Trang 451# 1
Chương 902: Cứng hay là không trả lời
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Kiếm Của Thiên Thần (Song thủ kiếm) (Sử Thi)
Vật công: 320 - 450
Ma công: 320 - 450
44 Thể chất
45 Sức mạnh
Thần Uy: Kỹ năng bị động, tạo thành hiệu quả Áp Chế với xác suất 10%-50 đối với các mục tiêu có cấp bậc dưới 15 cấp trở xuống so với người sử dụng, cấp bậc của mục tiêu càng thấp, hiệu quả Áp Chế thể hiện càng rõ ràng.
Thần Dụ: Kỹ năng bị động, lấy danh nghĩa của thần tạo thành hiệu quả Áp Chế đối với mục tiêu, đòn tấn công của mục tiêu sẽ có sát thương bằng 20% sát thương chân thực.
Thần Lực: Kỹ năng bị động, có xác suất 20% tạo thành hiệu quả Hủy Diệt với những trang bị từ cấp bậc Hoàng Kim trở xuống.
Mũi Kiếm Gió Lốc: Kỹ năng chủ động, người sử dụng vung cự kiếm theo một tiết tấu nhất định có thể tạo thành sát thương nhiều tầng đối với mục tiêu.
Thần Uy Kiếm Trảm Kích: Kỹ năng bị động, sử dụng đấu khí ngự kiếm cường đại tạo thành một chiêu trí mạng đối với mục tiêu.
Nghề nghiệp yêu cầu: Kỵ sĩ, Chiến sĩ
Cấp bậc yêu cầu: 30
Giới thiệu bối cảnh: Bội kiếm của Chiến sĩ trên thần giới, sở hữu một sức mạnh không gì sánh bằng.
Kỹ năng đặc biệt: Thiên Địa Thập Tự Kiếm.
“Thần khí thực sự!”
Sau khi nhìn thấy thuộc tính của Kiếm Của Thiên Thần, Vương Vũ không thể không cảm thán một câu, tuy rằng Vương Vũ cũng không có vốn kiến thức sâu rộng về các loại trang bị giống cao thủ như Vô Kỵ kia, nhưng dù gì hắn cũng đã chơi game với thời gian lâu như vậy, tất nhiên là hắn cũng có thể nhìn ra trang bị nào là xấu trang bị nào là tốt.
Nếu bỏ mấy loại thuộc tính vô sỉ như áp chế thực lực, áp chế sát thương chân thực ra một bên không nói đến, chỉ riêng một loạt thuộc tính dài ngoằng bên dưới cũng đã đủ để lão Ngưu phải rớt nước miếng rồi, từ đó có thể thấy được sự lợi hại của thanh kiếm này là vượt xa vũ khí bình thường.
Ít nhất thì khả năng tấn công của nó cũng đã mạnh hơn Thuẫn Của Thiên Thần không biết bao nhiêu lần rồi.
Cấp bậc yêu cầu của thanh kiếm này cũng không cao, chỉ có cấp 30 mà thôi, vừa hay Vương Vũ có thể sử dụng, thế là hắn lập tức trang bị thanh kiếm vào trong tay. Doãn Lão Nhị ở đằng xa nhìn thấy Vương Vũ ném tấm thuẫn của hắn ta dưới chân BOSS bèn lo lắng không chịu được, đúng là không phải là đồ của mình nên không biết tiếc mà, ngày thường Doãn Lão Nhị chỉ hận không thể ôm tấm thuẫn bảo bối này đi ngủ, thế mà bây giờ nó lại bị Vương Vũ vứt thẳng xuống đất, tâm trạng lúc này của Doãn Lão Nhị quả thực là muốn beep Vương Vũ ngay tại chỗ luôn.
Tấm thuẫn hiện giờ đang nằm ngay phía dưới chân BOSS, nhưng trong tay Doãn Lão Nhị lại không có vũ khí nên hắn ta không dám xông lên nhặt, Doãn Lão Nhị chỉ đành gấp gáp hô lên nhắc nhở Vương Vũ một câu: “Lão Ngưu, mau mau đi nhặt tấm thuẫn của ta lên đi.”
“À đúng rồi…”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Doãn Lão Nhị, Vương Vũ mới cúi người xuống định nhặt tấm thuẫn lên , nhưng bạn học Ngân Giác Đại Vương đứng đó vừa đánh mất vũ khí còn đang tức điên lên kia kìa, làm sao gã có thể để cho Vương Vũ nhặt mất Thuẫn Của Thiên Thần đi dễ dàng như thế được, chỉ thấy gã ôm cái rương nhắm thẳng vào mặt đất, ánh sáng màu đen tỏa ra bao trùm lấy tấm thuẫn của Doãn Lão Nhị, tấm thuẫn to lớn lập tức bị hút vào bên trong cái rương.
“....”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Doãn Lão Nhị hoàn toàn ngu người luôn rồi…
Sau ba giây im lặng, Doãn Lão Nhị vận nội công hét lên: “Lão Ngưu, ta XXX con bà ngươi!”
Tấm thuẫn bị BOSS lấy mất, tâm trạng Vương Vũ cũng trầm xuống, quả báo này đến cũng nhanh thật đấy, vừa nãy hắn mới cướp lấy vũ khí của BOSS, giây sau con BOSS này đã ăn miếng trả miếng ngay được.
Tấm Thuẫn Của Thiên Thần này là bảo bối quý giá của Doãn Lão Nhị, nhìn thấy Doãn Lão Nhị sụp đổ Vương Vũ vội vàng nói: “Đừng gấp đừng gấp, để ta nghĩ biện pháp khuyên nhủ gã ta.”
Nói rồi, Vương Vũ quay mặt sang nói chuyện với Ngân Giác Đại Vương: “Này người huynh đệ, ngươi trả tấm thuẫn kia lại cho ta đi, ta sẽ trả kiếm cho ngươi.”
Ngân Giác Đại Vương nào phải là NPC có trí thông minh, làm sao gã có thể nghe hiểu được lời Vương Vũ nói, gã chỉ biết nâng rương lên nhắm thẳng vào người Vương Vũ, dùng hành động để chứng minh tư duy của mình.
“Mẹ nó, biện pháp như thế mà ngươi cũng nghĩ ra được à?” Doãn Lão Nhị ngồi sụp xuống,hai tay nện thẳng xuống mặt đất.
Vương Vũ né tránh đòn tấn công của Ngân Giác Đại Vương, hắn cầm chặt chuôi kiếm nói: “Thế ngươi nói xem bây giờ ta phải làm sao mới được?”
Đôi mắt Doãn Lão Nhị ánh lên một sự hung tợn tàn ác, hắn ta rống lên: “Tấm thuẫn của ta đang nằm trong cái rương của gã, ngươi chém đứt tay gã đi, cướp cái rương về đây cho ta!”
“Được!” Vương Vũ gật gật đầu, ba bước đổi thành hai bước xông tới trước mặt Ngân Giác Đại Vương.
Ngân Giác Đại Vương nhìn thấy Vương Vũ xông qua bèn giơ rương lên định đập Vương Vũ, Vương Vũ lùi về phía sau một bước, hai tay nắm chặt chuôi kiếm đâm về phía trước một cái, chọc thẳng vào cánh tay phải của Ngân Giác Đại Vương.
- 34415
Một con số sát thương cực lớn bay lên, Ngân Giác Đại Vương bị chọc tới nỗi lung lay cả người, tay trái gã nghiêng cái rương lên định bắt Vương Vũ.
Chân Vương Vũ xoay một cái, chuyển người qua đằng sau Ngân Giác Đại Vương, trường kiếm vừa vung xuống là lại chém trúng cánh tay phải của Ngân Giác Đại Vương.
- 24787
Ngân Giác Đại Vương cũng biết mình không thích hợp với việc cận chiến như vậy, sau khi bị chém hai phát liên tục, gã quay người định chạy, nhưng làm sao gã có thể chạy trốn khỏi Vương Vũ, Vương Vũ đuổi sát phía sau Ngân Giác Đại Vương, hắn giơ tay lên chém một phát nữa vào cánh tay phải của Ngân Giác Đại Vương.
Muốn bắt, bắt không được, muốn chạy, chạy chẳng xong, e rằng Ngân Giác Đại Vương chính là con BOSS bi thảm nhất trong lịch sử từ trước tới nay, chỉ có một bản lĩnh giết người bằng tiếng gọi, đến cái bóng của đối thủ cũng không thể sờ tới nổi, chỉ có thể bị Vương Vũ chém hết phát này tới phát nọ vào cánh tay dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Trong Trọng Sinh có một thiết lập có tên gọi là phá vị, chính là khi tấn công vào cùng một bộ phận trên người mục tiêu với số lần nhất định sẽ khiến bộ phận đó bị chém đứt.
Ngân Giác Đại Vương đáng thương không giãy giụa được quá lâu đã bị Vương Vũ chém cho đứt cánh tay phải.
Ngân Giác Đại Vương đã đánh mất vũ khí một lần nên lần này gã đã có phòng bị từ sớm, trước khi cánh tay phải bị chém đứt, gã đã kịp thời chuyển cái rương sang tay trái, nhưng đúng lúc đó, kiếm của Vương Vũ cũng rơi xuống cánh tay trái của Ngân Giác Đại Vương.
Những người khác đứng phía không xa vốn dĩ còn muốn tới giúp đỡ, nhưng nhìn thấy phong cách hung tàn này của Vương Vũ, tất cả mọi người đều quyết định dừng chân lại, nói đùa đấy à, ông nội này có bản lĩnh tùng xẻo cả BOSS, còn cần bọn họ phải xông vào giúp đỡ ư?
Cứ như thế, Vương Vũ dựa vào thân pháp và tốc độ, dùng kiếm chém lia lịa lên cánh tay của Ngân Giác Đại Vương, vị trí mỗi kiếm chém xuống đều không hề có sai lệch, Ngân Giác Đại Vương bị Vương Vũ chém tới nỗi kêu gào thảm thiết, nhưng không cần biết gã làm cách nào cũng không thể thoát nổi.
Cuối cùng hai cánh tay của Ngân Giác Đại Vương đều bị chém đứt, dây máu về không.
Trước giờ sau khi BOSS trong phụ bản chết sẽ để lại thi thể, nhưng vốn sĩ Ngân Giác Đại Vương chỉ là một bức tượng đá, bởi vậy gã lập tức vỡ vụn thành hàng trăm viên đá nhỏ.
“Sao lại thế này?” Doãn Lão Nhị thấy BOSS thi cốt tan tành, hắn ta cuống lên.
Thuẫn Của Thiên Thần còn đang nằm ở trên người BOSS cơ mà, sau khi BOSS chết cũng không để lại một sợi lông, thế không phải là bẫy người hay sao?
“He he.” Vương Vũ cười âm hiểm, hắn vung chân đá mấy hòn đá ra để lộ một cái rương, Vương Vũ nói: “Ngươi nhìn xem đây là gì?”
“Thuẫn của ta…” Hai mắt Doãn Lão Nhị sáng lên, dùng cả tay cả chân bò tới trước cái rương, mở nắp rương ra thò tay vào bên trong.
Móc lấy móc để, Doãn Lão Nhị kéo ra được một con búp bê vải cao gần nửa mét từ bên trong.
Con búp bê vải kia đội một cái mũ màu xanh, tay trái cầm pháp trượng, tay phải cầm sách, dáng vẻ đáng khinh nhìn quen vô cùng.
Búp bê phong ấn Xuân Tường: Người chơi bị phong ấn vào bên trong rương phong ấn, có giải thoát hay không?
“...”
“Giải thoát!” Doãn Lão Nhị không còn lời nào để nói, ghê tởm vứt con búp bê vải kia xuống mặt đất, một ánh sáng đen lóe lên, Xuân Tường đứng dậy.
“Ý? Vừa nãy ta không trả lời cơ mà nhỉ? Sao lại bị tóm được?” Xuân Tường còn đang vô cùng khó hiểu về vấn đề này.
Doãn Lão Nhị khinh bỉ nói: “Ngươi cứng rồi chứ sao nữa!”
“Ta không trả lời mà! Nhất định là hệ thống có bug rồi.” Xuân Tường thề thốt.
(Do từ 硬 = cứng có cùng phiên âm “ying” với từ 应 = trả lời, ở đây Xuân Tưởng và Doãn Lão Nhị đang hiểu sai ý nhau.)
“Thôi cút sang chỗ khác đi!”
Doãn Lão Nhị không thèm để ý đến hắn ta, tiếp tục mò rương, sau đó lần lượt móc ra được đám người Ký Ngạo, Minh Đô và Vô Kỵ, ngoại trừ Vô Kỵ ra, phản ứng của đám người còn lại đều giống Xuân Tường như đúc, vẫn còn đang rất băn khoăn lý do tại sao mình lại bị bắt.
Doãn Lão Nhị thở dài lôi ra con búp bê vải cuối cùng.
Búp bê phong ấn Kim Đức Liệt: Đạo cụ ma pháp, thiên thần bị ma pháp, sau khi giải thoát có thể trợ giúp người chơi tác chiến, chỉ có thể sử dụng một lần, có sử dụng hay không.