Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 898 - Chương 900: Ngân Giác Đại Vương Vô Địch

Trang 450# 1

 

 

 

Chương 900: Ngân Giác Đại Vương vô địch
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Lớp khói mù tan đi để lộ ra cơ thể chắc nịch của Kim Giác Đại Vương, sau khi bạn học Kim Giác Đại Vương này trúng một đại chiêu mang tính bạo kích của Vương Vũ, vậy mà cột máu trên đầu gã vẫn không mảy may suy chuyển, một loạt con số -0 hiện lên, tựa như đang cười nhạo đám người Toàn Chân Giáo và Kiếm Chỉ Thương Khung phía sau đều là những kẻ ngu muội.

Đến cả Vương Vũ nhìn thấy cảnh này cũng thấy đau đầu.

Vương Vũ đã gặp không ít lần hiệu quả miễn dịch sát thương xuất hiện trên người một con BOSS như vậy, nhưng những con BOSS trước đó, hoặc là miễn dịch tấn công vật lý, hoặc là miễn dịch tấn công ma pháp, chưa có con BOSS nào lại giống như Kim Giác Đại Vương thế này, cả hai kiểu tấn công đều không si nhê.

Tên Kim Giác Đại Vương này mềm cứng không ăn thì cũng thôi, đã thế sức tấn công lại còn cao đến mức dọa người, há chẳng phải nói gã gần như đã vô địch ư?

Nếu nói như vậy thì lại càng không thể nào, đám nhà thiết kế game online chỉ là hơi khốn nạn một chút thôi, chứ thực ra họ cũng không phải loại não tàn, sao họ có thể thiết kế ra cái loại BOSS không địch nổi như vậy được.

Cũng may là tuy đòn tấn công của Vương Vũ không có sức sát thương, nhưng cũng không phải là không có hiệu quả, ít nhất thì thù hận của Kim Giác Đại Vương cũng đã được Vương Vũ kéo sang phía bên hắn.

Bị Vương Vũ đá cho một cú, rồi lại đánh cho một chưởng, Kim Giác Đại Vương lập tức xoay người qua, vung trường kiếm trong tay lên đuổi theo Vương Vũ.

Tuy Kim Giác Đại Vương có sức tấn công và phòng ngự cực cao, nhưng tốc độ di chuyển của gã lại vô cùng chậm chạp, cơ thể Vương Vũ nhẹ nhàng như cánh yến, chỉ riêng về mặt chạy trốn, sao hắn có thể sợ hãi Kim Giác Đại Vương được.

Đây cũng chỉ là chuyện trong vài ba bước, Vương Vũ đã nhảy từ bên cạnh Kim Giác Đại Vương về phía gần cửa đá, Kim Giác Đại Vương lại kéo cơ thể ục ịch của mình lạch bạch chạy đuổi theo phía sau hắn.

Nhìn thấy bạn học Kim Giác Đại Vương vô địch bị Vương Vũ kéo đi, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng lập tức vứt về phía Ngân Giác Đại Vương một quả đạn pháo ma pháp to gần bằng quả bóng đá.

Hắc Ám Tử Linh Cầu, là đại chiêu cấp 45 của Thuật sĩ, cũng là kỹ năng đánh lan mạnh nhất của giới Thuật sĩ ở giai đoạn hiện tại trong trò chơi, một khi mục tiêu tiếp xúc phải đạn ma pháp này, đạn ma pháp sẽ nổ tung thành mấy chục mảnh, chiêu thức này tương đối hung hãn.

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vừa thả Hắc Ám Tử Linh Cầu ra vừa hô lên: “Nhân lúc Kim Giác Đại Vương không có ở đây, mọi người mau tấn công Ngân Giác Đại Vương đi.”

Cả đám nhận được mệnh lệnh, đám Tanker phía trước vội vàng dựng thuẫn lên bảo vệ đám nghề nghiệp tấn công tầm xa đằng sau, ma pháp và kỹ năng của đám nghề nghiệp tấn công tầm xa lập tức trút xuống người Ngân Giác Đại Vương như nước lũ.

Ngân Giác Đại Vương vỗ cái rương trong tay một cái, cái rương mở nắp ra, ánh sáng màu đen trong miệng rương lập tức bao trùm tất cả mũi tên và ma pháp bay về phía gã, đến cả đại chiêu của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng bị nó nuốt một hơi vào bụng.

“Ha ha!” Ngân Giác Đại Vương nở một nụ cười đắc ý, gã ôm rương rồi lại hỏi lần nữa: “Ta gọi các ngươi một tiếng, các ngươi có dám…”

Lần này Ngân Giác Đại Vương còn chưa kịp đọc xong câu thoại trên, Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư bỗng nhiên xuất hiện phía sau gã, hai người này quen biết nhau lâu như vậy, phối hợp cũng khá là ăn ý, chỉ thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết dùng Tạc Kích bổ vào đầu Ngân Giác Đại Vương, còn Bắc Minh Hữu Ngư thì sử dụng Bối Thử đâm phía sau lưng gã ta, hai người sử dụng một kỹ năng tấn công một kỹ năng khống chế, phối hợp có thể nói là không tồn tại một chút sơ hở nào.

Khác với Kim Giác Đại Vương, Ngân Giác Đại Vương lại chịu ảnh hưởng của kỹ năng khống chế, gã lập tức bị Danh Kiếm Đạo Tuyết trói chặt, đám Chiến sĩ đứng gần đó thấy thế cũng ào ào xông qua bao vây Ngân Giác Đại Vương lại, sau đó họ bắt đầu sử dụng Liên Hoàn Thuẫn Kích với Ngân Giác Đại Vương, Doãn Lão Nhị bị gãy cự kiếm cũng rút đoản kiếm ra xông tới.

Hình như bạn học Ngân Giác Đại Vương này chỉ biết tấn công tầm xa, thủ đoạn cận chiến của gã có thể nói là thảm không nỡ nhìn, bị một đám người bao vây úp sọt, gã căn bản không có sức đánh trả.

Nhưng mọi người đánh đập một hồi xong mới phát hiện, tên Ngân Giác Đại Vương này cũng cùng một ruộc với Kim Giác Đại Vương, mẹ nó, gã là một thằng mềm cứng đều không ăn.

“Mau tránh ra, Kim Giác Đại Vương sắp đuổi tới rồi.”

Đúng vào lúc mọi người đang nghĩ xem có nên tấn công Ngân Giác Đại Vương thêm mấy đợt nữa hay không, bỗng nhiên Vương Vũ mất khống chế trong việc kéo thù hận của Kim Giác Đại Vương, gã xoay người lại hùng hục chạy về, dường như là muốn cứu Ngân Giác Đại Vương.

Quả nhiên là tình huynh đệ như tay chân…

Mọi người đều hiểu rõ sức sát thương của Kim Giác Đại Vương mạnh đến mức nào, hơn nữa đòn tấn công của gã ta còn là cái loại có thể hủy hoại vũ khí của người khác, ai mà dám đối đầu chính diện với gã, thấy Kim Giác Đại Vương xông về phía này, mọi người lập tức tản ra chạy té khói.

Lúc Kim Giác Đại Vương với đôi chân ngắn ngủi chạy tới bên cạnh Ngân Giác Đại Vương, cả đám người kia đã chạy ra xa từ lâu rồi.

“Ta sẽ không tha thứ cho các ngươi đâu!”

Kim Giác Đại Vương u oán liếc nhìn Ngân Giác Đại Vương một cái, gã hét lên một tiếng, trường kiếm rời khỏi tay bay về phía đám người.

Cả đám không ngờ rằng tên này còn biết chiêu ấy nữa, vội vàng di chuyển vị trí để tránh né, đáng thương thay cho Gấu Ơi Chờ Tớ và Vững Như Bàn Thạch không kịp trốn tránh, hai người bị kiếm của Kim Giác Đại Vương xâu kim chết ngay lập tức.

Kim Giác Đại Vương vẫy tay một cái, cự kiếm như một con cún ngoan lập tức bay về phía gã, đúng lúc này Vương Vũ đã chạy tới bên cạnh Kim Giác Đại Vương, ngay trước khi trường kiếm của Kim Giác Đại Vương bay vào trong tay gã, Vương Vũ đã nhảy lên túm lấy phần chuôi của cự kiếm.

Kiếm Của Thiên Thần (Song thủ kiếm) (Sử Thi)



Vương Vũ liếc nhìn thuộc tính của song thủ kiếm trong tay, mắt hắn vừa liếc tới tên thanh kiếm này đã nhìn thấy Ngân Giác Đại Vương đang nhắm ngay cái rương về phía mình.

“Ông nội mi nữa chứ!”

Vương Vũ thấy thế hoảng sợ vội phi kiếm trong tay về phía Ngân Giác Đại Vương.

“Ai ui!” Chỉ nghe thấy Ngân Giác Đại Vương kêu lên một tiếng thảm thiết, Kiếm Của Thiên Thần đã đâm xuyên qua bả vai của Ngân Giác Đại Vương.

- 41145

Một con số sát thương cực lớn bay lên trên đầu Ngân Giác Đại Vương.

Nhìn thấy Ngân Giác Đại Vương thế mà lại bị kiếm của Kim Giác Đại Vương đâm bị thương, Vương Vũ hơi ngẩn ra, bỗng nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.

Đúng lúc ấy Kim Giác Đại Vương nhìn thấy Ngân Giác Đại Vương bị thương, gã rống lên một tiếng, rút Kiếm Của Thiên Thần đang cắm trên vai Ngân Giác Đại Vương ra vung kiếm chém về phía Vương Vũ.

Vương Vũ vui vẻ né tránh đòn tấn công của Kim Giác Đại Vương, hắn vụt bước về phía trước một bước, tiếp cận Kim Giác Đại Vương cực gần.

Ngay lúc đó, Ngân Giác Đại Vương lại nghiêng rương về phía Vương Vũ.

Một ánh sáng màu đen tích tắc bao trùm Kim Giác Đại Vương và Vương Vũ.

“Aaa… Sao có thể như vậy!!” Kim Giác Đại Vương nhìn Ngân Giác Đại Vương với ánh mắt không thể tin nổi, gã rống lên một tiếng rồi bị nuốt vào trong rương, còn cùng lúc đó Vương Vũ đã thoắt cái xuất hiện ở phía bên ngoài khoảng chục mét.

Quả nhiên hắn đoán không sai, vũ khí của hai tên này có thể sát thương lẫn nhau cũng có áp chế lẫn nhau.

Mẹ nó, nhà thiết kế game đúng là biết chơi đấy, nếu cứ đánh hai con BOSS này theo phương pháp thông thường, có lẽ đám người chơi có đánh đến mức tuyệt vọng cũng không thể tổn thương đến một sợi lông của bọn chúng, nếu không phải hắn phát hiện ra trong lúc ngẫu nhiên như vậy, Vương Vũ cũng không biết hai con BOSS này bắt buộc phải tổn thương lẫn nhau mới có thể đánh bại chúng.

“Ca ca… là đệ đã hại huynh rồi.” Ngân Giác Đại Vương nhìn thấy Kim Giác Đại Vương bị hút vào trong cái rương của mình, một tay gã nhấc rương lên dốc lên dốc xuống, một tay còn lại thò vào trong rương móc móc, kết quả là chẳng móc ra được cái gì hết.

Nhìn thấy Ngân Giác Đại Vương đau lòng muốn chết như thế, Vương Vũ cười nói: “Tiểu Ngân Ngân à, ngươi bó tay chịu trói đi thôi, đỡ phải chịu nỗi đau da thịt.”

Ngân Giác Đại Vương chỉ là một tổ hợp số liệu bình thường, gã còn không được xem là BOSS Tinh Anh, sở dĩ gã ôm cái rương đứng đây than khóc là vì nhà thiết kế game đã viết sẵn lời thoại như thế mà thôi, lúc này gã làm sao mà nghe hiểu được lời Vương Vũ nói.

Sau khi đọc xong lời thoại, Ngân Giác Đại Vương ôm cái rương bỗng nhiên cười phá lên khoái chí: “Ha ha ha ha, nếu ca ca ta đã không còn, vậy thì hiện giờ không ai trong các ngươi có thể áp chế được ta nữa!”

NPC đúng là NPC, cái kiểu xoay chuyển tâm trạng vừa khóc xong lại cười điên cuồng này khiến người ta cảm thán không thôi.

Có điều nghe thấy lời Ngân Giác Đại Vương nói, nụ cười của Vương Vũ cũng khựng lại, vừa nãy cái rương của Ngân Giác Đại Vương đã nuốt mất Kim Giác Đại Vương, đến cả thanh Kiếm Của Thiên Thần kia cũng bị nó nuốt vào bên trong.

Theo quy tắc của trò chơi, Kim Giác Đại Vương chỉ có thể bị cái rương phong ấn cắn nuốt, vậy thì đổi ngược lại cũng chỉ có Kiếm Của Thiên Thần mới có thể tổn thương tới Ngân Giác Đại Vương, lúc này Kiếm Của Thiên Thần đã biến mất… Nếu nói như vậy, hiện giờ hiển nhiên Ngân Giác Đại Vương đã trở thành kẻ vô địch.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment