Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 878 - Chương 880: Miếng Thịt Bò Nằm Trên Thớt Gỗ

Trang 440# 1

 

 

 

Chương 880: Miếng thịt bò nằm trên thớt gỗ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Chuyện này... Chuyện này là sao vậy..."

Bị vệ binh ôm tay khiêng ra ngoài, nhìn mấy chục ngàn người chơi đang nhìn chằm chằm thân dưới của mình, Võ Động Càn Khôn lập tức mơ hồ.

Cho dù hắn ta nghĩ tới vỡ đầu, cũng không thể ngờ bản thân có một ngày sẽ bị người khiêng ra khỏi điểm sống lại, hơn nữa còn mang bộ dạng kỳ quái như thế này.

Võ Động Càn Khôn cũng là nhân vật phong vân trong thế hệ, tại thành Chiến Thần lớn không lớn nhỏ không nhỏ kia ai ai cũng biết. Hiện tại trước mặt bao nhiêu người như vậy, mà ngay cả quần cũng không mặc, khiến cho hiện trường vô cùng giống với tình cảnh bắt gian, xấu hổ như thế nào thì ai cũng có thể tưởng tượng ra. Lúc này Võ Động Càn Khôn chỉ ước bản thân trực tiếp chết đi cho xong.

Nhưng hắn ta lại bị hai tên vệ binh túm chắc hai tay, muốn chết cũng khó...

Có thể thấy được, cuộc đời đau đớn nhất không phải tử vong, mà là muốn chết cũng không chết được.

Người chơi Duy Võ Độc Tôn cũng đều mang vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng, cố nén cười trốn hết vào trong điểm sống lại, sợ bị người khác nhận ra bản thân là đàn em của Võ Động Càn Khôn.

Ngay tại thời điểm Võ Động Càn Khôn sống không bằng chết, Vô Kỵ đi theo tới, cười tủm tỉm ghé vào bên tai Võ Động Càn Khôn nói: "Yên tâm đi, bọn họ không biết ngươi."

"Là sao?"

Võ Động Càn Khôn nghe vậy chấn động trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt khó hiểu của mọi người, lúc này trong lòng lại vui vẻ trở lại, cảm thấy may mắn yên lòng.

Không biết hắn ta là tốt rồi, trong trò chơi nhiều người chơi như vậy, dáng người tương tự nhiều vô số kể, tắt đèn thì đều giống nhau cả thôi...

Nhưng câu tiếp theo của Vô Kỵ trực tiếp khiến Võ Động Càn Khôn phun ra một ngụm máu.

Vô Kỵ âm hiểm nói: "Bọn họ không biết ngươi là ai, nhưng ta có thể nói cho bọn họ biết."

"Đồ khốn nạn! Ngươi không được chết tử tế đâu!" Võ Động Càn Khôn tức giận chửi Vô Kỵ, trong mắt như muốn phun ra lửa, chỉ mong có thể dùng một chưởng chụp chết Vô Kỵ.

Chỉ là, hiện tại ngay cả bản thân mình Võ Động Càn Khôn còn không giết được, càng đừng nói tới việc giết người khác, chỉ có thể giãy dụa ra vẻ giữa hai đại ca vệ binh mạnh mẽ.

"Lão Ngưu, không phải ngươi nói muốn tự mình giải quyết sao, tình huống thế này ngươi tính làm gì?" Vô Kỵ thấy thái độ của Võ Động Càn Khôn còn kiêu ngạo như vậy, bèn quay mặt lại hỏi Vương Vũ.

Vương Vũ nghĩ một lúc, sau đó nâng tay chỉ vào nóc nhà giáo đường đối diện: "Lột sạch hắn ta, treo lên nóc nhà đối diện có được không? Nơi đó rất cao, nhất định có thể làm cho tất cả mọi người đều nhìn thấy."

"Đờ mờ..."

Võ Động Càn Khôn nghe xong lời Vương Vũ nói... nước mắt cũng chảy ra. Vô Kỵ chỉ là lòng dạ ác độc mà thôi, còn Vương Vũ không chỉ có lòng dạ ác độc mà tay cũng độc, mẹ nó đám người này làm người kiểu gì vậy hả.

"Không tồi!" Vô Kỵ vuốt cằm nói: "Đến lúc đó, coi như thành một sản nghiệp du lịch thúc đẩy phát triển kinh tế của thành Dư Huy chúng ta. Đám người chúng ta cũng có thể đứng đây phụ trách giải thích cảnh quan, có khi lại kiếm được không ít tiền phí hướng dẫn du lịch."

Nói xong, Vô Kỵ liếc sang Vương Vũ nháy nháy mắt.

"Không hổ là Vô Kỵ, sớm làm như vậy thì chúng ta đã phát tài sớm rồi. Quyết định như vậy đi, bảo Đạo Tuyết quay cái video đi, đăng lên diễn đàn luôn." Vương Vũ nói xong, vươn tay tiếp nhận Võ Động Càn Khôn từ tay vệ binh, chuẩn bị bò lên nóc nhà.

Nghe thấy hai người kia kẻ xướng người họa, Võ Động Càn Khôn lập tức bị dọa tới sắc mặt trắng bệch.

Nói gì thì nói Võ Động Càn Khôn cũng là bá chủ một phương, ngàn dặm xa xôi tới tìm phiền toái, cuối cùng còn bị người lột sạch treo lên thị chúng. Mẹ nó, chuyện này mà truyền đi, thì Võ Động Càn Khôn làm sao còn có thể lăn lộn trên giang hồ nữa? Đừng nói bản thân Võ Động Càn Khôn, nếu việc này truyền ra, có lẽ toàn bộ Duy Võ Độc Tôn cũng sẽ bị liên lụy.

Dù sao thì càng là công hội lớn, thì càng coi trọng danh vọng và danh dự, cảm giác có một lão đại có thể treo ngược người lên thị chúng khác hoàn toàn với cảm giác có một lão đại bị người ta treo lên thị chúng.

Lúc này đám người Duy Võ Độc Tôn cũng không dám tiến lên ngăn cản, nhìn Vương Vũ dẫn theo Võ Động Càn Khôn muốn làm thật, trên mặt tràn ngập vẻ đồng tình với Võ Động Càn Khôn.

Người nào đó cũng đã từng nói rồi, bi thảm hơn việc làm cho tất cả mọi người cười nhạo ngươi, chính là làm cho tất cả mọi người đồng tình ngươi...

Lần này Võ Động Càn Khôn thật sự hoảng sợ, hắn ta kêu lên: "Ta sai rồi, ta sai rồi. Hai vị lão đại, rốt cuộc các ngươi muốn như thế nào."

"Khà khà!" Vô Kỵ mỉm cười: "Biết sai là đã thay đổi lớn rồi. Toàn Chân Giáo chúng ta luôn nói đạo lý, như vừa rồi đã nói, không có gì là tiền không giải quyết được. Các ngươi chỉ cần bồi thường một trăm hay tám chục ngàn vàng là được rồi."

"Được, được, ta trả, ta trả là được đúng không." Võ Động Càn Khôn vừa đồng ý, vừa chỉ vào trong điểm sống lại nói: "Chúng ta có thể đi vào trong nói chuyện hay không?"

Võ Động Càn Khôn ngay cả quần cũng không mặc, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng vẫn có chút lạnh lẽo.

"Được!" Vương Vũ gật đầu, buông tay quăng Võ Động Càn Khôn xuống mặt đất.

Võ Động Càn Khôn chạy té khói vào trong điểm sống lại.

Sau khi trốn vào điểm sống lại, Võ Động Càn Khôn ổn định tâm tình vừa mới bị hoảng sợ vừa rồi một chút, sau đó hỏi: "Vô Kỵ lão đại, Thiết Ngưu lão đại, hai ngài cho luôn một cái giá đi, nếu tính cả đồ Hoàng Kim của ta... à không, là của các ngươi, rốt cuộc phải mất bao nhiêu tiền mới có thể giải quyết?"

"Ha ha..." Thấy Võ Động Càn Khôn cuối cùng vẫn không nỡ bỏ những trang bị kia, hai người Vương Vũ và Vô Kỵ hiểu ý nhìn nhau cười.

Lúc này, Danh Kiếm Đạo Tuyết đã đi tới nói: "Trong tay chúng ta có tổng cộng là 40 món trang bị, dựa theo giá mười ngàn vàng một món mà tính, tổng cộng là bốn trăm ngàn vàng. Còn dựa theo tỷ giá hối đoái giữa vàng và Nhân Dân Tệ, giá trước thuế tổng cộng là 24 triệu Nhân Dân Tệ. Càn Khôn lão đại chuyển khoản Nhân Dân Tệ hay là trả bằng vàng đây?"

"Vàng! Vàng!" Võ Động Càn Khôn vội vàng nói.

Hiện tại trò chơi có khoảng vài tỷ người, sản lượng vàng mỗi ngày đều là con số thiên văn, cho nên tỷ giá hối đoái giữa Nhân Dân Tệ và vàng luôn giảm dần đều. Bốn trăm ngàn vàng đối với Duy Võ Độc Tôn mà nói thì không tính là tài chính dữ trự quá lớn. Những chuyện có thể dùng vàng để giải quyết thì không ai lại đi dùng Nhân Dân Tệ cả.

Nên biết, Võ Động Càn Khôn cũng có ông trùm giấu mặt sau màn, việc này vốn lại là việc chùi mông thay cho Lucifer nên không thể để lộ ra. Vàng là tiền ảo, thu thêm vài lần hội phí là có thể bù lại, nếu dùng Nhân Dân Tệ thì Võ Động Càn Khôn còn phải báo cáo lên, vậy không phải là lộ việc sao?

"Vàng à... Cũng được!" Đám người Toàn Chân Giáo thật ra không quá kén chọn. Bọn họ đều là người chơi trò chơi, cho dù hiện tại Vương Vũ không chỉ vào chơi mà còn kiếm tiền, thì vàng và Nhân Dân Tệ cũng không khác nhau là mấy.

"Vậy được rồi, cộng thêm một trăm vàng từ đầu, thì chi phí tổng cộng là năm trăm vàng, hiện tại ta lập tức mở khế ước cho ngươi." Võ Động Càn Khôn nói.

Loại giao dịch số tiền lớn này đã vượt quá hạn mức giao dịch vàng cao nhất, cho nên phải mở khế ước mới được.

"Năm trăm ngàn? Không không không... Đây mới chỉ là tiền trang bị và tiền bồi thường ngươi đã giết chúng ta. Nhưng chúng ta vẫn còn chưa tính toán rõ ràng mà." Vô Kỵ xua tay nói.

"Còn chuyện gì nữa?" Võ Động Càn Khôn hoảng sợ hỏi.

"Phần thưởng chúng ta lựa chọn khi thi đấu quán quân, bởi vì Lucifer của công hội ngươi mà bị hệ thống tịch thu mất, ngươi có biết không?" Vô Kỵ thản nhiên nói với Võ Động Càn Khôn.

"Còn có việc này sao?"

Võ Động Càn Khôn cũng không ngốc, nghe xong những lời này là hắn ta biết Vô Kỵ muốn dùng công phu sư tử ngoạm rồi. Chỉ là bản thân hắn ta đã là miếng thịt bò nằm trên thớt gỗ, chỉ có thể cắn chặt răng, thầm mắng tên nhóc thối Lucifer một trăm lần trong lòng. Tên nhóc đó sao lại biết gây chuyện đến vậy chứ, đây là làm bao nhiêu chuyện xấu để rồi gặp phải quả báo như vậy hả.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment