Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 896 - Chương 898: Boss Giữ Cửa

Trang 449# 1

 

 

 

Chương 898: BOSS giữ cửa
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Nhìn thấy thi thể nằm đầy trên mặt đất, đám người Kiếm Chỉ Thương Khung giống như đang nằm mơ vậy, một đám người đều dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn chằm chằm Vô Kỵ.

Đừng thấy chiến thuật của Vô Kỵ không cao cấp lắm, nhưng mà dưới tình huống như vậy còn dám đánh bậy đánh bạ, không những vậy lại còn thành công nâng cao hiệu suất chiến đấu, phần can đảm và năng lực ứng biến này, đều không phải người bình thường có thể có được.

Đừng nói chỉ có hai mươi người, nếu thay một người chỉ huy khác, cho hắn ta năm mươi người có lẽ cũng không dám chơi trò đánh bậy đánh bạ như vậy.

Năng lực cá nhân càng cao thì tính cách sẽ lại càng kiêu ngạo, những người chơi Kiếm Chỉ Thương Khung này đều là tinh anh trong những tinh anh, đương nhiên là không dễ dàng khâm phục một ai khác, cho dù là phục tùng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, cũng là vì nể mặt nhân dân tệ mà thôi.

Cho nên đám người kia ban đầu vô cùng khó chịu đối với vị chỉ huy từ trên trời rơi xuống như Vô Kỵ, trước đó mấy lần Vô Kỵ đều phải dựa vào uy nghiêm của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng mới khó khăn lắm chỉ huy được đám người kia, nhưng mà khi trận chiến này chấm dứt, cách nhìn của tất cả mọi người đối với Vô Kỵ đã hoàn toàn thay đổi.

Từ thờ ơ trước đây biến thành tâm phục khẩu phục.

Nhất là một người hung hãn có thể diệt cả đội bọn họ như Vương Vũ, mà cũng bằng lòng để Vô Kỵ làm lão đại của Toàn Chân Giáo, đám người này càng không có chút nào khó chịu nữa rồi.

Quái vật bên trong căn phòng bằng đá bị diệt sạch cả đoàn, mọi người quét dọn chiến trường một chút, nghỉ ngơi sắp xếp lại một lần, trong khi còn đang đi tìm lối vào cảnh tượng tiếp theo, đột nhiên cả căn phòng bằng đá rung chuyển.

Khối đá và đủ thứ khác rơi xuống ầm ầm, cùng lúc đó vách tường ở phía đối diện mọi người bắt đầu rung lắc, ngay sau đó vách tường đổ sụp, lộ ra một cánh cửa đá khổng lồ đen như mực.

Hai bên cửa đá, mỗi bên có một pho tượng cao lớn hình người đang đứng, pho tượng đen như mực, một pho tượng ôm một chiếc hộp trong tay, một pho tượng nâng một thanh cự kiếm trong tay, nhìn qua thấy vô cùng kỳ lạ.

Bất kể là cổ đại hay hiện đại, trong nước hay ngoại quốc, đặt hai con sư tử đá canh cửa trước cửa nhà thật ra cũng rất bình thường, nhưng đặt hai pho tượng thần giữ cửa như thế này cũng chỉ là ở chùa chiền hoặc miếu đạo quán gì đó thôi.

Nghĩ đến đây, mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên cửa đá, phía trên cửa đá có treo một tấm bảng, từ phải sang trái viết ba chữ "Ngũ Phương Tự."

"Thật sự là chùa rồi..." Nhìn thấy tấm biển bên trên, Vô Kỵ không nhịn được cười nhạo một câu.

Hoàn cảnh game Trọng Sinh này thế nhưng là huyễn tưởng phương tây, cho dù là có tăng thêm mấy yếu tố phương đông chăng nữa thì đó cũng chỉ là mấy vật trang trí mà thôi, lúc này trong game huyễn tưởng phương tây đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng phương đông như vậy, quả thực không ổn chút nào cả.

"Cánh cửa này đi vào kiểu gì đây..." Trong khi mọi người còn đang sững sờ, Vương Vũ có tổ chức nhưng không có kỷ luật đã chạy đến cổng lớn, đè lên cửa đá đẩy hai cái, cánh cửa đá không nhúc nhích chút nào.

"Lão Ngưu, đừng chạm bừa như vậy!" Nhìn thấy Vương Vũ đang sờ soạng linh tinh, đám người Vô Kỵ sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Vị Ngưu gia này cũng là người chưa trải việc đời, thấy đồ vật gì đều có cảm giác mới mẻ, trong hiện thực còn rụt rè một chút, trong game quả thật không kiêng nể gì, đây chính là cảnh tượng phụ bản, cửa lớn có thể tùy tiện sờ soạng lung tung được hả.

Người bình thường cũng không có bản lĩnh hơn người như Vương Vũ, ngộ nhỡ chạm vào một cơ quan nào đó còn không phải gài bẫy chết hết mọi người sao, cũng không phải hắn chưa từng làm việc này bao giờ.

Nhưng mà đám người Vô Kỵ miệng có nhanh hơn nữa, cũng không theo kịp được ánh mắt của Vương Vũ, đúng lúc này, ánh mắt Vương Vũ lướt qua liếc thấy một hòn đá nhỏ phía bên phải cánh cửa đá.

"Đây là cái gì?" Vương Vũ lẩm bẩm một câu đi tới bên cạnh, nhìn thấy trên hòn đá viết mấy chữ nhỏ: Không được...

Hàng chữ bên dưới chữ "không được" lại úp vào trong bức tường, Vương Vũ tò mò vươn tay gảy ra một cái, rút hết cả hòn đá từ trong vách tường ra, chỉ thấy dưới mặt hòn đá thế nhưng viết chữ "rút ra".

"Không được rút ra..." Vương Vũ lẩm bẩm nói.

Cùng lúc đó chỉ nghe thấy một âm thanh kẽo kẹt vang lên, ba mặt trái phải đằng sau của căn phòng bằng đá xuất hiện từng dãy lỗ nhỏ đen nhánh.

"Mau mau nằm xuống!"

Nhìn thấy hàng lỗ đen trên vách tường, mấy người Vô Kỵ kêu lên một tiếng, nằm sấp xuống mặt đất, mọi người nghe thấy thế, không suy nghĩ chút gì, hoặc nằm sấp xuống như Vô Kỵ hoặc nằm thẳng dưới đất, sau đó từ trong hàng lỗ nhỏ trên vách tường bắn ra từng dãy mũi tên thô to.

"Vút vút vút!"

Vô số mũi tên từ ba hướng phóng đến, xoẹt qua gương mặt và gáy của mọi người bắn về phía đối diện.

Những người khác đứng rất gần Vô Kỵ, nghe thấy mệnh lệnh thì lúc này lập tức nằm xuống rồi, nhưng Vương Vũ lại đứng ở chỗ cánh cửa đá còn đang bận nghiên cứu hòn đá nhỏ trong tay, căn bản không để ý đến lời nói của Vô Kỵ, đợi hắn kịp phản ứng là mình trúng kế rồi, thì mũi tến đã bay đến đằng sau.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vương Vũ bổ nhào về phía trước, nhào đến đứng đằng sau pho tượng.

Pho tượng kia cao hơn hai mét, vừa vặn che chắn chặt chẽ cho Vương Vũ, một trận leng keng leng keng ầm ĩ hỗn loạn trôi qua, trong căn phòng bằng đá lúc này cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại.

Mọi người nằm trên mặt đất xác nhận mũi tên trong cơ quan đã dùng hết, lúc này mới đứng dậy, dồn dập căm giận nhìn chằm chằm Vương Vũ.

Vương Vũ tủi thân chỉ hòn đá nhỏ trong tay nói: "Nhà thiết kê vô liêm sỉ như vậy, ta cũng rất bất đắc dĩ mà."

Nhưng mà đúng lúc này, sắc mặt tất cả mọi người đều biến thành vô cùng khó coi.

Cánh tay Vương Vũ duỗi ra, lười biếng gác lên bả vai pho tượng đang ôm lấy cự kiếm, buồn bực nói: "Các ngươi làm sao vậy? Trên mặt ta có..."

Lời Vương Vũ còn chưa nói hết, đột nhiên cảm thấy cánh tay đặt lên bả vai pho tượng kia khẽ động đậy, một luồng sát ý theo đó dâng lên.

Vương Vũ đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy pho tượng ôm kiếm đang hai tay nắm kiếm bổ về phía cổ mình.

"Ông nội nhà ngươi chứ!"

Vương Vũ bản lĩnh cỡ nào chứ, thầm mắng một tiếng, xoay người, cự kiếm sượt qua thân thể, thuận tiện hai tay duỗi về phía trước Lên Gối kéo lấy pho tượng...

Nhưng mà chẳng hiểu tại sao, thần kỹ chụp lấy vẫn luôn thuận buồm xuôi gió của Vương Vũ từ xưa đến nay, lần này lại không có chút tác dụng ngay, vốn nên là pho tượng bị túm lại thế nhưng nó lại không hề nhúc nhích chút nào.

Lên Gối của Vương Vũ chụp đúng lên thân pho tượng, đột nhiên cảm thấy giống như chụp vào tảng đá vậy, hắn lập tức hiểu rằng mình đang gặp phải một kẻ khó chơi rồi, vì vậy ngay lập tức buông tay, đúng lúc đó pho tượng vươn tay trái ra, duỗi ra chụp ngược về phía Vương Vũ.

Vương Vũ nhấc chân đạp vào chỗ kín của pho tượng, nhờ sức mạnh đánh bật lại để thân thể bay hẳn ra phía sau, nhẹ nhàng tránh thoát pho tượng chụp bắt, ngay khi Vương Vũ còn đang thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên pho tượng ôm chiếc hộp còn lại cũng cử động.

Pho tượng ôm chiếc hộp thật ra cũng rất bỉ ổi, sau khi vừa lui lại, nắp hộp mở ra, một luồng ánh sáng màu đen bay về phía Vương Vũ, Vương Vũ ném hòn đá nhỏ trong tay ra phía trước, đồng thời sử dụng Tịch Chi Dược Thiên vọt đến bên cạnh đám người Vô Kỵ, ánh sáng đen của chiếc hộp tỏa ra đánh lên hòn đá nhỏ mà Vương Vũ ném đến, hòn đá nhỏ nháy mắt biến mất...

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người không nhịn được "Hả" một tiếng, Thuật Thăm Dò trong tay ném về phía hai pho tượng.

Trì Kiếm Thần Vệ, Kim Đức Liệt (Cấp 65) (BOSS Ám Kim)

Sinh lực: ???

Nội lực: 0

Kỹ năng: Kiếm Nhận Phong Bạo, Thần Uy Kiếm Trảm Kích

Thiên phú: Thân thể cứng rắn như kim cương không thể hủy hoại

Giới thiệu hoàn cảnh: Kim Đức Liệt nguyên là cao thủ của Thần giới, canh giữ nơi đây đề phòng người phàm tham lam ngấp nghé bảo tàng của thần, Thiên Thần Chi Kiếm trên tay hắn ta không có thứ gì không phá hủy được, thân thể cứng rắn như kim cương không thể hủy hoại là thân thể rắn chắn nhất.

Phong Ấn Thần Vệ, Ngân Đức Liệt (Cấp 65) (BOSS Ám Kim)

Sinh lực: ???

Nội lực: 1

Kỹ năng: Rương Phong Ấn, Rương Phong Ấn Chân Chủ.

Thiên phú: Thân thể của thần.

Giới thiệu hoàn cảnh: Ngân Đức Liệt nguyên là cao thủ của Thần giới, canh giữ nơi đây đề phòng người phàm tham lam ngấp nghé bảo tàng của thần, Rương Phong Ấn trong tay hắn ta có thể phong ấn tất cả, thân thể của thần khiến binh khí bình thường không thể thương tổn được.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment