Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 880 - Chương 882: Yêu Cầu Của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng

Trang 441# 1

 

 

 

Chương 882: Yêu cầu của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Nhưng mà điều Vô Kỵ cũng không ngờ tới chính là, Vương Vũ lại có thể một mình chém giết trực diện với hơn một trăm người Duy Võ Độc Tôn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao, các lão đại lại hoảng sợ khi nhìn Vương Vũ.

Một đánh một trăm đó là khái niệm gì chứ? Hiện tại, biên chế của một công hội nhiều nhất cũng chỉ có năm trăm người. Một mình Vương Vũ đã có thể chọi với ít nhất là một phần tư cái công hội, nếu người này muốn đuổi giết một ai đó, thì người nọ có thể trực tiếp từ bỏ trò chơi được rồi.

Nhìn thấy Vương Vũ trước mắt là một người mạnh mẽ như vậy, mọi người đều cảm thấy may mắn khi bản thân không phải địch với Toàn Chân Giáo, nếu không thì làm gì có quả ngon mà ăn.

Đối với sách lược của Vô Kỵ, Vương Vũ vẫn có thể hiểu rõ, nhưng có vài điểm hắn vẫn không thể nào hiểu được.

"Vì sao không trực tiếp vây công Võ Động Càn Khôn, mà lại phải vòng một vòng lớn như vậy." Vương Vũ buồn bực hỏi.

"Hình dạng!" Vô Kỵ cười nói: "Bởi vì làm như vậy, không phải mọi người sẽ bị bại lộ sao? Thế lực của Duy Võ Độc Tôn rất lớn, mọi người cũng không thể ở thành Dư Huy cả đời không ra ngoài, quốc gia chúng ta có một câu châm ngôn tên là “Muộn thanh phát đại tài” có hiểu hay không.

"Thì ra là như vậy..." Vương Vũ hiểu ra.

Bẫy người còn không cho đối phương biết mình là ai, thủ đoạn khốn nạn như vậy quả thực là phong cách hành sự của Vô Kỵ. Huống hồ mọi người cùng nhau kiếm tiền, hỗ trợ cùng có lợi lại có thể tăng thêm cảm tình giữa các công hội, một công đôi việc, cớ sao mà không làm.

Phải biết rằng, ngoại trừ tiền trang bị, Võ Động Càn Khôn phải bồi thường tổng cộng 300 ngàn vàng. Toàn Chân Giáo chỉ xuất động mười người lại chiếm được một phần ba, tuyệt đối là phe có lời nhất.

Những công hội khác nhân số không ít, nhưng cũng không có thương vong, chỉ có đi bộ trên đường một vòng mà cũng có thể được chia tiền, cũng không khác gì nhặt không cả.

Việc buôn bán có thể làm đến như vậy, mọi người đều vui vẻ, cũng chỉ có Vô Kỵ làm được.

Còn việc hai trăm ngàn vàng này, mấy công hội bọn họ chia thế nào, thì không phải chuyện liên quan tới Toàn Chân Giáo.

Ném tiền cho mọi người xong, Vô Kỵ vừa muốn đứng dậy, mang theo mọi người rời đi, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đột nhiên đứng lên.

"Vô Kỵ lão đại, Thiết Ngưu đại thần, các ngươi đừng đi vội." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói.

"Hửm? Có chuyện gì vậy?" Vô Kỵ quay đầu hỏi Đội Trưởng Đừng Nổ Súng.

Thời gian trước, Toàn Chân Giáo và Kiếm Chỉ Thương Khung từng có chút mâu thuẫn nhỏ. Nói thật, ấn tượng của Vô Kỵ đối với tên Đội Trưởng Đừng Nổ Súng này không nhiều, nếu không phải Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nịnh nọt muốn gia nhập lần hành động này, Vô Kỵ cũng sẽ không gọi hắn ta.

"Chuyện là, tiền ta có thể không lấy." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói.

"Ồ, không hổ là đại gia! Hào phóng!" Vô Kỵ dựng ngón tay cái lên, không mặn không nhạt khen thưởng một câu.

Có tổng cộng tám công hội tham gia lần hành động này, hai trăm ngàn chia làm tám phần đối với mỗi công hội cũng là một khoản tiền không nhỏ. Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói không cần là không cần, hào phóng như vậy, quả thực người bình thường khó mà làm được.

"Nhưng ta có một yêu cầu." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nhanh chóng nói tiếp.

"Ừ, nói đi." Vô Kỵ biết ngay là chuyện không đơn giản như vậy.

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng là người thông minh, tiền đối với hắn ta mà nói quả thực không có tác dụng gì nhiều, có thể đề xuất một yêu cầu với đám người Toàn Chân Giáo, việc này còn khó hơn cả kiếm tiền.

Thấy Vô Kỵ đáp ứng sảng khoái như vậy, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng mừng rỡ nói: "Toàn Chân Giáo các ngươi có thể giúp chúng ta một việc gấp được không?"

"Giết người, phóng hỏa hay là hại người lừa người?" Vương Vũ đứng bên cạnh hỏi chen vào.

"Đều không phải...." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng lắc đầu.

"Vậy ngươi tìm chúng ta làm gì?" Biểu cảm của Vương Vũ vô cùng hoang mang.

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng: "..."

"Đừng nghe hắn nói bậy..." Vô Kỵ vội vàng ngắt lời Vương Vũ nói: "Rốt cuộc là làm cái gì?"

"Đánh phó bản!" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói.

"Đánh phó bản." Vô Kỵ buồn bực hỏi: "Các ngươi có chiến đội chuyên nghiệp rồi mà còn cần chúng ta sao?"

Trò chơi Trọng Sinh này mở ra lâu như vậy, mọi người cơ bản đều biết cách chơi, nói chung là cũng không khó khăn như lúc vừa mới bắt đầu. Còn mấy phụ bản độ khó cao gì gì đó, chỉ cần tố chất người chơi tốt, thì vẫn đủ để thông qua.

Kiếm Chỉ Thương Khung có một chiến đội chuyên nghiệp trong biên chế, nếu Toàn Chân Giáo không có Vương Vũ... thì trình độ của những người chơi chuyên nghiệp này chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn Toàn Chân Giáo, tuyệt đối không cần phải tiêu tiền mời người ngoài làm việc, hay là trong đó có bẫy?

"Hì hì...." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cười gượng: "Giải thi đấu chuyên nghiệp sắp bắt đầu rồi, bọn họ chính là quá bận rộn đó..."

"Ồ, bảo sao..." Vô Kỵ giật mình.

Bình thường chiến đội chuyên nghiệp rất ít khi tham dự vào chuyện của công hội, ngay cả luyện cấp thì đám người bọn họ cũng luyện cùng một chỗ. Còn chuyện linh tinh rườm rà như đánh BOSS cày trang bị, ngoại trừ là chuyện cần thiết nếu không người chơi chuyên nghiệp đều không ra tay.

Dù sao người ta cũng là cao thủ chuyên nghiệp ăn lương cứng, một năm cầm hơn mười ngàn tiền lương, làm gì dư thời gian đi tranh đoạt tài nguyên với một đám người chơi cấp thấp.

Ngược lại, ý nghĩa tồn tại lớn nhất của một công hội chính là dùng hết sức mình để võ trang cho những cao thủ đó. Nếu những chuyện bé bằng mắt muỗi này cũng phải để những cao thủ chuyên nghiệp đó ra tay, vậy thì bọn họ còn tốn nhiều tiền nuôi ngàn vạn tên phế vật bất tài làm cái rắm gì.

Nhất là hiện tại lại là thời kỳ quan trọng, những cao thủ chuyện nghiệp đều đang cố gắng leo rank, cho dù Đội Trưởng Đừng Nổ Súng có là ông chủ, cũng không có lý do nào bảo người ta thả việc trong tay xuống, qua tăng ca bên này.

Tiền lương một năm của một cao thủ chuyên nghiệp là hơn mười ngàn, phí tăng ca của mười một cao thủ trong thời kỳ quan trọng này, tuyệt đối không chỉ có hai ngàn vàng này...

Sao ai nói Đội Trưởng Đừng Nổ Súng là người dốt nhiều tiền mà, hội trưởng thông minh nhất trên cái bàn này ngoài hắn ta thì còn ai nữa.

"Người này là đội trưởng này...." Vô Kỵ nghĩ nghĩ chỉ vào Vương Vũ nói: "Nhóm cao thủ các ngươi không có thời gian, thì chúng ta cũng đâu có thời gian chứ. Ngươi nhìn lão Ngưu nhà chúng ta đi, chém người từ sáng tới tối, cũng vô cùng vất vả đó."

"A..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nghĩ rằng Vô Kỵ đang uy hiếp mình, nên bị dọa tới sắc mặt trắng bệch.

"Ha ha ha!" Vương Vũ khinh thường cười cười với cái tên Vô Kỵ nói dối luôn miệng.

Nhìn thấy nụ cười quỷ dị này của Vương Vũ, lại tự mình cảm nhận sự khủng bố của Vương Vũ, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng càng thêm sợ hãi, gần như là khóc nức nở nói: "Hai vị lão đại, hai ngươi không giúp thì thôi, các ngươi đừng dọa ta chứ..."

Vô Kỵ trấn an Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói: "Không dọa ngươi nữa. Ngươi cũng thấy đấy, bản lãnh này của lão Ngưu, tiền thi đấu chắc chắn không thấp đâu... Dăm ba tên cao thủ chuyên nghiệp của ngươi cùng tiến lên cũng chưa chắc đánh lại lão Ngưu đấy."

"Đúng vậy, đúng vậy...." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng gật đầu liên tục. Hắn ta xem như đã hiểu, mạnh nhất Toàn Chân Giáo tuy không phải Vô Kỵ, nhưng Vô Kỵ mà là người tàn nhẫn thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất. Xem ra muốn lừa gạt Vô Kỵ như lừa gạt những người khác, là chuyện không thể thực hiện được.

"Dù sao thì tiền thi đấu này ngươi cũng phải cho ra một cái giá thích hợp chứ... Mấy người chúng ta ngươi quên đi không sao, dù sao bị người khác xem thường thành quen rồi. Nhưng ngươi đừng có khinh thường lão Ngưu của chúng ta... Nếu hắn mà điên lên thì ngay cả người mình cũng giết đó." Vô Kỵ cười tủm tỉm nói.

Vương Vũ đổ mồ hôi nói với Vô Kỵ: "Ngươi đủ rồi đó, còn đứng đó nói lung tung nữa ta chặt ngươi đấy!"

"Ầy..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nghe vậy lập tức rụt cổ, vội vàng nói: "Vậy Vô Kỵ lão đại ngươi ra giá đi, chỉ cần giá cả thích hợp, tiền không là vấn đề."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment