Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 886 - Chương 888: Vì Võ Công

Trang 444# 1

 

 

 

Chương 888: Vì võ công
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Vương Vũ biết rằng người luyện võ đều có tính cách khá kiêu ngạo, hắn còn tưởng là mình đã làm sai, bởi vậy nên hắn cũng không bước tới giúp đỡ mà chỉ đứng im lặng nhìn Lương Chấn Vân đẩy Lý Kiện đi ra bên ngoài như thể chốn không người.

“Anh Vương?” Đúng lúc này, hình như Lương Chấn Vân bỗng nhiên ý thức được điều gì đó nên quay ngoắt người lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Vương Vũ rồi hỏi: “Cậu họ Vương?”

“Vâng!” Vương Vũ gật gật đầu.

“Thầy Vương Thiên Long - Cuồng Bạo Chấn Cửu Châu là gì của cậu?” Lương Chấn Vân lại hỏi.

“Là ba tôi!”

Vương Vũ trả lời với vẻ bình thản trên gương mặt.

Vừa nghe Vương Vũ nói thế, sắc mặt Lương Chấn Vân còn khó coi hơn lúc trước: “Thì ra cậu chính là kỳ tài tuyệt thế của nhà họ Vương kia? Mười năm trước ba của ta đã bại dưới tay cậu?”

“Ơ… Đó là do Lương lão tiền bối thấy tôi còn trẻ dại nên mới cất nhắc tôi thôi, hơn nữa tuổi tác của Lương lão tiền bối lúc đó cũng khá cao rồi nên không còn thích hợp với việc đánh võ nữa, không biết là hiện giờ tình hình sức khỏe của Lương lão tiên sinh thế nào?” Vương Vũ có chút ngại ngùng trả lời.

Năm đó Vương Vũ còn đang ở trong độ tuổi khí thế hăng hái, hắn cũng là nghé con không sợ cọp nên mới đến đá quán khắp nơi, vừa được ra khỏi cửa là tới luôn hai nhà Tra Quyền và Đàm Thoái gần nhà mình nhất… Hiện giờ nghĩ lại hắn đúng là có chút khốn kiếp.

Lương Chấn Vân thở dài một hơi rồi nói: “Hzaii, ba của ta, ông ấy đã mất vào năm ngoái rồi…”

“Hả?” Nghe Lương Chấn Vân nói thế, Vương Vũ giật mình kinh ngạc: “Sao ông cụ lại…”

Hiện giờ Lương Chấn Vân mới có hơn bốn mươi tuổi thôi, một thế hệ nhà họ Lương đều sinh sống ở vùng Lâm Thanh, Lỗ Tây Bắc, nơi đây từ xưa đã có tập tục tảo hôn, ông cụ cũng chỉ tầm sáu mươi tuổi mà thôi, cũng không được xem là cao tuổi trong giới luyện võ am hiểm dưỡng sinh này, ông qua đời sớm như vậy khiến người ta cảm thấy thật bất ngờ.

“Nhà họ Lương chúng ta cũng chỉ là một gia tộc nho nhỏ, thời còn trẻ ba của ta bị bệnh nhưng lại không có tiền để chữa trị ngay, cứ kéo dài như vậy đến sau này nên mới… Còn về võ công, ta đã định không cho con trai ta học nữa.” Lương Chấn Vân nói đến đây, đôi mắt có ánh lệ lóe qua.

Tuy rằng Vương Vũ được sinh ra trong một gia đình lớn, nhưng hắn cũng rất thấu hiểu hoàn cảnh của Lương Chấn Vân, bởi vì đa phần thế gia luyện võ đều như vậy… Không phải là họ không muốn truyền lại, mà là vì võ công đã lạc hậu, mọi người đến nuôi sống gia đình còn khó khăn, ai còn có điều kiện đi tập võ nữa? Nếu không phải do cuộc sống ép buộc, làm gì có người tập võ nào lại kìm nén lòng tự tôn đi làm huấn luyện viên thể hình cho người khác.

Sở dĩ Lương Chấn Vân ra tay với Vương Vũ cũng chỉ vì hoài nghi Vương Vũ là kẻ lừa đảo dẫn tới võ công bị lạc hậu mà thôi.

“Thầy Lương, tôi biết ông tinh thông võ công, ông thực sự không cần phải làm như vậy.” Vương Vũ khuyên nhủ Lương Chấn Vân.

Lý Kiện là một ông chủ lớn, hắn ta lại thích học võ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi Lương Chấn Vân, nếu bởi vì Vương Vũ mà dẫn tới sự biến mất của một môn võ công, tự bản thân Vương Vũ cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Lương Chấn Vân lắc đầu nói: “Hzaiii, nói cho cùng, Đàm Thoái của nhà họ Lương chúng tôi vẫn phải thua dưới nắm đấm của nhà họ Vương các cậu.”

“Thầy Lương, thầy nói như vậy là sai rồi.” Nghe Lương Chấn Vân nói thế, Vương Vũ trả lời lại với vẻ rất nghiêm túc: “Võ công không có mạnh yếu, tự bản thân mỗi môn võ đều có chỗ lợi hại của nó, tôi lại cảm thấy nếu chia võ công ra làm nhiều môn phái thì sớm muộn gì giới võ học cũng rơi vào cảnh lạc hậu.”

“Tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?” Lương Chấn Vân cau mày hỏi.

Thành kiến bè phái trong giới võ học rất nghiêm trọng, Vương Vũ nói ra những lời này thực sự có chút đại nghịch bất đạo.

“Ông nghĩ trên đời này quyền pháp của nhà nào là hoàn mỹ nhất?” Vương Vũ hỏi.

“Hoàn mỹ nhất ư?” Lương Chấn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Bất cứ môn võ công nào đều không thể là vô địch!”

“Đúng thế, trên đời này không có quyền thuật nào là hoàn mỹ, chỉ có am hiểu tất cả các môn võ công mới có thể vượt qua mọi nghịch cảnh để trở nên mạnh hơn.”

“Chuyện này…”

Từ nhỏ đến lớn Lương Chấn Vân luôn chịu sự giáo dục về thành kiến bè phái, đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy một câu nói vô lễ như vậy, nhưng điều khiến Lương Chấn Vân cảm thấy càng kinh ngạc hơn là, ông ta lại không thể phản bác bất kỳ câu nào Vương Vũ nói ra.

Ngay sau đó Vương Vũ lại nói: “Tôi biết tại sao ông không muốn dạy quyền, nhưng vì chính bản thân ông, cũng là vì quyền thuật, mong ông đừng rời đi.”

Thành kiến bè phái của Lương Chấn Vân rất nặng, từ sâu thẳm trong lòng ông ta không muốn dạy quyền, nhưng ông ta không gánh nổi gia cảnh nghèo khó và cái giá quá mê người mà Lý Kiện hứa sẽ chi trả.

Sở dĩ ông ta muốn đi, ngoài việc sợ mất mặt trước Vương Vũ ra, điều quan trọng hơn là ông ta không muốn truyền thụ quyền thuật của nhà mình cho người ngoài.

Lời Vương Vũ nói rất trực quan đã nhắm thẳng vào chỗ yếu đuối của Lương Chấn Vân.

Thành kiến bè phái đã dẫn tới sự suy thoái của giới võ học, nếu ông ta chấp nhận dạy quyền, cho dù có không tìm được đệ tử mình thấy hợp mắt, ông ta cũng có vốn để tiếp tục tập võ cho đời sau…

Lương Chấn Vân ngẩn ra rất lâu mới thở dài nói: “Từ nhỏ ta đã tự cho mình là bất phàm, nhưng hôm nay cuối cùng ta đã hiểu tại sao người khác lại gọi cậu là thiên tài rồi, không chỉ vì cậu là người của nhà họ Vương đâu.”

Thấy Lương Chấn Vân đã dao động, Lý Kiện vội vàng xen vào nói: “Thầy Lương, tiền lương chúng ta có thể thương lượng lại, còn về phần con trai của thầy, trong thời gian thầy làm việc ở đây cậu ấy có thể tới đây học tập, mọi chi phí tôi sẽ lo liệu.”

“Chuyện này…” Lương Chấn Vân cảm động nhìn Vương Vũ và Lý Kiện, ông ta nói: “Tiền lương thì không cần bàn lại đâu, chỉ cần tổng giám đốc Lý có thể để con trai tôi cũng tới học võ ở đây là tôi đã thấy thỏa mãn lắm rồi.”

“Thế thì anh Vương, giờ tôi đưa anh tới phòng tập thể hình nhé.” Nhìn thấy cuối cùng Lương Chấn Vân cũng quyết định ở lại, Lý Kiện hưng phấn kéo Vương Vũ muốn rời đi.

Vương Vũ lại xua xua tay nói: “Hiện giờ không cần nữa rồi.”

“Á? Tại sao cơ?” Lý Kiện buồn bực hỏi.

“Bởi vì có thầy Lương rồi.” Vương Vũ nói xong, hắn cúi đầu vái chào Lương Chấn Vân một cái, sau đó chào tạm biệt Lý Kiện và Lương Chấn Vân rồi dẫn Mục Tử Tiên rời khỏi trung tâm thể dục Thiên Nguyên.

Trên đường trở về, Mục Tử Tiên bỗng quay sang hỏi Vương Vũ: “Ông xã, thẻ của anh còn chưa trả cho ông chủ Lý kìa.”

“Anh đã vứt lên quầy rồi.” Vương Vũ cười.

“Thế tại sao anh không tự đưa cho cậu ta?” Mục Tử Tiên khó hiểu hỏi.

“Bởi vì nhất định cậu ta sẽ không nhận đâu…”



Thời tiết tháng ba ấm áp dễ chịu, chỉ là những cành dương liễu phất phơ đầy trời lại khiến lòng người ta buồn phiền lạ thường, cảnh giới tăng lên khiến Vương Vũ không để tâm vào mấy thứ này, tên ngốc này kéo Mục Tử Tiên dạo chơi trên phố cả một ngày, đến tối mịt mới quay về nhà.

Ngày hôm sao vào trò chơi, Vương Vũ đã bị cả đám Toàn Chân Giáo mắng cho một trận.

Không chỉ có đám tiện nhân Vô Kỵ, đến cả hai cô nàng là Dương Na và Linh Lung Mộng đều chất vấn hắn: “Lão Ngưu, ngày hôm qua ngươi và Tiên tỷ đi đâu vậy, nói là đi một lúc mà sao không thấy online nữa?”

Cuối cùng Vương Vũ bị đám người này đeo bám không bỏ đâm ra thấy phiền, hắn nói thẳng luôn: “Chuyện hai vợ chồng chúng tôi, đám FA các ngươi quan tâm làm quái gì?”

“Mẹ nó, tên Ngưu đê tiện kia, ngươi dám chế giễu bọn ta!” Cả đám Toàn Chân Giáo bị bắt xem người ta show ân ái lại nhấn chìm Vương Vũ vào trong đống nước bọt.

Cho đến khi Vương Vũ lẳng lặng đeo găng tay vào, cả đám mới chấm dứt trò đùa dai này.

Vô Kỵ nhìn thấy Vương Vũ đang không ngừng thay đổi hình thái vũ khí, hắn ta khụ khụ vài tiếng rồi nói: “À thì, mọi người nghiêm túc chút đi, hiện giờ chúng ta bắt đầu bàn vào chuyện đứng đắn nào.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta là người đứng đắn, nhất định phải bàn chuyện đứng đắn mới được.” Cả đám sợ hãi liếc vũ khí của Vương Vũ một cái, tất cả đều vội vàng ngồi thẳng.

Đúng lúc này, bên ngoài văn phòng Toàn Chân Giáo vang lên một tiếng gõ cửa.

Sau khi Vô Kỵ kích hoạt quyền hạn xong, chỉ thấy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng và Gấu Ơi Chờ Tớ mang theo một đám người bước vào trong văn phòng công hội Toàn Chân Giáo.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment