Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 899 - Chương 901

Trang 450# 2

 

 

 

Chương 901
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Đúng là sau khi Kim Giác Đại Vương bị bắt, Ngân Giác Đại Vương sẽ không bị ai áp chế nữa, nhưng đồng thời cũng chẳng còn ai bảo vệ gã cả, đúng vào lúc gã đang cười khoa trương điên cuồng nhất, Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư lại tiếp tục xuất hiện phía sau lưng của Ngân Giác Đại Vương.

Lịch sử được lại lặp lại, dưới sự phối hợp khống chế tuyệt vời của Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư, Ngân Giác Đại Vương lại bị mọi người vây công úp sọt.

Có điều sự vây công úp sọt này của mọi người ngoài việc không để cho Ngân Giác Đại Vương tự do ôm rương chạy khắp nơi ra thì chẳng còn tác dụng nào khác, một đám người vây quanh Ngân Giác Đại Vương đánh mệt nghỉ cả nửa ngày, lượng máu của Ngân Giác Đại Vương vẫn không thấy giảm xuống một chút nào.

Nhìn thấy cả một loạt đòn tấn công của mọi người đều không thể gây tổn thương tới Ngân Giác Đại Vương, cả đám khóc không ra nước mắt thốt lên: “Mẹ nó, con BOSS này ghê tởm quá đi mất, đòn tấn công bình thường của chúng ta không có tác dụng gì với gã cả.”

“Đòn tấn công bình thường không có tác dụng…”

Người ta có câu người nói vô tình kẻ nghe có ý, vừa nghe thấy mọi người nói câu đó, bỗng nhiên hình như Vương Vũ nhớ ra điều gì, hắn vội vàng quay đầu lại nói với Doãn Lão Nhị, người đang không có vũ khí nên đành ngồi xổm hóng hớt phía không xa: “Lão Nhị, vũ khí của ngươi đâu đưa cho ta mượn dùng chút.”

Doãn Lão Nhị khó hiểu hỏi lại: “Vũ khí của ta không phải bị gãy rồi ư…”

Vương Vũ nói: “Thứ ta đang hỏi là tấm thuẫn kia cơ.”

“Thuẫn á?” Doãn Lão Nhị nghe thế hơi ngẩn người ra, sau đó hắn ta lại nói: “Vũ khí của ngươi trâu bò thế sao ngươi không lấy ra mà dùng, tấm thuẫn kia của ta có tác dụng gì đâu.”

Tấm thuẫn của Doãn Lão Nhị vừa rồi bị Kim Giác Đại Vương chém rớt không ít độ bền, lúc này hắn còn không nỡ lấy ra dùng, dù sao cũng chỉ là đi làm công cho người ta mà thôi, sao hắn ta lại đành lòng mạo hiểm cho được.

Đương nhiên Vương Vũ hiểu trong lòng tên này đang nghĩ gì, thế là hắn bèn cười nói: “Ngươi cứ đưa ra đây là được, ta sẽ không làm hỏng của ngươi đâu, đợi lát nữa bạo ra trang bị ngươi sẽ là người được chọn đầu tiên.”

Mặt Doãn Lão Nhị đỏ lên, hắn ta ngượng ngùng nói: “À thì… Ngưu huynh, thế có ngại quá không, để ta chọn trước thật chứ… Ta sợ những người khác sẽ không đồng ý đâu…”

“Không sao, ta sẽ thuyết phục bọn họ cho.” Vương Vũ vỗ vỗ vào ngực mình đảm bảo.

Doãn Lão Nhị hỏi lại một cách hoài nghi: “Cái đám khốn kiếp kia ta e rằng không dễ thuyết phục chút nào…”

“Vậy phải xem ngươi định dùng cách nào thôi.” Vương Vũ cười híp mắt siết chặt nắm đấm lại, Doãn Lão Nhị nhìn thế kinh hãi trong lòng, hắn ta vội vàng móc tấm thuẫn ra vứt cho Vương Vũ dùng, có trời mới biết nắm đấm của ông nội này muốn thuyết phục người khác hay là muốn thuyết phục hắn ta.

Tháp thuẫn mà Chiến sĩ khiên thuẫn hay dùng vô cùng cao lớn, Vương Vũ cao gần 1 mét 9 mà đứng trước tấm thuẫn này vẫn còn thấy mình nhỏ bé, có điều cũng may là Võ sư có thể sử dụng bất cứ vũ khí nào, nếu không Vương Vũ cũng hoài nghi mình không nhấc nổi thứ này lên.

“Tất cả tránh ra, để ta tới!” Vương Vũ rống lên một tiếng, hắn kéo tháp thuẫn của Doãn Lão Nhị xông về phía Ngân Giác Đại Vương.

Những người khác nghe thấy tiếng Vương Vũ hôlên bèn vội vàng tránh ra phía sau, chỉ thấy Vương Vũ kéo theo một tấm thuẫn to như cái ván cửa trông cực kỳ buồn cười, cũng không biết hắn ta định làm gì nữa.

Có điều đối với Vương Vũ, trong thâm tâm mọi người đều dành cho hắn một sự kính trọng và sợ hãi nhất định, cái tên tàn nhẫn này bảo mọi người tránh ra, cho dù là Vương Vũ muốn tụt quần BOSS thì có lẽ cũng không ai dám không phục tùng.

Giây tiếp theo, mọi người đồng loạt lui về sau, mở ra một vị trí trống cho Vương Vũ, Vương Vũ kéo theo tấm thuẫn cực lớn chạy đến trước mặt Ngân Giác Đại Vương, hắn giơ tấm thuẫn lên nện thật mạnh lên đầu của Ngân Giác Đại Vương.

- 5745

Điều khiến tất cả mọi người cùng kinh ngạc ấy là lần này, đòn tấn công của Vương Vũ thế mà lại có tác dụng.

Mẹ nó, mọi người dùng hết tất cả các cách, tất cả các loại vũ khí mà Ngân Giác Đại Vương vẫn cứ sống nhăn răng, lúc này sao Ngân Giác Đại Vương lại có bị thương dưới một đòn tấn công bằng thuẫn có sức sát thương thấp như vậy được? Chẳng lẽ Vương Vũ đã mạnh tới mức vượt ra khỏi quy tắc của hệ thống ư?

Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều kinh hãi trong lòng.

Đương nhiên, tuy đúng là Vương Vũ mạnh thật nhưng còn đến mức để hệ thống phải nhường đường cho hắn, hơn nữa chuyện như vậy chỉ có hacker mới làm, không thuộc về phạm trù khoa học kỹ thuật và võ công.

Sở dĩ Vương Vũ có thể tạo thành tổn thương cho BOSS, hoàn toàn là vì tấm thuẫn trong tay hắn.

Tấm thuẫn này của Doãn Lão Nhị không phải là đồ vật dưới phàm trần, nó là Thuẫn Của Thiên Thần… là thứ bị cướp đi từ tay đàn em của thần.

Song thủ kiếm của Kim Giác Đại Vương có tên là Kiếm Của Thiên Thần, nghe cái tên là biết ngay nó có cùng một hệ thống với Thuẫn Của Thiên Thần đang nằm trong tay Doãn Lão Nhị.

Đây cũng chính là lý do tại sao vũ khí của những người khác chỉ là miếng đậu phụ trước mặt Kim Giác Đại Vương, còn tấm thuẫn của Doãn Lão Nhị lại vẫn có thể chống đỡ được mấy nhát kiếm của gã, không phải vì Doãn Lão Nhị có giá trị đón đỡ gấp đôi người khác, mà là vì Kim Giác Đại Vương căn bản không thể hủy diệt tấm thuẫn này trong một chiêu.

Hơn nữa phần giới thiệu của Ngân Giác Đại Vương đã viết rất rõ ràng, gã không chịu sự tổn thương từ binh khí phàm trần, tấm thuẫn có chứa con dấu của thiên thần tất nhiên sẽ không được coi là binh khí phàm trần, chính bởi vậy tấm thuẫn này mới có thể tạo thành tổn thương cho Ngân Giác Đại Vương như thế.

Nhìn thấy suy đoán của mình là không hề sai, Vương Vũ khá là hưng phấn, một tay hắn nhấc thuẫn lên rồi một tay chỉ vào Ngân Giác Đại Vương nói: “Các ngươi khống chế gã cho tốt, ta tới tấn công.”

“Ngươi còn cần giúp đỡ á?” Mọi người vô cùng kinh ngạc, bọn họ còn tưởng rằng Vương Vũ có sở thích đặc biệt là thích solo BOSS chứ.

Đối với những tên không coi hắn là con người thế này, Vương Vũ cảm giác thật bất lực, hắn đưa tay lên vuốt vuốt mồ hôi: “Các ngươi tưởng tưởng cái gì, mau lên đi, không được ngắt khống chế đâu đấy.”

Nói rồi Vương Vũ lại giơ thuẫn lên nện thật mạnh xuống đầu gối của Ngân Giác Đại Vương.

- 6114

Trên đầu Ngân Giác Đại Vương lại bay ra một con số sát thương.

Sức sát thương của tấm thuẫn thật khiến người ta không dám khen ngợi, nhưng so với đòn tấn công vô dụng lúc này thì đúng là có còn hơn không.

Dưới sự khống chế của đám người, Ngân Giác Đại Vương hoàn toàn không có sức đánh trả, Vương Vũ cũng được trải nghiệm cái gì gọi là nỗi nhàm chán khi đánh cọc gỗ.

“Tên người phàm đáng chết!”

Có điều BOSS cũng có tôn nghiêm, tuy Ngân Giác Đại Vương chỉ là BOSS bình thường, nhưng gã cũng không thể cứ thế chịu đánh được, đúng vào lúc Vương Vũ giơ thuẫn lên đập mạnh xuống, Ngân Giác Đại Vương hét lên một tiếng thật dài, trên người gã bỗng nhiên bạo phát ra một ánh sáng màu bạc chói mắt.

Ánh sáng màu bạc lóe lên, toàn bộ kỹ năng khống chế đang có trên người Ngân Giác Đại Vương lúc này đều bị giải trừ toàn bộ, cùng lúc đó tay trái của Ngân Giác Đại Vương ôm lấy chiếc rương, tay phải thò vào bên trong miệng rương rút ra một thanh kiếm, thanh kiếm kia phát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, đúng là thanh Kiếm Của Thiên Thần trong tay Kim Giác Đại Vương vừa rồi.

Kiếm Của Thiên Thần vừa vào đến tay, Ngân Giác Đại Vương đã cầm lấy nó vung loạn xạ một vòng, muốn chém tất cả mọi người xung quanh.

“Mau tránh ra!”

Vương Vũ thấy thế bèn thả tay ra cho tấm thuẫn rơi thẳng xuống đập vào bàn chân của Ngân Giác Đại Vương, đồng thời hắn cũng nhấc chân lên cho một cú Lôi Đình Cước vào cằm của gã ta.

Ngân Giác Đại Vương còn đang vung kiếm lung tung nên không ý thức được Vương Vũ dám ra tay với gã vào lúc này, không cẩn thận bị phán định cực cao của Vương Vũ đạp ngã ngửa ra sau, do một chân còn đang bị Vương Vũ dùng tấm thuẫn đè lên, Ngân Giác Đại Vương không khống chế được thiếu chút nữa là ngã sõng soài ra đất, đòn tấn công lập tức bị ngắt đứt.

Đám người chơi xung quanh tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn thấy thanh cự kiếm không gì phá nổi trong tay Ngân Giác Đại Vương, tất cả đều kinh hãi, vội vàng chạy ra thật xa.

Cùng lúc đó Ngân Giác Đại Vương đã ổn định được cơ thể, tay trái gã giơ cái rương lên, một ánh sáng màu đen bay về phía Vương Vũ.

Vương Vũ biết sự lợi hại của luồng sáng màu đen này, hắn vội vàng xoay người sang một bên, khó khăn lắm né tránh được luồng sáng trên, lúc này trường kiếm của Ngân Giác Đại Vương đã chọc tới.

Nhìn thấy trường kiếm của Ngân Giác Đại Vương đâm tới, Vương Vũ mỉm cười khe khẽ, hắn không né không tránh mà chỉ cúi đầu bước về phía trước, Vương Vũ khẽ dựng tấm thuẫn trong tay lên, dùng phần phía trên của tấm thuẫn cố định cổ tay của Ngân Giác Đại Vương, sau đó Vương Vũ đá một phát vào phần dưới cùng của tấm thuẫn, cả tấm thuẫn nghiêng lên kéo theo cánh tay của Ngân Giác Đại Vương, kẹp lại phần giữa nách Ngân Giác Đại Vương và chuôi kiếm.

Mọi người đều biết, để tránh cho người chơi cướp mất vũ khí của mình, BOSS có đặc tính bảo vệ trang bị rất mạnh, chúng sẽ không dễ dàng để vũ khí rời tay.

Nhưng vì bị tấm thuẫn kẹp chặt, Ngân Giác Đại Vương không thể thu kiếm về được, lúc này gã đành buộc phải buông tay, Vương Vũ đứng bên cạnh chỉ đợi gã làm hành động ấy từ lâu.

Ngân Giác Đại Vương vừa buông tay ra khỏi Kiếm Của Thiên Thần, Vương Vũ đã lập tức xông tới, còn chưa đợi trường kiếm kịp rơi xuống đất, hắn đã thuận tay nắm lấy Kiếm Của Thiên Thần vào trong tay mình.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment