người biết nói đạo lý, sẽ bỏ qua khi đối phương nguyện ý nhận thua.
Võ Động Càn Khôn cười lạnh nói: "Chỉ đơn giản là nhận thua thôi sao?"
Võ Động Càn Khôn cũng là tên lão làng, Duy Võ Độc Tôn ở thành Chiến Thần cũng là đánh mà nên, thanh toán sau chiến tranh không có khả năng Võ Động Càn Khôn không hiểu rõ.
Vô Kỵ cười nói: "Đương nhiên không phải, ta chỉ nói là không làm khó dễ, chứ không nói cứ vậy mà bỏ qua."
Vô Kỵ quả nhiên tinh ranh, từng bước dẫn Võ Động Càn Khôn vào bẫy. Khi Võ Động Càn Khôn nói ra những lời như vậy, chính là không muốn đánh tiếp nữa, một khi đối thủ đã sinh lòng e sợ tính toán, bước tiếp theo của Vô Kỵ đương nhiên là nói điều kiện.
"Hừ, ta biết ngay mà!" Võ Động Càn Khôn liếc mắt nhìn Vô Kỵ một cái, tràn ngập khinh bỏ. Là hội trưởng một công hội lớn, thì chút khí thế ấy vẫn phải có, hơn nữa Võ Động Càn Khôn sợ Vương Vũ chứ không sợ Vô Kỵ.
Khinh bỉ của Võ Động Càn Khôn đối với loại người không biết xấu hổ như Vô Kỵ thì không có chút tác dụng nào cả, Vô Kỵ coi như không thấy cười nói: "Những trang bị kia, nếu các ngươi đã không muốn mua, chúng ta sẽ không bán... Chuyện các ngươi lừa gạt tình cảm của chúng ta, ta cũng không tính toán nữa. Thế nào, ta quá hiểu chuyện đúng không."
"..."
Võ Động Càn Khôn vẫn nhìn qua với ánh mắt lạnh lẽo.
"Nhưng chuyện mấy anh em chúng ta bị ngươi giết một lần, thì vẫn phải tính toán, nếu không các anh em của ta sẽ không vui." Vô Kỵ chỉ vào mấy người Minh Đô nói.
Minh Đô điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, giết ta một lần thì cứ cho ta mười ngàn vàng là đủ rồi. Con người của ta rất biết thế nào là đủ."
"Wow, ngươi thật đúng là không đáng tiền, ta còn trẻ như vậy, ít nhất cũng phải trả ta năm mươi ngàn vàng!" Ký Ngạo tỏ vẻ bản thân không cùng đẳng cấp với cái con người chỉ giá trị mười ngàn vàng kia.
Mấy người Xuân Tường cũng hùa vào giúp vui: "Ta là người trưởng thành ổn trọng, phải một trăm ngàn vàng."
"Ta tuổi trẻ xinh đẹp phải hai trăm nghìn."
"Ôi, bà phủ thủy như ngươi có biết xấu hổ hay không!"
"Đi tìm chết đi!"
Chỉ trong chốc lát, đám người kia đã đem tính mạng mình nâng tới một triệu vàng.
Thấy đám người kia càng ngày càng quá đáng, sắc mặt Võ Động Càn Khôn trở nên đen xì, cuối cùng không nhịn được nữa nói: "Các ngươi có thể nghiêm túc một chút không, ta mang theo thái độ nghiêm túc thật tình hỏi các ngươi đó."
"Một triệu quả thực hơi quá qua, các ngươi đừng quấy rối nữa!" Vô Kỵ quay đầu trách mắng đám người Toàn Chân Giáo một câu, sau đó quay đầu nói với Võ Động Càn Khôn: "Ta cảm thấy mười ngàn vàng một lần là cái giá rất hợp lý. Chúng ta tổng cộng có chín người cộng thêm phí tổn thất tinh thần, ngươi bồi thường chúng ta một trăm ngàn vàng là được rồi."
"Mẹ nó! Sao các ngươi không đi cướp tiếp đi!" Thấy Vô Kỵ định giá cuối cùng là một trăm ngàn vàng, Võ Động Càn Khôn lập tức bùng nổ.
Hắn ta nghĩ sao vậy, hiện tại một món đồ Hoàng Kim cao lắm cũng chỉ là mười ngàn vàng một kiện. Cái đám người khốn nạn kia có tài đức gì, mà chỉ chết một lần đã đòi mười ngàn vàng?
Vô Kỵ nói: "Sao Càn Khôn lão đại lại nói lời vậy, Toàn Chân Giáo chúng ta thật sự rất hiểu chuyện, làm sao có thể làm cái loại chuyện đó chứ... Hơn nữa, chém giết cũng chưa chắc đã có tiền nhanh như vậy."
"Vô sỉ!" Võ Động Càn Khôn tức tới mức cả người run run, chỉ vào Vô Kỵ nói: "Hôm nay ông đây liều chết với ngươi, có bản lĩnh ngươi giết ta ngay tại điểm sống lại này đi!"
Nói xong, tay Võ Động Càn Khôn chỉ về phía Vương Vũ, khiêu khích liếc nhìn Vương Vũ một cái.
Có thể thấy được, Võ Động Càn Khôn cũng xuất thân từ lưu manh, hắn ta thật sự nghĩ rằng, Vương Vũ không thể làm gì nếu hắn ta ở lỳ trong khu an toàn.
Nhìn Võ Động Càn Khôn không hề sợ hãi, Vương Vũ không nói một lời đi ra khỏi điểm sống lại, liếc mắt nhìn khắp nơi một cái, sau đó bắt chuyện với hai tên vệ binh cách đó không xa.
"Dũng sĩ đại nhân, ngài có chuyện gì dặn dò ạ!" Hai tên vệ binh chạy loảng xoảng tới bên cạnh Vương Vũ, cúi đầu chào hỏi.
Vương Vũ chỉ vào Võ Động Càn Khôn nói: "Bắt hắn ta ra ngoài cho ta!"
"Nguyện ý phục vụ cho ngài!" Hai tên vệ binh hô to, lại một lần nữa kính một quân lễ với Vương Vũ, sau đó sải bước tới bên người Võ Động Càn Khôn. Hai người mỗi người giữ một tay Võ Động Càn Khôn, ở trước mặt bao nhiêu người dẫn Võ Động Càn Khôn ra khỏi điểm sống lại.
"..."
Thấy hình ảnh như vậy, tất cả mọi người tại hiện trường đều ngây dại. Người Duy Võ Độc Tôn thì kinh ngạc, khó hiểu rốt cuộc Vương Vũ là thần thánh phương nào, vì sao có thể sai bảo cả vệ binh của thành chính. Còn người chơi thành Dư Huy thì lại kinh ngạc thắc mắc, mẹ nó tên này là ai thế, ban ngày ban mặt lại không mặc cả quần.