Trang 443# 1
Chương 886: Võ công
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Giới tập luyện võ công rất coi trọng bối phận, bởi vì người có thành tựu trước bao giờ cũng được xếp phía trên, bối phận càng cao thì thực lực đại biểu cho thân phận của người đó càng mạnh.
Lễ ôm quyền vừa rồi Vương Vũ sử dụng có ý nghĩa giao tiếp bình đẳng, Vương Vũ là người nắm quyền của giới võ học đời tiếp theo, lại là một cao thủ vừa đột phá cảnh giới tông sư, e rằng trên đời này không còn ai có bối phận cao hơn Vương Vũ nữa, vừa nãy Vương Vũ lấy lễ giao tiếp bình đẳng với Lương Chấn Vân đã là nể mặt Lương Chấn Vân lắm rồi.
Nhưng Lương Chấn Vân lại thấy Vương Vũ chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã dám lấy lễ giao tiếp bình đẳng với ông ta, hiển nhiên ông ta không thèm coi Vương Vũ ra gì
“Ha ha.”
Vương Vũ không phải là người tính toán chi li, hắn cũng không để ý đến lời Lương Chấn Vân vừa nói mà chỉ mỉm cười khe khẽ, sau đó tiếp tục quay sang với Lý Kiện.
Lương Chấn Vân thấy Vương Vũ dám ngó lơ ông ta, lửa giận trong lòng càng mạnh hơn, ông ta cắn chặt không bỏ hỏi tiếp: “Vừa nãy cậu nói cậu ở cảnh giới gì cơ?”
“Tôi vừa đột phá cảnh giới tông sư.” Vương Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, hắn kiên nhẫn nói lại một lần nữa.
“Ha ha ha, thằng nhãi con không biết trời cao đất dày, khẩu khí của cậu lớn lắm!” Lần này Lương Chấn Vân cũng không thèm nể mặt Lý Kiện nữa, ông ta chỉ thẳng vào mặt Vương Vũ mà mắng.
Cảnh giới tông sư là cảnh giới đỉnh cao mà rất nhiều người luyện võ cả đời cũng không thể đạt tới nổi, thậm chí đến cả chưởng môn của bốn đại thế gia cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới tông sư mà thôi, một thằng nhãi con miệng còn hôi sữa có thực lực giỏi giang đến mức nào mà dám nói mình vừa đột phá cảnh giới tông sư?
“Ừm…” Vương Vũ gật gật đầu, hắn lại quay sang hỏi Lý Kiện: “Phòng tập thể hình ở đâu thế? Tôi đang định tới củng cố cảnh giới một chút.”
“Ơ…” Lý Kiện không ngờ rằng Vương Vũ lại có tính cách tốt đến vậy, bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà mắng còn không để trong lòng, nhưng cứ như vậy há chẳng phải mục đích của hắn ta sẽ không thực hiện được ư?
Đương nhiên, Lý Kiện cũng ngại ngùng khuyến khích Vương Vũ va chạm với Lương Chấn Vân, hắn ta chỉ đành nói với Vương Vũ: “Xem ra anh Vương rất gấp, tôi dẫn anh và chị dâu qua ngay đây.”
Nói xong, Lý Kiện liền dẫn Vương Vũ và Mục Tử Tiên đi vào bên trong.
Đúng lúc này, Lương Chấn Vân lại không hề nể mặt Lý Kiện nói: “Tổng giám đốc Lý cũng không cần phải cất nhắc cậu ta đâu, cậu thanh niên này là một tên lừa đảo không hơn không kém.”
Thực ra Vương Vũ niệm tình Lương Chấn Vân là khách hàng của Lý Kiện nên mới không muốn tính toán quá nhiều với ông ta, bởi vậy đối mặt với sự khiêu chiến hết lần tới lần khác của Lương Chấn Vân, Vương Vũ đều giả ngu không biết, thế nhưng lúc này Lương Chấn Vân lại chỉ thẳng vào mặt Vương Vũ mà mắng hắn là kẻ lừa đảo, cho dù Vương Vũ có tính cách tốt đến mấy cũng không thể tránh khỏi việc tức giận.
“Thầy Lương, chúng ta không thù không oán, tại sao ông lại nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy?” Vương Vũ cau mày lại, hắn nói.
Lương Chấn Vân nghe thế bèn hừ lạnh trả lời: “Hừ, hiện giờ võ học suy tàn, tất cả đều vì năm đó những kẻ lừa đảo như cậu hoành hành khắp nơi, nhìn thấy loại người như cậu, đương nhiên ta không thể nhắm mắt làm ngơ.”
“Dựa vào đâu mà ông phán đoán tôi là kẻ lừa đảo?” Vương Vũ không thể át nổi cơn giận.
Những kẻ lừa đảo dùng vài miếng võ vớ vẩn để đi gạt người, Vương Vũ cũng ghét cay ghét đắng hạng người đó, bây giờ lại bị người ta vu oan cho là kẻ lừa đảo, hoàn toàn có thể tưởng tượng được tâm trạng Vương Vũ tồi tệ đến mức nào.
Lý Kiện cũng vội vàng bước ra hòa giải: “Thầy Lương, anh Vương thực sự có bản lĩnh này.”
“Hừ, bản lĩnh cái gì mà bản lĩnh, có dám đỡ hai chiêu của ta không?” Lương Chấn Vân nhìn chằm chằm Vương Vũ hỏi với vẻ thách thức.
Vương Vũ lắc lắc đầu nói: “Người tập võ kị nhất là ẩu đả lẫn nhau, lúc tôi rời khỏi nhà trưởng bối trong nhà đã đặc biệt dặn dò điều này.”
“Thế nào, lòi đuôi cáo rồi chứ gì.” Lương Chấn Vân thấy Vương Vũ không dám tiếp chiêu, ông ta bèn mỉm cười liếc mắt với Lý Kiện.
Lý Kiện cũng rất khó hiểu, võ công của Vương Vũ hắn ta cũng từng nhìn thấy, hiện giờ sao anh ta lại không dám ứng chiến, chẳng lẽ là thực sự không được? Chuyện này cũng quá khó hiểu…
“Lòi đuôi thì lòi đuôi, tôi đang vội, tiểu Lý dẫn đường đi.” Vương Vũ thở dài một hơi, hắn quay sang nói với Lý Kiện.
Đúng lúc này, Lương Chấn Vân bước lên trước một bước, chắn trước mặt Lý Kiện, mũi chân chấm nhẹ xuống đất, giày vải dễ dàng vạch một đường thẳng trên nền đá hoa cương.
Nhìn thấy một màn này, không chỉ riêng mình Lý Kiện mà đến cả Vương Vũ cũng tỏ ra rất ngạc nhiên.
Vương Vũ đã từng gặp không ít cao thủ luyện chân, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Vương Vũ nhìn thấy có người luyện võ công ở phần chân được tới trình độ này, hiển nhiên cái lão Lương Chấn Vân này cũng có bản lĩnh không thấp, chẳng trách ông ta lại kiêu ngạo như thế.
Mũi chân của Lương Chấn Vân vạch qua nền đất hoa cương xong, một đường thẳng dài hai mét được hoàn thành trong một hơi, ông ta mặt không đỏ hơi không loạn nói với Vương Vũ: “Nếu cậu không đấu với ta một trận, hôm nay cậu đừng mơ bước qua được vạch kẻ này.”
Vương Vũ nói với vẻ chẳng hề hấn gì: “Được thôi, ông thắng rồi đấy!”
Vương Vũ còn đang bận củng cố cảnh giới đây này, hắn làm gì có thời giờ chơi đùa với ông ta.
“Nếu cậu đã thua, vậy thì mời cậu biến ra ngoài ngay lập tức cho tôi, nếu không cho dù cậu có là bạn của tổng giám đốc Lý đi chăng nữa, tôi cũng không thể nhắm mắt làm ngơ cho cái loại dùng võ công đi lừa đảo như cậu.”
“Ông!!” Thấy Lương Chấn Vân hành xử vô lễ như vậy, Vương Vũ nhất thời tức điên lên, đúng lúc này Mục Tử Tiên lại lấy tay kéo nhẹ vạt áo Vương Vũ, cô nói: “Anh đấu với ông ta đi!”
“Nhưng mà…” Vương Vũ vừa định nói hiện giờ hắn không có thời gian, Mục Tử Tiên lại nói: “Em không thích ông ta…”
“...”
Vương Vũ im lặng một lát, sau đó hắn nhìn thẳng vào Lương Chấn Vân mà nói: “Nếu đã như vậy thì mời thầy Lương xuất chiêu đi.”
Vương Vũ vừa nói vừa giơ chân dẫm vào vạch kẻ Lương Chấn Vân vừa tạo ra, biểu thị hắn đồng ý với lời khiêu chiến của Lương Chấn Vân.
Lương Chấn Vân thấy Vương Vũ thực sự dám ứng chiến, đầu tiên ông ta hơi bất ngờ, ngay sau đó lại híp mắt lại, nói với Vương Vũ: “Người trẻ tuổi thật to gan, lão phu hơn cậu nhiều tuổi, nhường cậu ra trước ba chiêu.”
Vương Vũ trả lời: “Chính vì tôi còn trẻ, thế nên nhất định phải lấy lễ đối đãi nhường thầy mới đúng, thầy Lương mời.”
“Nếu đã như thế thì đừng trách ta không khách khí đấy!” Lương Chấn Vân ngoài miệng thì nói nhường Vương Vũ xuất chiêu trước, nhưng cơ thể ông ta vẫn rất thành thật, nói xong câu này ông ta lập tức đá một cú về phía Vương Vũ.
Võ học suy tàn cũng có cái hay của võ học suy tàn, đó chính là hiện giờ trong giới tập võ có rất ít kẻ giả danh lừa bịp gạt người, nhưng phàm là người biết võ, thân thủ đều vô cùng cao cường.
Lương Chấn Vân càng là như thế, nghĩ lại cũng phải thôi, Lý Kiện có thân phận gì chứ, thầy giáo hắn ta bỏ giá cao ra mời về làm sao có thể là kẻ gà mờ được.
Cước pháp của Lương Chấn Vân cũng giống như vạch kẻ thẳng tắp mà ông ta vừa vạch ra trên nền đá hoa cương, vô cùng hung hãn, đầy ắp sức phá hoại dời non lấp biển, hai người Lý Kiện và Mục Tử Tiên đứng rất xa mà còn cảm nhận được áp lực nó mang lại.
“Đàm Thoái!”
Vương Vũ nheo mắt lại, tay trái nghiêng về phía hông, dưới chân sử dụng Nhị Tự Kiềm Dương Mã, tay phải vung ra sượt qua mắt cá chân của Lương Chấn Vân.
Quyền cước chạm nhau, Vương Vũ lập tức cảm nhận được một luồng lực truyền tới, ngay khi giảm bớt lực ở tay phải xong hắn đã lùi về phía sau nửa mét, triệt tiêu xung lực, chiêu đầu tiên của Lương Chấn Vân đã bị chặn lại thành công.
“Ồ? Có chút bản lĩnh đấy?” Lương Chấn Vân hơi ngẩn ra, miệng nói nhưng chân thì không nghỉ ngơi, cơ thể ông ta lại xoay chuyển, một chân khác đã vươn tới đá về phía phần đầu của Vương Vũ, có ý đồ muốn đá thẳng xuống.
Vương Vũ chuyển Mã Bộ thành Hổ Bộ của Hình Ý Quyền, hắn giơ bàn tay lên nhận lấy đòn tấn công của Lương Chấn Vân giáng xuống, đồng thời lại lùi về phía sau nửa mét, triệt tiêu chiêu thứ hai của Lương Chấn Vân.
Môn võ công Đàm Thoái này trước giờ cực kỳ hung ác tàn độc, chiêu này nối tiếp chiêu khác, một khi giành được lợi thế là sẽ đến liên miên không dứt, Vương Vũ đã trúng hai chân, Lương Chấn Vân cũng đã sử dụng xong chiêu số của ông ta, thấy chiêu thứ hai Vương Vũ cũng đỡ được, Lương Chấn Vân bật người nhảy lên xoay người giữa không trung, hai tay ấn xuống mặt đất, hai chân bật về phía sau, hai bàn chân to đùng cùng một lúc đá về phía Vương Vũ.
Lần này Vương Vũ không hề dùng cách giảm áp lực mà vung mạnh hai nắm đấm ra, đấm thẳng vào lòng bàn chân hai chân của Lương Chấn Vân.
Vương Vũ lại lùi về phía sau một mét, còn Lương Chấn Vân thì bị Vương Vũ đẩy lùi ra phía sau ba bốn mét.
Lương Chấn Vân lật người đáp đất, ông ta vừa định tấn công tiếp, đột nhiên phát hiện ra vạch kẻ vừa nãy ông ta tạo ra dưới đất đã biến mất dưới chân Vương Vũ.