Trang 442# 1
Chương 884: Thẻ hội viên quý giá
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trong mắt người yêu thì một nửa kia đều là ngu ngốc đáng yêu... Ngốc theo lời của Mục Tử Tiên thật ra cũng không khách quan.
Nếu như là đám người Vô Kỵ thì lúc này khẳng định có thể nhìn ra sự thay đổi của Vương Vũ.
Võ thuật là kỹ thuật giết người, người tập võ nhiều hoặc ít đều một chút hơi thở hung hãn, thế nhưng pháp luật xã hội hiện nay với kẻ yêu bạo lực giết chóc tối thiểu phải chịu án nửa năm tù trở lên...
Cho nên càng là con cháu của gia tộc lớn lại càng phải chú trọng tới việc tu tâm dưỡng tính, theo võ học càng ngày càng sâu thì hơi thở hung hãn sẽ ngày càng ẩn sâu lại.
Vương Vũ vẫn chỉ là nam thanh niên 26 tuổi, tâm tính không thể so với các vị lão tiền bối kia, tuy rằng bình thường sát khí của Vương Vũ đã thu lại, thế nhưng cũng không hoàn mỹ, đôi lúc sẽ thể hiện ra ngoài, một khi đã kích động thì sát khí của hắn lại càng bức người.
Hiện nay sau khi đột phá cảnh giới, toàn bộ sát khí ngày thường đôi khi thể hiện ra ngoài của Vương Vũ đã thu lại hết, sự biểu hiện khiêm tốn, điềm đạm, không sợ hãi của võ sư trên người Vương Vũ càng thêm tinh tế.
Nhìn ánh mắt đầy yêu thương của Mục Tử Tiên, Vương Vũ cười với vẻ đầy hạnh phúc, hắn ôm bả vai Mục Tử Tiên nói: "Trước hết chúng ta đi ăn cơm thôi, lát nữa anh còn phải củng cố cảnh giới."
Việc củng cố cảnh giới sau khi đột phá là một công đoạn quan trọng, cái gọi là củng cố cảnh giới chính là so chiêu với cao thủ, khiến cho cơ bắp và từng tế bào trên cơ thể khắc sâu sự huyền diệu của cảnh giới này.
Thế mà xã hội hiện nay đã không còn việc luyện võ, cao thủ đã ít lại càng ít hơn, cho nên người tập võ hiện nay muốn củng cố cảnh giới phải dựa vào ngoại lực.
Dùng phương thức rèn luyện cơ bắp để cho thân thể giác ngộ ra cảnh giới mới.
Dù trò chơi online mô phỏng toàn bộ chân thật, thì hắn cũng không rèn luyện được, đây là lý do vì sao Vương Vũ vội vã đăng xuất.
Cao thủ ở cảnh giới này như Vương Vũ thì việc đột phá cảnh giới có thể nói là trăm năm mới gặp một lần, nếu vì việc nhân đôi kinh nghiệm lại bỏ qua thời cơ này, với chỉ số IQ như vậy thì Vương Vũ cũng đừng luyện võ nữa.
"Củng cố cảnh giới? Thiết bị nhà chúng ta vẫn chưa có sửa sang lại mà!" Trước đây trừ võ công ra thì Vương Vũ cũng chẳng biết gì, đề tài mà hắn trò chuyện với Mục Tử Tiên cũng phần lớn là võ thuật, dần dà Mục Tử Tiên coi như là một nửa bách khoa toàn thư nhỏ về võ thuật, dĩ nhiên cô cũng hiểu được việc củng cố cảnh giới theo lời của Vương Vũ.
Thế nhưng với khả năng kinh tế cũng như vật chất hiện tại của nhà Vương Vũ, hoàn toàn không đủ để duy trì việc củng cố cảnh giới cho Vương Vũ, điều này có vẻ hơi xấu hổ.
Vương Vũ cười, rút một tấm thẻ trong ngăn kéo ra nói: "Điều này không vấn đề gì!"
"Đây là..." Mục Tử Tiên hơi ngẩn người khi nhìn thấy tấm thẻ trong tay Vương Vũ, cô chợt nói: "Đây là tấm thẻ mà người kia đưa cho anh hả?"
"Lý Kiện!" Vương Vũ khẽ gật đầu.
Lý Kiện chính là tên nhóc lần trước đang tán tỉnh Mã Lỵ, Mục Tử Tiên còn hất nước trà vào đàn em của người ta kia mà, may mà võ công Vương Vũ cao nên người ta mới không truy cứu, cuối cùng còn tặng cho hắn một tấm thẻ.
Bây giờ nghĩ lại, trên mặt Mục Tử Tiên còn hơi nóng rần lên đây.
"Ha ha, xem ra may mà lần trước anh nhận tấm thẻ này, nhưng anh nghe nói nơi đó đắt đỏ, người bình thường có tiền cũng không có cơ hội đến đó xài tiền đây." Mục Tử Tiên vui mừng nói.
"Vẫn là bà Vương đây nhìn xa trông rộng!" Vương Vũ nghe vậy tiện thể nịnh bợ bà xã.
"Ha ha, anh cũng không tầm thường đâu, có thể tìm được một người vợ nhìn xa trông rộng." Mục Tử Tiên cười nói.
Vương Vũ mặt dày nói: "Đúng vậy, vợ chồng mình đều không phải là người bình thường!"
"Cái anh này!" Mục Tử Tiên khẽ cười huých Vương Vũ một cái.
Vương Vũ đã từng đi qua câu lạc bộ của Lý Kiện, nơi đó cách căn hộ của vợ chồng Vương Vũ hai con đường, sau khi ăn cơm xong Vương Vũ và Mục Tử Tiên lập tức đi đến trước cửa câu lạc bộ.
Câu lạc bộ của Lý Kiện có tên là Trung tâm Thể dục Thiên Nguyên, là một trong những câu lạc bộ thể hình lớn nhất thành phố L. Nơi đây không chỉ có cơ sở thiết bị như phòng tập thể dục, bơi lội, mà còn có trụ sở huấn luyện loại lớn với loại hình cưỡi ngựa hay bắn súng ngắm bia, câu lạc bộ Thiên Nguyên là một trong những tòa nhà mang tính đặc trưng của thành phố L.
Tên nhóc Lý Kiện này tuổi còn trẻ lại có sản nghiệp như vậy, chẳng trách tên đàn em bị Mục Tử Tiên hất nước trà vào người lúc trước cứ gào to nhà có quyền thế gì đó... Bây giờ nhìn lại thật ra người ta cũng không phải làm màu.
Điều khiến cho Vương Vũ và Mục Tử Tiên hơi buồn bực chính là tại sao một cô gái có thân phận như Mã Lỵ mà lại có được anh chàng đối tượng cao cấp như thế này theo đuổi.
Phải biết rằng mặc dù hiện nay việc yêu đương tự do thì xứng đôi vừa lứa cũng cực kỳ quan trọng, nhất là người có thân phận như Lý Kiện đây, sẽ không có khả năng vô duyên vô cớ tìm một nhân viên cày thuê nho nhỏ như Mã Lỵ.
Hiển nhiên khó hiểu thì vẫn khó hiểu, Vương Vũ cũng không tò mò như Mục Tử Tiên, hắn biết rõ mỗi người đều có bí mật riêng, việc không hỏi bậy thì không nên hỏi, bây giờ mấy người Mã Lỵ và Vương Vũ cũng không thiếu tiền, sớm hay muộn bọn họ cũng chuyển đi, chẳng qua là khách thuê nhà mà thôi, vẫn chưa đến mức không có giấu giếm nhau.
Có câu "Quán lớn thì khinh khách", lời này tuyệt đối không sai, dựa theo lời Mục Tử Tiên đã nói, câu lạc bộ của Lý Kiện người ta không thiếu khách, người bình thường có tiền cũng chưa chắc có tư cách bước vào.
An ninh và lễ tân với vẻ mặt nhiệt tình, thế nhưng phong cách nhiệt tình nhưng không thân cận này chứng tỏ sự cao quý của câu lạc bộ này.
"Quý ông đây, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?"
Thấy Mục Tử Tiên lôi kéo Vương Vũ vào, nhân viên lễ tân đón chào với thái độ vô cùng nhiệt tình.
"Tôi muốn tập thể hình!" Vương Vũ nói với vẻ đúng mực.
"Mời ngài lấy thẻ tập thể hình ra!" Nữ lễ tân vẫn nhiệt tình như cũ.
Vương Vũ lấy tấm thẻ mà Lý Kiện đã tặng cho hắn ra đưa cho cô gái.
Nữ lễ tân vừa thấy đã nhận lấy bằng hai tay, nụ cười trên mặt cô ta chợt thay đổi ngay lập tức.
"Sao vậy?"
Lễ tên bên cạnh thấy sắc mặt cô gái kia hơi khác thường, vội vàng bu lại, khi cô ta nhìn thấy tấm thẻ đã hoảng hốt ngay tại chỗ, cô ta bèn kêu lên: "Đây là thẻ trọn đời!"
"Đúng vậy... Là thẻ trọn đời." Cô gái đón tiếp Vương Vũ từ lúc đầu nói đầy chắc chăn.
Thẻ trọn đời là thẻ hội viên ở mức cuối cùng của câu lạc bộ Lý Kiện, thẻ hội viên có tổng cộng mười cái, hiện nay chỉ có bốn người nắm giữ, trừ Vương Vũ ra thì ba người khác đều là khách quen, thế nhưng ba người kia đều là hạng người có lai lịch lớn, người thứ tư thần bí này vẫn khiến cho những nhân viên này tò mò, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà làm thẻ đến giờ vẫn chưa một lần ghé đến câu lạc bộ.
Lúc này người giữ tấm thẻ thứ tư chẳng qua chỉ là người với hình tượng dân thành thị dẫn bà xã đi dạo phố, điều này sao có thể không khiến cho bọn họ không kinh ngạc cứ chứ?
Tuy rằng Vương Vũ không rành sự đời, nhưng hắn cũng không ngốc, thấy nét mặt của hai cô gái tựa hồ hắn cũng đoán được điều gì xảy ra, vì thế hắn nhỏ giọng nói với Mục Tử Tiên: "Xem ra thẻ của Lý Kiện cho anh có chút quý giá đó!"
"Đúng vậy... Nếu không mình trả lại cho người ta đi!" Trong tâm Mục Tử Tiên là một dân thành thị thứ thiệt, cô ức hiếp người ta mà người ta lại đáp trả vật quý giá như vậy, khiến cho Mục Tử Tiên cảm thấy cả người không có cảm giác an toàn.
Có câu "Không có công không hưởng lợi", Mục Tử Tiên hoàn toàn hiểu rõ bản lĩnh của Vương Vũ, ngộ nhỡ Lý Kiện bảo Vương Vũ đi làm những việc gì đó... Đây cũng không phải là trong trò chơi.
Nghĩ vậy Mục Tử Tiên không kìm được kéo ống tay áo Vương Vũ.
"Ừ!" Vương Vũ khẽ gật đầu vỗ vai Mục Tử Tiên.
Đến lúc này hai nữ lễ tân kia cũng hoàn hồn từ trong kinh ngạc.
Một trong hai cô gái thấy Vương Vũ là một chàng trai trẻ tuổi, cô ta ưỡn ngực hỏi với vẻ tràn đầy kích động: "Xin... Xin hỏi ngài có muốn tôi thông báo trước một tiếng cho tổng giám đốc Lý hay không?"