Trang 440# 2
Chương 881: Kế sách của Vô Kỵ.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Hệ thống đã thông báo, người chơi cả nước có thể làm chứng." Vô Kỵ nói: "Đây chính là phần thưởng quán quân, dù sao cũng phải là mấy món trang bị Sử Thi hoặc gì đó tương tự..."
"Sử Thi..." Đầu Võ Động Càn Khôn quay mòng, con chó này thật đúng là dám nói... Một trận đấu rác rưởi mà rất nhiều chiến đội của các công hội lớn đều khinh thường tham gia, phần thưởng là đồ Hoàng Kim đã là không tồi rồi, còn muốn cấp Sử Thi, con mẹ nó còn có thể chém gió to thêm tí nữa không.
"Sao ngươi không nói là Thần khí luôn đi?" Thần Binh Lợi Khí đứng cạnh nãy giờ không chịu nổi nữa, đứng ra cãi lại.
"Ừ!" Vô Kỵ sờ lên cằm sau đó gật đầu, nói với Thần Binh Lợi Khí: "Ngươi nói rất đúng, rất có thể là Thần khí."
"Ta..." Thần Binh Lợi Khí hoàn toàn há hốc mồm: "Ông anh, ta chỉ là thuận miệng bịa chuyện thôi, ngươi cứ coi như ta chưa nói gì được không?"
"Ta cũng vậy." Vô Kỵ cười.
"Đéo đỡ được!"
Thần Binh Lợi Khí giận mà không nói gì được.
"Giá của trang bị cấp Sử Thi thì không cần chúng ta nhiều lời nữa, dù sao phần thưởng ta cũng không thể thấy được nữa, nhưng ngươi nhìn bên ngoài thử xem, có nhiều anh em tới hỗ trợ chúng ta như vậy thì cũng phải có gì đó đáp lại người ta chứ. Tổng cộng lại thì ngươi bồi thường thêm hai trăm ngàn vàng nữa đi, được chứ?" Vô Kỵ quay đầu hỏi Võ Động Càn Khôn.
"Đệt!" Nắm tay Võ Động Càn Khôn bóp chặt kêu cạch cạch, chỉ hận không thể dùng bất cứ giá nào, mất mặt cũng được, để trả thù đám người này.
Thấy biểu cảm này của Võ Động Càn Khôn, Vô Kỵ ngay lập tức lại nhỏ giọng nói: "Hai trăm ngàn vàng mà thôi, đối với công hội các ngươi nó không là gì cả. Nhưng ngươi nghĩ thử xem, nếu chuyện này nháo lớn, ảnh hưởng đối với công hội các ngươi tuyệt đối vượt qua cái giá tiền này..."
Một đao này của Vô Kỵ, có thể nói là cắm ngay lên đầu quả tim của Võ Động Càn Khôn.
Lão đại của một công hội bị người ta lột sạch thị chúng, chuyện này đối với một công hội mà nói, tuyệt đối là một điều nhục nhã to lớn. Hơn nữa, Duy Võ Độc Tôn là công hội lớn như vậy, nếu việc này truyền ra, thành viên công hội có lẽ sẽ không chịu nổi.
Một công hội cỡ lớn không chỉ có nguồn thu nhờ thi đấu thể thao, còn có công ty cổ phần hoặc tập đoàn tài chính sau lưng. Nếu thành viên công hội chạy hết, thì đó chính là một cú đả kích mạnh mẽ đối với ông trùm giấu mặt sau màn của công hội, nhất là hiện tại khi giải thi đấu chuyên nghiệp sắp bắt đầu.
Cho dù Duy Võ Độc Tôn có thể đánh thắng trận thì đã sao? Chuyện lão đại bị người khác nhục nhã vẫn không thể nào xóa bỏ được.
Võ Động Càn Khôn leo được tới vị trí này cũng không dễ dàng gì, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện, không chỉ mất công việc này thôi đâu. Còn vàng thì lại là mồ hôi nước mắt của các thành viên trong công hội, nên lựa chọn bản thân mình hay các anh em, không có khả năng Võ Động Càn Khôn không biết.
"Haizzz..." Bị Vô Kỵ uy hiếp như vậy, Võ Động Càn Khôn vốn muốn phát hỏa lại cúi đầu, nản lòng hỏi: "Hai trăm ngàn vàng... Có thể giảm giá nữa không?"
Tên Vô Kỵ này hét giá cứ lao nhanh như gió, cho dù Duy Võ Độc Tôn có tiền, thì cũng phải chi tiêu tiết kiệm chứ không được hoang phí.
"Chuyện này phải hỏi vợ ta." Vô Kỵ nói.
"Ồ? Trong hai vị này ai là chị dâu vậy?" Võ Động Càn Khôn kinh ngạc, nhìn thoáng qua Dương Na và Linh Lung Mộng.
"Mọe, không biết xấu hổ!" Hai cô nương phun nước miếng về phía Võ Động Càn Khôn, quay đầu đi.
Vương Vũ kinh ngạc nói: "Ngươi có bà xã lúc nào vậy?"
"Ta đâu có vợ đâu..." Vô Kỵ nói.
"Vậy sao ngươi nói..."
"Ý chính là không thể thương lượng." Vô Kỵ giang hai tay.
Võ Động Càn Khôn: "..."
"Thế nào, giá không hợp lý sao?" Vô Kỵ lại hỏi Võ Động Càn Khôn.
"Ta có thể nói không được sao?"
"Không được!"
"Thích hợp!" Võ Động Càn Khôn quyết đoán gật gật đầu. Hắn ta xem như đã hiểu rõ, trong đám người Toàn Chân Giáo, người chọc người tức chết nhất chính là tên nhóc Vô Kỵ này.
Dù Vương Vũ có lòng dạ độc ác, tay độc không tích đức cỡ nào, thì cũng chỉ là chém chém giết giết mà thôi. Còn tên thối tha Vô Kỵ này là quỷ hút máu, đùa giỡn với tính mạng người ta, quả thực không thể nói lý.
Điều kiện đạt được sự nhất trí của hai bên, Võ Động Càn Khôn nhanh chóng mở một khế ước trị giá 700 ngàn vàng, vì giao dịch vàng là tiền ảo, nên miễn thuế.
Nhận khế ước xong, Vương Vũ giao dịch trang bị cho Võ Động Càn Khôn. Vô Kỵ đi ra bên ngoài điểm sống lại, hô to với đám người bên ngoài: "Xin lỗi các anh em, chúng ta chỉ đang chơi đùa với nhau mà thôi, mọi người rút lui đi nhé. Lần này cảm ơn mọi người, về sau nếu có chuyện gì cần đến Toàn Chân Giáo chúng ta thì cứ việc nói."
Mấy chục ngàn người chơi ở ngoài điểm sống lại của thành Dư Huy nghe vậy, cũng không oán than một câu nào, đâu vào đấy rút lui khỏi phố trung tâm.
Nhìn thấy toàn bộ người chơi ở bên ngoài điểm sống lại giải tán, Võ Động Càn Khôn giống như gà trống bị đánh bại, ủ rũ ra khỏi điểm sống lại, mang theo hơn một ngàn đàn em của mình, xám xịt biến mất nơi đầu đường.
Lần này Võ Động Càn Khôn có lẽ đã có bóng ma, trong một thời gian ngắn tuyệt đối không dám tới thành Dư Huy nữa. Ở thành Chiến Thần, Duy Võ Độc Tôn được người khác gọi là ác ôn, Võ Động Càn Khôn đã có chút lâng lâng rồi, nhưng khi đã gặp qua ác ma ăn tươi nuốt sống người khác như Toàn Chân Giáo đây, Võ Động Càn Khôn biết con đường mình đi còn dài lắm.
"Bảy trăm ngàn vàng, chia ra một người gần bảy mươi ngàn vàng! Chúng ta phát tài rồi, mẹ nó!" Võ Động Càn Khôn đi rồi, đám người Toàn Chân Giáo lập tức vây quanh Vương Vũ.
Bảy trăm ngàn vàng đối với một công hội lớn có trên mấy chục ngàn người mà nói, chia ra mỗi người cũng không được đến một trăm vàng, nhưng đối với đoàn thể nhỏ mười mấy người mà nói, tuyệt đối là một khoản tiền tài lớn.
Từ sau lần cướp sạch phòng làm việc Hiểu Băng, đây là lần đầu tiên Toàn Chân Giáo thấy được nhiều tiền như vậy.
"Bảy trăm ngàn ở đâu ra, các ngươi nghĩ hay lắm, còn có người chờ chia tiền kia kìa." Vô Kỵ trừng mắt nhìn mọi người một cái, sau đó xua đuổi mọi người, rồi đứng nguyên tại chỗ, dường như là đang nhắn tin.
Vài giây sau, Vô Kỵ gửi tin nhắn xong, thì nói với đám người Toàn Chân Giáo: "Đi, tới quán rượu!"
Một đám người chậm rãi rời khỏi điểm sống lại, đi tới quán rượu.
Vừa mới bước vào quán rượu, Vương Vũ đã nghe thấy có người tiếp đón: "Ngưu thần, Vô Kỵ lão đại, bên này bên này..."
Đoàn người theo tiếng nhìn qua, thì thấy ở cái bàn lớn nhất giữa quán rượu có mấy người đang ngồi, đều là những gương mặt quen thuộc, có Huyết Sắc Chiến Kỳ, 2012, thậm chí còn có cả Đội Trưởng Đừng Nổ Súng - lão đại của Kiếm Chỉ Thương Khung.
"Tại sao bọn họ lại ở chỗ này?" Vương Vũ khó hiểu hỏi, vẻ mặt của những người khác trong Toàn Chân Giáo cũng đầy dấu chấm hỏi.
Trong đám người kia, ngoại trừ Huyết Sắc Chiến Kỳ được xem là bạn bè cũ, thì những người khác đều không quá quen thuộc với bọn họ, nhất là Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, trước kia còn là kẻ thù đấy.
"Khà khà!" Vô Kỵ nói: "Ngươi cho rằng, với thanh danh kia của đám người các ngươi, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà lại có nhiều người tới trợ giúp các ngươi như thế sao?"
"Hầy..." Vương Vũ có chút sững sờ: "Chẳng lẽ là do bọn họ?"
"Đại đa số là người của bọn họ." Vô Kỵ cười cười, đi tới trước bàn nói với các vị lão đại khác: "Lần này đa tạ tin tức và sự trợ giúp của các vị, hai trăm nghìn này là tiền bồi thường của Duy Võ Độc Tôn, chỉ là chút lòng thành nhỏ, mong mọi người nhận lấy cho."
"Đâu có đâu có, chúng ta hỗ trợ cùng có lợi thôi. Võ Động Càn Khôn cũng là tự gây nghiệt không thể sống, Thiết Ngưu đại thần quả thật quá mạnh mẽ." Các vị hội trưởng vừa khiêm tốn tiếp nhận tiền, vừa dùng sắc mặt phức tạp liếc nhìn Vương Vũ.
Nghe thấy đối thoại giữa những người này với Vô Kỵ, đám người Toàn Chân Giáo xem như hiểu ra rồi, thì ra mọi chuyện đều là do Vô Kỵ đã tính kế trước.
Từ lúc bắt đầu Vô Kỵ đã nhận được tin tức, cho nên hắn ta mới xúi giục Vương Vũ tới cửa hàng bán trang bị... Sau đó lại mang theo toàn bộ người Toàn Chân Giáo làm chuyện bị náo lớn, người của các công hội lớn lại giả mạo người chơi thành Dư Huy, tới vây công Võ Động Càn Khôn.
Lúc trước, Võ Động Càn Khôn liên lạc đã khiến các công hội lớn tức giận, cho nên mới tìm cớ như vậy để vây công bọn họ, tiền đưa tới cửa thì ai cũng không chê cộm tay cả.