Trang 449# 2
Chương 899: Ta gọi ngươi một tiếng, ngươi có dám trả lời hay không?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Sao thiết lập của hai tên này lại nhìn quen thế nhỉ?”
Sau khi nhìn thấy thuộc tính của hai con quái kia, trong lòng tất cả mọi người đều nảy ra suy nghĩ này trong lòng, một tên dùng kiếm chặt người, một tên lấy đồ đạc hút người khác vào, hơn nữa cái tên của hai kẻ này lại cứ khiến cho người ta có một cảm giác đã từng nghe thấy nó ở đâu rồi ấy.
Ngay giữa lúc mọi người còn đang cảm thấy khó hiểu, Ngân Đức Liệt đã ôm cái rương nhắm thẳng vào đám người, gã hét lớn lên: “Ta gọi các ngươi một tiếng, các ngươi có dám trả lời hay không?”
“Ôi má! Là Kim Giác Đại Vương và Ngân Giác Đại Vương!”
Nghe thấy câu thoại quen tai nhường này, tất cả mọi người đều giật mình nhớ ra, mẹ nó, đây chẳng phải là hai huynh đệ Kim Giác và Ngân Giác trong Tây Du Ký đó ư?
Nhớ lại năm đó, hai tên này xuống hạ giới tác oai tác quái vì Thái Thượng Lão Quân được Bồ Tát Quan Âm nhờ vả tạo kiếp cho ba thầy trò Đường Tăng, đến cả Tôn Đại Thánh còn từng phải chịu thiệt lớn trong tay chúng, trong đó bạn học Tiểu Ngân kia còn có một câu thoại rất chi là nổi tiếng, và nó chính là câu này, ngoài ra còn có câu “Ngươi là cứu binh mà con khỉ kia mời đến ư” nữa.
Mọi người ở đây đều là người Trung Quốc, còn có ai mà chưa từng xem Tây Du Ký nữa, cái rương trong tay bạn học tiểu Ngân kia là thần khí đó, cái thằng nhãi này gọi tên là tuyệt đối không được trả lời, trả lời là chết ngay tức khắc
Chỉ cần nghĩ đến đây, cả đám đã cùng quyết định xong, mẹ nó, ngươi có gọi ta là ông nội ta cũng không thèm trả lời nhé.
Nhưng ngay sau đó, bạn học tiểu Ngân lại mở miệng thốt ra một câu khiến tất cả mọi người cùng phun máu mà chết.
“Yamete… Kimochi…” Tiếng kêu kiều mị rên rỉ khiến các vị game thủ có giới tính nam ở đây đều mềm nhũn cả người ra.
Cả đám nghe thấy thế đều đần hết cả người.
Vô Kỵ, Minh Đô, Xuân Đường, Ký Ngạo, đến cả mấy thuộc hạ của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đều lập tức bị cuốn vào trong rương.
“Chuyện… chuyện này là như thế nào?” Nhìn thấy đội ngũ nháy mắt bị giảm một nửa quân số, những người còn lại đều ngu người luôn.
Vừa nãy cũng không có ai trả lời mà, sao lại bị cuốn vào đó được?
Lúc này Linh Lung Mộng bèn tức giận thốt lên: “Con mẹ nó chứ, cái đám hào sắc khốn kiếp kia, đáng đời các ngươi!”
Vương Vũ còn đang khó hiểu đứng bên kia: “Liên quan gì tới háo sắc cơ?”
“Lắm lời vừa thôi, đánh gã!” Linh Lung Mộng giơ tay lên bắn một mũi tên về phía Ngân Giác Đại Vương, thế nhưng gã lại không thèm động đậy mà chỉ cầm rương khẽ nghiêng một cái, mũi tên của Linh Lung Mộng cũng bị hút vào trong .
Cùng đó, Kim Giác Đại Vương đứng ngay bên cạnh Ngân Giác Đại Vương cũng vác kiếm xông qua, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng thấy thế bèn giơ tay tung một chiêu Kết Giới Hắc Ám lên, với ý đồ muốn ngăn Kim Giác Đại Vương lại.
Kim Giác Đại Vương còn dứt khoát hơn, nhìn thấy kết giới đang dâng lên, gương mặt gã không hề có biểu cảm gì, lập tức vác kiếm trong tay lên chém một phát vào Kết Giới Hắc Ám, kỹ năng của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng bị một kiếm chặt đứt.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đáng thương bị cưỡng chế ngắt kỹ năng lập tức phải chịu phản phệ, lượng máu trên đầu giảm một phần năm.
Đúng lúc này, Doãn Lão Nhị sử dụng Va Chạm xông tới trước mặt Kim Giác Đại Vương, tấm thuẫn dày cộp đập thẳng vào cơ thể của Kim Giác Đại Vương.
- 0
Chiến sĩ khiên thuẫn thế mạnh lực trầm lại có phán định cao, chiêu thức Va Chạm có hiệu quả Đẩy Lùi, cho dù là BOSS cũng có thể bị đẩy lùi về phía sau, thế nhưng Kim Giác Đại Vương lại không hề phải chịu ảnh hưởng Đẩy Lùi này, thậm chí không còn xê dịch cơ thể một chút nào, đã thế lại còn chẳng mất một giọt máu.
Phán định và sức phòng ngự này quả thật cao đến mức khiến người ta sợ hãi trong lòng.
Doãn Lão Nhị cũng phản ứng rất nhanh, hắn ta thấy Va Chạm không có hiệu quả lập tức giơ thuẫn lên, giáng thẳng xuống phần đầu của Kim Giác Đại Vương, với ý định là đánh cho Kim Giác Đại Vương phải vướng hiệu quả Mê Muội.
- 0
Không có bất cứ sức sát thương nào, Kim Giác Đại Vương vẫn đứng vững như bàn thạch.
Không ngờ gã này lại không chịu ảnh hưởng của kỹ năng khống chế, không chỉ Đẩy Lùi bị vô hiệu mà cả Mê Muội cũng mất đi tác dụng.
Kim Giác Đại Vương cũng là BOSS đường đường chính chính, sao có thể cứ để cho người đánh như vậy được, Doãn Lão Nhị vừa định bồi thêm cú nữa, trường kiếm của Kim Giác đã hạ xuống.
Doãn Lão Nhị vội vàng giơ thuẫn lên đỡ.
Chỉ nghe thấy một tiếng “két” chói tai vang lên, trường kiếm của Kim Giác Đại Vương đã chém lên thuẫn của Doãn Lão Nhị, một chuỗi tia lửa điện lóe lên, giá trị đón đỡ trên trang bị của Doãn Lão Nhị bị hạ xuống mức thấp nhất.
“Mẹ nó!”
Doãn Lão Nhị nghe thế kinh hãi không thôi, Thuẫn Của Thiên Thần trong tay Doãn Lão Nhị là thần khí ở giai đoạn hiện tại trong trò chơi, nó không chỉ có thuộc tính kinh người mà hiệu quả của trang bị còn thuộc vào loại khét tiếng, giá trị đón đỡ cao gần gấp đôi trang bị của người chơi bình thường, thế mà cái tên Kim Giác Đại Vương chó má này chém một phát xuống, sát thương lại cao đến mức như thế.
Đối với Doãn Lão Nhị mà nói, phụ bản này đánh thắng được thì đánh, đánh không thắng được thì cứ kéo dài, dù sao cũng không phải chỉ có một mình Toàn Chân Giáo đánh, hơn nữa tiền cũng đã thu rồi, không cần thiết phải vứt bỏ tấm thuẫn bảo bối yêu quý của mình vào làm gì.
Thế là Doãn Lão Nhị vội vàng Lăn Mình về phía sau, tấm thuẫn trong tay cũng đổi thành một thanh đại kiếm lóe sáng ánh kim, tiếp tục nghênh đón Kim Giác Đại Vương.
Kim Giác Đại Vương cũng không thích thú gì với thái độ của Doãn Lão Nhị, gã lắc đầu lại chém một kiếm xuống, Doãn Lão Nhị giơ đại kiếm lên đỡ, đại kiếm và cả cánh tay của Doãn Lão Nhị đều lập tức bị Kim Giác Đại Vương chém thành hai nửa.
“... Ông nội tên này nữa, rốt cuộc là gã tấn công thế nào vậy?”
Vữa nãy mọi người không hề biết giá trị đón đỡ của tấm thuẫn Doãn Lão Nhị đang cầm trong tay cao đến mức nào, bởi vậy cũng không hiểu rõ sức tấn công của Kim Giác Đại Vương, nhưng hiện giờ trong tay Doãn Lão Nhị là Hoàng Kim Cự Kim hàng thật giá thật, ấy vậy mà chỉ đỡ một nhát kiếm đã gãy thành hai nửa, sức sát thương này tuyệt đối là mạnh tới mức đáng sợ.
Sau khi cánh tay của Doãn Lão Nhị bị chém đứt, hắn ta đang định lùi về phía sau, Ngân Giác Đại Vương đã nghiêng rương nhắm chuẩn Doãn Lão Nhị, ngay sau đó một ánh sáng màu đen bắn ra chiếu thẳng vào người Doãn Lão Nhị.
“Mau trở về!”
Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Vương Vũ sử dụng Cầm Vân Thủ túm lấy eo Doãn Lão Nhị, kéo Doãn Lão Nhị về trước mặt mình, nhờ thế mới được sức hút từ cái rương của Ngân Giác Đại Vương .
Mọi người đồng loạt giơ tay lên lau mồ hôi, cũng may cái rương của thằng nhãi Ngân Giác Đại Vương này không phải là trang bị chỉ hướng, nếu không là mọi người đầu hàng luôn cho xong rồi.
Bên này mọi người còn chưa kịp bình tĩnh lại, bên kia Ngân Giác Đại Vương đã tiếp tục kêu lên: “Ta gọi ngươi một tiếng, ngươi có dám trả lời hay không?”
Sau đó bạn học tiểu Ngân này lại mở miệng phát ra chất giọng nữ vô cùng kiều mị kia: “Mau tới đây đi nào, mau lên mau lên…”
Có lần giáo huấn trước đó, mọi người đã được dạy cho một bài học thích đáng, tuyệt đối không thể đi vào vết xe đổ nữa, ngay lúc bạn học Ngân Giác Đại Vương hô lên câu trên, cả đám vội vàng không thèm nghĩ ngợi gì hết, trong lúc nhất thời ngoại trừ Vương Vũ tất cả những người còn lại đều đứng im tại chỗ tụng kinh niệm phật, trông có vẻ còn đắc đạo hơn cả cao tăng đắc đạo nữa.
Trò chơi này đúng là chuyên dùng để bồi dưỡng ra nhân tài mà, cho dù có là hòa thượng chuyên nghiệp ở hiện thức cũng không thể làm được việc nháy mắt tiêu trừ tạp niệm như thế đâu, thế mà đám người này lại làm được.
Mọi người đều ngó lơ tiếng kêu rên rỉ của Ngân Giác Đại Vương, Ngân Giác Đại Vương cứ rên ư ử cả ngày mà không thấy ai bị bắt nên đành yên tĩnh lại, còn lúc này Kim Giác Đại Vương đã xông tới trước mặt đội ngũ, một kiếm của gã chém thẳng vào một Chiến sĩ khiên thuẫn đứng hàng trên cùng.
Chiến sĩ khiên thuẫn kia nghĩ cũng không thèm nghĩ, theo bản năng lập tức giơ thuẫn lên đón đỡ.
“Két!!”
Lại một âm thanh chói tai nữa vang lên, Chiến sĩ khiên thuẫn kia cả người cả thuẫn đều bị chém thành hai nửa hóa thành ánh sáng trắng bay đi mất.
Tên này cũng không nghĩ lại mình là ai, Thuẫn Của Thiên Thần trong tay Doãn Lão Nhị cũng chỉ chịu được Kim Giác Đại Vương một hai kiếm mà thôi, tên đó có tài có đức gì mà cũng dám so sánh với Doãn Lão Nhị?
Sau khi Kim Giác Đại Vương dùng một kiếm kết liễu một Chiến sĩ khiên thuẫn xong, gã không dừng lại mà tiếp tục nhấc kiếm chém về phía đám người đang đứng tụng kinh niệm phật trong lòng, đúng lúc đó Vương Vũ bay người tới trước mặt Kim Giác Đại Vương, một cú đá mang theo tia sét nhắm thẳng vào cổ tay của Kim Giác Đại Vương.
“Ầm!”
Kim Giác Đại Vương vẫn không phải chịu một chút sát thương nào, thậm chí phần cổ tay bị Vương Vũ đá trúng cũng không hề dao động, gã lật tay dựng kiếm lên quét ngang một nhát, trường kiếm chém về phía Vương Vũ, Vương Vũ cúi đầu xuống luồn qua cánh tay Kim Giác Đại Vương chuyển người ra phia sau hắn, bàn tay nghiêng lên phía trước, một con rồng lửa bay ra từ lòng bàn tay đập thẳng vào gáy của Kim Giác Đại Vương.
“Ầm ầm ầm ầm!”
Một chuỗi tiếng nổ vang lên, trọn bộ đại chiêu của Vương Vũ “Hỏa Long Phá” đòn tấn công bốn lần đều đập thẳng vào sau gáy Kim Giác Đại Vương, vụ nổ nhất thời làm bốc lên một vùng khói mù.