Trang 443# 2
Chương 887: Rèn luyện cảnh giới
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“...”
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, nét mặt của Lương Chấn Vân phút chốc chuyển từ kinh ngạc sang khiếp sợ.
Lương Chấn Vân có thể dùng mũi chân để vạch một đường trên mặt đất, thực ra trong mắt Vương Vũ, võ công của ông ta đã được liệt vào hạng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lương Chấn Vân cũng hiểu rõ thực lực của mình, bởi vậy ông ta mới dám kiêu ngạo tự đắc như thế, nhưng đồng thời ông ta càng hiểu rõ cái chuyện dùng bàn chân để vạch một đường trên mặt đất là khó đến thế nào.
Nếu giải thích theo nguyên lý khoa học, diện tích chịu lực của mũi chân nhỏ, áp lực càng lớn hơn, diện tích chịu lực của gan bàn chân lớn, áp lực lại biến nhỏ, Vương Vũ muốn vạch được một đường kẻ như Lương Chấn Vân vừa làm, ít nhất phải dùng lực gấp đôi mới có thể làm được.
Nhưng ngay trong lúc Vương Vũ đang đón đỡ đòn tấn công của Lương Chấn Vân, hắn vẫn có thể ung dung thản nhiên vạch một đường kẻ trên mặt đất.
Phải biết rằng, để vạch được đường kẻ trên nền đá hoa cương này, Lương Chấn Vân đã phải rất tập trung tinh thần, Vương Vũ vạch đường kẻ lại là tiện thể làm trong lúc làm việc khác, sự chênh lệch giữa hai người cách xa nhau bao nhiêu, có lẽ cũng chỉ có mình hai người Lương Chấn Vân và Vương Vũ ở hiện trường là hiểu rõ.
Lương Chấn Vân biết rằng lần này ông ta đã gặp phải thứ dữ rồi.
Nhưng Lương Chấn Vân cũng là cao thủ một đời, hiện giờ lại lớn tuổi, tất nhiên ông ta biết cái gì gọi là đóng cửa luận võ.
Sở dĩ Lương Chấn Vân không kiêng dè người ngoài chính là vì muốn làm cho Vương Vũ phải xấu hổ mất mặt, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ rằng, cậu thanh niên đang đứng trước mặt ông ta lại có thực lực cao tới mức vượt xa tưởng tượng đến như vậy.
Hiện giờ mũi tên đã bắn ra ngoài, muốn thu về cũng không thu nổi nữa.
Hai bên đã giao thủ, hơn nữa Vương Vũ còn nhường ông ta ba chiêu, lúc này mà ông ta nhận thua, thứ Lương Chấn Vân phải mất đi sẽ không chỉ là cái mặt già này của Lương Chấn Vân, mà còn là thanh danh của môn võ công Đàm Thoái nhà ông ta nữa.
Chuyện đến đã đến nước này, ông ta chỉ có cắn răng mà xông lên thôi.
Còn bên phía Vương Vũ hắn cũng tỏ ra rất ngạc nhiên, theo lý mà nói, tuy thực lực của Lương Chấn Vân không bằng được chưởng môn và thế hệ già cả của bốn đại thế gia, nhưng cũng không thua kém quá xa, với thân thủ thường ngày của Vương Vũ, cho dù có thể thắng được ông ta thì cũng phải kéo dài đến mấy chục chiêu.
Nhưng Lương Chấn Vân đá liền ba cú, cú sau thế đại lực trầm hơn cú trước, Vương Vũ lại vô cùng dễ dàng triệt tiêu được đòn đánh của ông ta, đồng thời hắn còn mượn lực của Lương Chấn Vân, trong vòng ba bước, san phẳng vạch kẻ dài hai mét dưới chân, nếu đổi lại là lúc trước, Vương Vũ sẽ tuyệt đối không thể làm được chuyện này.
Xem ra đọ chiêu với cao thủ có thực lực như Lương Chấn Vân đã giúp thần kinh và cơ bắp của Vương Vũ bắt đầu nhớ lại cảm giác khi đột phá cảnh giới.
Loại hiệu quả khiến Vương Vũ vui mừng không thôi.
Có luyện tập cơ bắp qua máy tập đến mức nào thì chung quy đó cũng chỉ là vật chết, sao có thể sánh bằng việc đọ chiêu với cao thủ được? Chuyện này cũng giống như sự khác nhau giữa đánh quái tự động và đọ sức giữa các cao thủ trên bảng xếp hạng vậy, có đánh được một nghìn quái tự động cũng không bằng được việc lên mấy chục hạng trên bảng xếp hạng thực lực.
Lúc này Lương Chấn Vân đọ chiêu với Vương Vũ, vừa hay đã giúp Vương Vũ một tay.
Nhưng hiện giờ Vương Vũ đang đứng ngay trước mặt Lương Chấn Vân, hắn cũng nhận ra Lương Chấn Vân đang ngẩn người, hắn hiểu rằng khi Lương Chấn Vân nhìn thấy thực lực của hắn nhất định ông ta đã rất kinh hãi, trong lúc người luyện võ so tài, một khi lòng có nảy sinh nỗi sợ hãi thì đã thua một nửa, hiện giờ Vương Vũ còn trông mong Lương Chấn Vân có thể rèn luyện cho mình kia kìa, nếu Lương Chấn Vân từ bỏ vào thời khắc quan trọng thế này thì có khác gì là bẫy người đâu?
Nghĩ tới đây, Vương Vũ cười nói: “Lão Lương, chẳng lẽ ba chiêu vừa nãy là ông nhường tôi ư? Lấy bản lĩnh thực sự của ông ra đi!”
Có đến 90% người tập võ đều rất coi trọng thể diện, Lương Chấn Vân vừa hay lại là người coi trọng thể diện nhất trong số đó, vốn dĩ khi ông ta nhìn thấy võ công của Vương Vũ, trong lòng đã nảy sinh tâm lý khiếp sợ, nhưng lúc này Vương Vũ lại nói ra câu trên, cái tính dũng cảm dám tranh đấu đến tận cùng của người tập võ lập tức lại bùng phát trở lại.
Cóc cần biết hắn ta là cao thủ thế nào, khẩu khí nghe thấy đã ghét, cho dù ông đây có bị đánh chết tươi thì cũng không thể bị một tên nhãi con như ngươi chê cười được.
“Hừ! Cậu chớ có tự kiêu như vậy, lão phu sẽ cho cậu biết tay ngay!”
Lương Chấn Vân cắn chặt răng nghiêng người về phía trước, một chân đạp vào phần dưới cơ thể Vương Vũ, Vương Vũ vươn tay che đi, đồng thời đánh bay chân của Lương Chấn Vân, hai ngón tay của bàn tay còn lại chọc thẳng về phía hai mắt của Lương Chấn Vân.
Lương Chấn Vân giơ tay lên chắn ngón tay của Vương Vũ, đồng thời mượn lực vỗ vào chân ông ta của Vương Vũ xoay người tung chân khác ra đạp thẳng vào cẳng chân Vương Vũ.
Nhìn thấy Lương Chấn Vân tung chân đá tới, Vương Vũ không hề né tránh mà bỗng nhiên bước về phía trước một bước, đầu gối khẽ cong, nhắm ngay chỗ hiểm của Lương Chấn Vân.
Lương Chấn Vân lúc đó bị dọa túa mồ hôi lạnh đầy đầu, ông ta vội vàng thu chân về.
Mẹ nó, Vương Vũ này quá độc ác, ỷ vào việc hắn ta cao lớn chân dài mà bắt nạt người khác, vừa nãy chỉ cần Lương Chấn Vân tiến thêm nửa phân thì chắc chắn sẽ rơi vào cảnh gà bay trứng vỡ.
Tuy đám đông vây xem không hiểu cách nghĩ của Vương Vũ, nhưng mọi người đều không ngốc, từ tư thế của Vương Vũ và phản ứng trên mặt Lương Chấn Vân cũng có thể nhìn ra vài điều, tất cả đồng loạt cảm thán cho trí tuệ của Vương Vũ.
Võ công ấy mà, chính là kỹ năng chém giết có hiệu quả tấn công tới kẻ địch, nếu không phải trên sàn đấu có hạn chế thì những môn võ như nhu thuật, túc thuật cũng sẽ không tỏa sáng rực rỡ như vậy.
Lương Chấn Vân là nhân tài của nhà họ Đàm, khí thế mênh mông mãnh liệt, biến hóa khôn lường lại hiểu biết tiến lùi, vô cùng có phong độ.
Vương Vũ là kỳ tài võ học, bất cứ quyền thuật nào hắn vừa học là sẽ biết đánh, vừa biết đánh sẽ hiểu rộng biết nhiều, tuổi còn trẻ mà đã có thể tập hợp được sở trường của trăm họ, thực sự không thẹn với cái danh thiên tài này, chỉ thấy hắn ra chiêu dứt khoát, lúc thì giáp là cà lúc thì bó hẹp, quyền thuật lúc thì nhu lúc thì cương, tấn công và phòng thủ giữa mỗi chiêu thức đều gãi đúng chỗ ngứa.
Hai người tiến lùi nhanh như mưa giông gió chớp, tấn công và phòng thủ giao nhau như những cánh bướm xuyên qua rừng hoa, tuy không khoa trương bằng hiệu ứng cực đẹp trên phim truyền hình nhưng có một cảm giác chân thực và dã man khi từng quyền từng quyền đều đánh lên da thịt.
Mặc dù người ngoài chỉ có thể hóng hớt theo, nhưng dù vậy cuộc chiến của hai người cũng khiến tất cả mọi người xung quanh đều nhìn theo không chớp mắt.
Dưới đòn tấn công như vũ bão của Lương Chấn Vân, cảnh giới mới của Vương Vũ dần dần thấm nhuần vào cơ thể hắn, Vương Vũ đang cảm ngộ từng chiêu thức một của đối thủ.
Hai người đánh với nhau gần ba trăm hiệp, cuối cùng Lương Chấn Vân với thể lực kém hơn một chút bắt đầu thở hổn hển, lúc này tu hành cảnh giới của Vương Vũ cũng đã hoàn thành.
Nhân lúc Lương Chấn Vân đá hụt một chân vào đầu Vương Vũ, hai tay Vương Vũ vươn ra túm lấy vạt áo của Lương Chấn Vân nhẹ nhàng ném ông ta ra ngoài, nhưng Vương Vũ cũng cố ý chịu một đá của Lương Chấn Vân vào trước ngực, hắn lùi về phía sau chục bước, đồng thời chắp tay nói với Lương Chấn Vân: “Môn võ Đàm Thoái của thầy Lương quả nhiên lợi hại, nếu tiếp tục thì tôi sẽ là người chiếm ưu thế thể lực mất, chúng ta dừng ở đây thôi, ngài thấy sao?”
Vương Vũ cũng đã từng đi tìm việc, tất nhiên hắn thấu hiểu nỗi đau khổ khi bị người ta loại bỏ, hơn nữa chưa nói đến việc Lương Chấn Vân đã giúp hắn rèn luyện cảnh giới, cho dù không có việc này, Lương Chấn Vân cũng là một cao thủ hàng thật giá thật, người ta đi kiếm ăn, mình tới đập bát cơm của người ta, làm thế không phải đạo chút nào.
Lúc này coi như đánh ngang tay là ổn.
Lương Chấn Vân bị Vương Vũ quăng ra ngoài vừa nghe thấy lời Vương Vũ nói đã ngẩn ra, ông ta vốn tưởng rằng Vương Vũ sẽ sỉ nhục ông ta một trận, không ngờ Vương Vũ lại chủ động yêu cầu đánh ngang tay.
Đương nhiên Vương Vũ là có ý tốt, nhưng trong mắt cái người đã nghiện còn ngại như Lương Chấn Vân, câu này lại thành có ý bố thí.
“Hừ, cậu xem thường lão phu ta ư? Cái gì mà đánh ngang tay, lão phu thua là thua, chức vị huấn luyện viên này, lão phu nhường cho cậu đấy!” Lương Chấn Vân hừ lạnh một hơi, ông ta liếc Vương Vũ một cái rồi bước nhanh ra ngoài.
Lúc này Lý Kiện vội vàng xông lên ngăn ông ta lại: “Ôi thầy Lương, thầy Lương, thầy đừng đi mà, thầy nghĩ nhiều rồi, anh Vương không phải tới để ứng tuyển vị trí huấn luyện viên đâu.”
Lý Kiện có không phải là người tập võ đi chăng nữa thì lúc này hắn ta cũng nhận ra rằng vị thầy già mà hắn mời về là một cao thủ hàng thật giá thật, làm sao hắn ta có thể dễ dàng để ông ta đi, Lý Kiện vừa chặn Lương Chấn Vân lại vừa nháy nháy mắt với Vương Vũ.