Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 881 - Chương 883: Cảnh Giới

Trang 441# 2

 

 

 

Chương 883: Cảnh giới
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Vô Kỵ xua tay nói: "Không phải Toàn Chân Giáo bọn ta là người chỉ biết đến tiền bạc, phụ bản kia của ngươi là phụ bản nhiệm vụ sao?"

"Ừ, phụ bản nhiệm vụ, qua cửa là được..." Đội trưởng Đừng Nổ Súng đáp.

"Vậy thì tốt rồi." Vô Kỵ cười nói: "Bọn ta không lấy tiền, chỉ cần phần thưởng trong phụ bản thôi, thế nào?"

Nếu phụ bản của đội trưởng Đừng Nổ Súng là phụ bản nhiệm vụ, đủ thấy nhất định là còn phụ bản ẩn vẫn chưa ai qua cửa được.

Phần thưởng của phụ bản ẩn rất phong phú, huống chi là người đầu tiên thông qua... Bất cứ thứ gì rơi ra cũng có thể bán với số tiền lớn, tuyệt đối lời hơn giá niêm yết công khai.

"Điều này..." Vẻ mặt đội trưởng Đừng Nổ Súng hơi bối rối khi nghe những lời của Vô Kỵ: "Ngươi chỉ cần phần thưởng thôi sao?"

"Sao nào? Nếu Đội Trưởng lão đại không đồng ý, xin cứ tự nhiên." Vô Kỵ nói với vẻ thờ ơ, như muốn rời khỏi.

Cho đến bây giờ Toàn Chân Giáo không làm những việc thua lỗ, hiện nay đã là thị trường của bên bán, nên Vô Kỵ tuyệt đối sẽ không cho Đội Trưởng Đừng Nổ Súng điều kiện để mặc cả.

Phải biết rằng Toàn Chân Giáo vừa mới kiếm được một khoản tiền, bọn họ vẫn chưa đến mức chỉ vì hai mươi nghìn vàng đã phải luồn cúi.

Đội trưởng Đừng Nổ Súng thấy Vô Kỵ đứng dậy muốn bỏ đi, hắn ta vội vàng nhào tới giữ chặt Vô Kỵ: "Không không không... Nếu Vô Kỵ đã yêu cầu như vậy thì theo ý ngươi đi, ta cũng không sao cả."

"Vậy mới đúng chứ..." Thấy đội trưởng Đừng Nổ Súng thỏa hiệp, lúc này Vô Kỵ mới tươi cười: "Quyết định như vậy đi, việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta đi ngay thôi."

Đội trưởng Đừng Nổ Súng nói: "Vẫn chưa được, phụ bản này trong một tuần chỉ làm một lần thôi, mấy hôm trước chúng ta vừa mới thất bại một lần, phải ngày ngày mai là thứ Hai mới làm được."

"Được rồi, vậy thì ngày mai, ngươi nhớ báo chúng ta biết đấy!" Nói xong Vô Kỵ đã đứng lên, hắn ta chào hỏi với đám người trong đội Đừng Nổ Súng, sau đó dẫn đám người Toàn Chân Giáo rời khỏi quán rượu.

Mới bước ra khỏi quán rượu, Vương Vũ đã nói với cả bọn: "Các ngươi chơi trước đi, ta phải đăng xuất rồi."

"Con mẹ nó, bây giờ mới giữa trưa ngươi lại đăng xuất, không chơi nhiều vào cuối tuần sao? Xế chiều hai ngày này còn có hoạt động cuối tuần đấy..." Thấy Vương Vũ không chuyên tâm làm việc, cả đám Toàn Chân Giáo đều tỏ vẻ bất mãn.

Cuối tuần đúng là thời điểm nhân đôi kinh nghiệm, cùng với các loại nhiệm vụ hoạt động, một tuần mới có một lần phúc lợi như thế này, ngày thường Vương Vũ vẫn chơi đến xế chiều sáu giờ mà, hôm nay còn chưa đến mười hai giờ mà hắn đã chuồn mất, thực sự không có tâm chút nào.

Vương Vũ cười nói: "Ta có chút việc riêng."

"Hoạt động đó..." Cả bọn gắng hết sức níu Vương Vũ lại.

Vương Vũ xua tay: "Mấy thứ đó không có nhiều giá trị đối với ta, vừa may các ngươi nhân dịp này mà rút ngắn sự chênh lệch giữa chúng ta đi, tuy rằng các ngươi cũng hiểu rõ điều đó là vô dụng."

"Đệt mợ! Ngươi cút đi!" Mọi người nghe vậy giận tím mặt, hận không thế vung ngón tay thối vào mặt Vương Vũ.

Thấy cả đám người phẫn nộ, Vương Vũ cười ha hả sau đó đăng xuất ngay tại chỗ.

Vương Vũ thoát game đã phát hiện Mục Tử Tiên đang sắn tay áo chuẩn bị cơm trưa trong phòng bếp, hắn lặng lẽ đi qua vỗ vai Mục Tử Tiên: "Này bé con!"

Mục Tử Tiên hoảng sợ khi bị Vương Vũ vỗ vai, cô xoay người trở tay lại, dao phay trong tay chém ngang qua.

Ra chiêu và thu chiêu đối với người tập võ tựa như một cảnh giới rất khó, nhất là người bình thường như Mục Tử Tiên lại càng không làm được, khi Mục Tử Tiên thấy rõ người sau lưng là Vương Vũ thì dao phay cách cánh tay của Vương Vũ chưa đến 3 cm, nghiễm nhiên việc cô muốn thu dao phay lại cũng không kịp nữa.

Vẫn may mắn Vương Vũ không phải người bình thường, hắn nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát dao phay của Mục Tử Tiên, cũng thuận tay kéo Mục Tử Tiên vào lòng, đồng thời khẽ đẩy, dao phay trong tay Mục Tử Tiên rơi xuống thớt gỗ vang lên một tiếng "Phập!".

"Anh muốn hù chết em à!!" Mục Tử Tiên hoảng hốt chưa kịp bình tĩnh, cô hung hăng đạp Vương Vũ một cước.

Vương Vũ cũng đổ mồ hôi lạnh một phen, vừa rồi may là hắn chứ đổi lại những người khác, một đao này chém xuống là sẽ hoàn toàn vĩnh biệt cánh tay phải rồi.

"Việc đó, chỉ đùa em một chút thôi mà, sao em phản ứng mạnh như vậy!" Vương Vũ cười ha hả nói.

"Nói nhảm, với giọng điệu lưu manh của anh kia, em tưởng rằng trong nhà có trộm chứ sao!" Hai tay Mục Tử Tiên đẩy Vương Vũ ra khỏi phòng bếp: "Nơi này không phải chỗ cho anh vào, đi ra ngoài chờ đi!"

"Cũng đúng, anh rất vui đó!" Vương Vũ hưng phấn nói: "Vợ yêu dấu, riêng hôm nay đừng nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn."

"Hả? Nghe nói hôm nay các anh lại phát tài phải không?" Mục Tử Tiên cũng vừa đăng xuất không lâu, cô cũng có nghe thấy chuyện đám người Vương Vũ lừa Duy Võ Độc Tôn.

"Cũng kiếm được một khoản, nhưng mà đó đều là chuyện nhỏ, vẫn có chuyện càng đáng vui mừng hơn." Tâm trạng Vương Vũ hưng phấn khó kìm nén được.

"Ồ..." Mục Tử Tiên xoa hai tay lên tạp dề, cô đi đến cửa phòng bếp nghiêm mặt nói: "Anh tìm được vợ bé rồi sao?"

"..." Vương Vũ nghẹn lời một lúc, sau đó nói: "Em nói bậy bạ gì đó, chỉ là anh đột phá cảnh giới."

"Đột phá cảnh giới? Nhanh như vậy ư?" Mục Tử Tiên nghe vậy cũng hơi ngẩn người, cô kinh ngạc bật thốt: "Không phải anh nói còn vài năm nữa mới đột phá được sao?"

Vương Vũ cũng không phải là người tập võ tầm thường, khi tuổi còn trẻ hắn đã đạt đến cảnh giới tông sư, nếu Vương Vũ muốn tiến xa hơn thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng.

Trong giới luyện võ, tông sư võ thuật cũng không thiếu, mặc dù mấy người Chưởng môn của tứ đại thế gia có tư chất kém hơn Vương Vũ, nhưng bọn họ cũng đều là kỳ tài ngút trời, mà không ngoại lệ tất cả đều kẹt tại ngưỡng cửa này.

Không nói đâu xa, hãy nói đến Vương Thiên Long, cha của Vương Vũ. Ông chưa đến ba mươi tuổi cũng đã là cảnh giới tông sư, đến bây giờ hơn năm mươi tuổi vẫn chưa bước qua ngưỡng cửa này được.

Ngay từ đầu Vương Vũ đã nói trong vòng vài năm có thể đột phá được, nói vậy đã nhanh lắm rồi, giờ cũng chưa đến mấy tháng đã đột phá thành công, hiển nhiên có chút khó tin.

"Ha ha!" Vương Vũ cười đắc ý nói: "Điều này cũng phải cảm ơn đám người Duy Võ Độc Tôn kia rồi, nếu như không có bọn họ thì đoán chừng trong vòng vài năm anh cũng khó mà đột phá được."

Ban đầu võ thuật vốn là kỹ thuật giết người, chỉ có trong sự giết chóc không ngừng nghỉ mới có thể tôi luyện kỹ năng của bản thân, đột phá đến cảnh giới cao nhất.

Trong khoảng thời gian này Vương Vũ quá bận rộn cho thi đấu tuyển chọn, vốn dĩ đối thủ trong cuộc thi đấu này có chất lượng không quá cao, còn có việc chiến đấu nhiều nhất cũng chỉ có hai bên cử ra mười người tạo thành trận hỗn chiến nhỏ như vậy thôi, không nói đến việc đám Toàn Chân Giáo kia cướp bớt, cho dù một mình Vương Vũ đánh mười người cũng vô cùng thoải mái.

Việc chiến đấu như vậy cũng chỉ tiếp thêm kinh nghiệm cho tầng cảnh giới này của Vương Vũ mà nói không khác muối bỏ biển.

Thế nhưng hôm nay đánh một trận với Duy Võ Độc Tôn, đã thỏa mãn cực kỳ nhu cầu chiến đấu của Vương Vũ.

Bên Duy Võ Độc Tôn đều là cao thủ tinh anh tấn công Vương Vũ, bị vây đánh bởi hơn một trăm người với tần suất liên tục đã đẩy Vương Vũ vào tình thế không lối thoát.

Tiềm năng của con người đều bị kích phát ngay lúc này, hiển nhiên Vương Vũ cũng không ngoại lệ, trong cuộc vây đánh của bọn người Duy Võ Độc Tôn, tiềm năng trên người Vương Vũ bị kích thích từng chút một, chiến đấu đến lúc cuối cùng, rốt cuộc cảnh giới cũng vững chắc.

Ngay sao đó Vương Vũ lại trải qua cuộc giao dịch của Vô Kỵ cùng với Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, hành vi dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào của Vô Kỵ vì đạt được mục đích, đã soi sáng cho Vương Vũ, cuối cùng hắn đã đột phá được ngưỡng cửa mà hết thảy các tông sư võ thuật đều không vượt qua được.

"Em cảm thấy anh có thay đổi gì không?" Vương Vũ lôi kéo Mục Tử Tiên.

Mục Tử Tiên nhìn Vương Vũ một lượt, cô cau mày nói: "Em cảm thấy anh ngốc hơn..."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment