Trang 442# 2
Chương 885: Đồng môn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Người cầm thẻ hội viên suốt đời đều là nhân vật lớn, việc những người đó đến đây tập phải thông báo cho ông chủ là điều hiển nhiên, nữ lễ tân phải báo cho Lý Kiện cũng hợp tình hợp lý...
"Điều đó... Vẫn nên thông báo một tiếng đi..." Vương Vũ nhìn Mục Tử Tiên, hắn khẽ gật đầu nói.
Vương Vũ vẫn rất nghe lời bà xã, vì không muốn làm cho Mục Tử Tiên hốt hoảng lo sợ, hắn đã nhen nhóm ý định trả thẻ lại cho Lý Kiện, không làm không hưởng lợi mà, Vương Vũ cũng ngại khi nhận vật quý giá từ người khác như vậy.
"Vâng, tôi sẽ giúp ngài thông báo một tiếng." Nữ lễ tân đáp lời, cô ta chạy đến trước quầy lễ tân cầm điện thoại sau đó bấm máy.
Lúc này Lý Kiện đang tiếp khách ở văn phòng, hắn ta nhận được điện thoại của nữ lễ tân, buồn bực hỏi: "Thế nào? Có chuyện gì? Không phải nói bây giờ cố gắng hết sức không làm phiền tôi sao?"
"Có ngài Vương muốn gặp ngài." Trong điện thoại vang lên giọng nói của nữ lễ tân.
"Ngài Vương ngài Lý gì chứ? Là khách hàng sao?" Việc đó đã trôi qua một thời gian, Lý Kiện là người bận rộn như thế nên đã ném Vương Vũ ra sau đầu từ lâu, hắn ta đã quên mất người có tên như vậy.
"Là khách ạ, hơn nữa người đó còn có thẻ trọn đời." Nữ lễ tân lại nói.
"Thẻ trọn đời?" Lý Kiện hơi sững người, nói đầy vẻ kinh ngạc: "Không thể nào, không phải thẻ trọn đời phát ra ngoài hết thảy ba tấm sao? Ba người kia đâu phải họ Vương đâu? Thẻ của người đó tên gì?"
"Số 1!" Nữ lễ tân nhìn thẻ trong tay nói.
Vừa nghe nữ lễ tân nói như vậy, Lý Kiện càng buồn bực: "Thẻ số 1 không phải thẻ của tôi sao?"
Dứt lời, Lý Kiện cầm ví tiền trên bàn theo thói quen, hắn ta nhìn lướt qua, phát hiện thẻ của bản thân đã không thấy đâu, bấy giờ hắn ta mới chợt nhớ ra trước đó không lâu đã tặng tấm thẻ đó cho người ta rồi.
Nghĩ vậy Lý Kiện vội vàng nói: "Để cho anh Vương chờ rồi, tôi đến đây."
Vứt điện thoại xuống, Lý Kiện đứng dậy vái chào với một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi năm mươi tuổi: "Thầy Lương à, bây giờ tôi phải đi gặp một người khách, thật xin lỗi không thể tiếp chuyện với ông được."
Việc nói chuyện với khách lại bỏ đi nửa chừng là việc rất không lễ phép, mặc dù Lý Kiện đã xin lỗi, nhưng vẻ mặt của người đàn ông trung niên tên gọi thầy Lương kia vẫn có chút không vừa lòng.
Thầy Lương nghe vậy khẽ cau mày, có chút không quá vui vẻ nói: "Khách nào vậy, quan trọng như thế à, có thể khiến cho tổng giám đốc Lý vứt khách đang ngồi trước mặt mà chạy đến như vậy."
Lý Kiện nói: "Thật sự xin lỗi... Là một người bạn cũ, cũng cùng đạo như ông vậy."
"Ồ? Thật không?" Lúc đầu thầy Lương cũng chỉ buồn bực một chút mà thôi, vừa nghe Lý Kiện nói như thế, trên mặt ông ta chợt lộ ra một chút cảm xúc mâu thuẫn.
Thầy Lương này cũng là người tập võ, là cao thủ võ thuật được Lý Kiện nhờ vả ông nội nói với bà nội mới mời đến làm huấn luyện viên cho câu lạc bộ, hai người đang sắp nói đến vấn đề đã ngộ, bây giờ nghe nói bên ngoài có một người cùng nghề, thầy Lương này cũng không tránh khỏi việc sẽ nghĩ Lý Kiện tìm kẻ cạnh tranh đến đây.
Người tập võ có rất nhiều người có tính tình quái dị, Lý Kiện lại thật vất vẻ mới mời thầy Lương xuống núi, ông ta cũng nghĩ đến công việc với mức lương cao này được định ra cho bản thân ông ta, bấy giờ đột nhiên xuất hiện kẻ cạnh tranh, sao có thể không phát cáu.
Thế nhưng rốt cuộc thầy Lương là người tập võ, chẳng mấy chốc nét không vui trên khuôn mặt biến mất, ngay sau đó thầy Lương nói với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười: "Là đồng đạo sao, tôi đây phải đi xem một chút mới được, thuận tiện giúp cậu mở rộng tầm mắt."
"Được đó..." Lý Kiện là người kinh doanh sao có thể không hiểu được ý trong lời nói của thầy Lương được, cũng vừa lúc Lý Kiện muốn thử xem võ công của thầy Lương, vì vậy đáp lời ngay.
Trong chốc lát, Lý Kiện và thầy Lương đã đi đến phòng tiếp khách, lúc này Vương Vũ đang ngồi một bên trên sô pha uống trà cùng với Mục Tử Tiên.
Vương Vũ là người hoàn hảo, vốn xuất thân từ gia tộc lớn nên phong thái cao quý, còn có nét ngờ nghệch không rành sự đời, nhưng thật ra hắn rất lãnh đạm.
Mục Tử Tiên cũng hơi xấu hổ, cô gái này đúng thật là dân thành thị, thế nhưng chung quy vẫn là tầng lớp thấp nhất xã hội lăn lộn kiếm sống, lại bỗng nhiên đến nơi cao cấp như vậy, nên cô không tránh khỏi sẽ hơi luống cuống tay chân, bày ra dáng vẻ dân phố chợ một phen.
Thầy Lương kia đứng bên cạnh Lý Kiện, thấy hai vợ chồng Vương Vũ, trong lòng ông ta không khỏi cười khẩy: "Ngươi tập võ gì chứ, ta lại thấy tên đó như kẻ lừa đảo."
Dĩ nhiên Lý Kiện thực sự đã từng thấy qua võ công thật sự của Vương Vũ, lúc này thấy người đến thực sự là Vương Vũ, tâm tình hắn ta hết sức kích động.
"Anh Vương!"
Vừa chào hỏi từ xa, Lý Kiện đã đến nghênh đón Vương Vũ.
"À... Tiểu Lý phải không?" Vương Vũ đứng lên, gật đầu cười.
"Sao hôm nay anh lại có thời gian đến chơi vậy, lâu như vậy cũng chưa thấy anh, tôi còn tưởng rằng anh quên mất chỗ của tôi rồi chứ!" Lý Kiện bông đùa.
Vương Vũ không đến là sự thật, về phần câu nói sau đó... Nếu Vương Vũ không đến thì tên cháu trai này cũng nhanh chóng quên mất việc đã tặng tấm thẻ cho Vương Vũ rồi.
Vương Vũ cười nói: "Gần đây tôi có về nhà một chuyến, lại bận rộn suốt, đây không phải do cảnh giới võ công vừa tăng lên một chút đã đến chỗ của cậu rồi sao."
"Ồ? Không phải võ công của anh Vương đã đến bậc cao nhất rồi sao? Cảnh giới còn có thể tăng lên sao?" Lý Kiện nghe vậy thì rất ngạc nhiên, Lý Kiện cũng là người yêu võ thuật, khổ nỗi vẫn không có thầy dạy mà thôi, thế nhưng hiểu biết về võ thuật cũng không kém Mục Tử Tiên là bao.
Tuy rằng Lý Kiện chưa thấy qua cao thủ võ thuật khác như thế nào, thế nhưng hắn ta cũng biết người tập võ có thân thủ như Vương Vũ đây, tuyệt đối là người có trình độ đứng đầu trong giới võ thuật, người có trình độ bậc này còn có thể tăng cảnh giới, đây thật là khó lường.
"Chuyện này..." Vương Vũ xua tay nói: "Cái gì mà tột bậc hay không chứ, võ công vĩnh viễn không có giới hạn, cũng không có cực hạn... Người tập võ chúng tôi sẽ luôn vượt qua chính mình vì..."
"Ha ha!" Vương Vũ đang muốn dạy cho Lý Kiện một phen, thầy Lương bên cạnh Lý Kiện không khỏi chế nhạo.
Cái gì mà gọi là vĩnh viễn không có giới hạn, không có cực hạn... Bản thân thầy Lương tập võ đã nhiều năm như vậy, cũng không dám mạnh miệng nói như vậy, thấy Vương Vũ đứng đó làm màu với vẻ chững chạc đàng hoàng, thầy Lương hỏi Vương Vũ với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười: "Vị đồng đạo này, xin hỏi võ thuật của cậu đã đến cảnh giới kia rồi sao?"
Vương Vũ là một người tốt bụng, cũng không có bất mãn với hành vi đột nhiên ngắt lời hắn của thầy Lương, hắn lại còn trả lời một cách thành thật: "Tôi vừa mới đột phá cảnh giới tông sư."
"Phụt!"
Vừa rồi thầy Lương nghe được những lời nói của Vương Vũ cũng chỉ thầm cười khẩy, bây giờ nghe được lời này thì trực tiếp cười thành tiếng.
Vương Vũ bị tiếng cười của thầy Lương làm cho không hiểu ra sao, hắn buồn bực liếc nhìn Lý Kiện.
Lý Kiện mỉm cười, nhìn thầy Vương mà giới thiệu: "Không phải anh không có thời gian đến giúp tôi sao, tôi đành mời người cao siêu khác rồi, vị này là thầy Lương Chấn Vân, huấn luyện viên võ thuật mà tôi vừa mới thuê."
"Chào thầy Lương." Vương Vũ chắp tay chào Lương Chấn Vân.
Thấy thế chắp tay của Vương Vũ, Lương Chấn Vân lại không vui: "Hừ!"
"..."
Dáng vẻ của Lương Chấn Vân khiến cho Vương Vũ hơi ngẩn người, hỏi Lương Chấn Vân với vẻ nhàn nhạt: "Có gì không ổn sao?"
Lương Chấn Vân lạnh lùng nói: "Tên nhóc cuồng vọng, dựa vào cậu mà cũng dám cùng vai phải lứa với tôi sao?"