Trang 453# 2
Chương 907: Loạn thành một đoàn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thánh Peter tuy là NPC, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, vì phòng ngừa nhóm NPC đơn thuần bị người chơi lừa gạt ra ngoài xử lý, hệ thống đã gài cho tất cả NPC một hệ thống chống lừa gạt. Thánh Peter sau khi nghe Vô Kỵ nói vậy, lập tức cảnh giác lên, ông ta nhìn chằm chằm Vô Kỵ nói: "Tới cửa bên kia thăm hỏi? Nếu như bọn họ thừa cơ tổn thương ta thì làm sao bây giờ?"
Vô Kỵ nói: "Ta lấy nhân cách của ta ra cam đoan, chỉ cần ngài không chủ động khiêu khích, bọn họ tuyệt đối sẽ không tổn thương ngài."
"Ha ha. . ." Thánh Peter mỉm cười, dùng biểu cảm trả lời Vô Kỵ.
Kẻ lừa đảo gạt người đều sẽ tìm trăm phương ngàn kế cam đoan, còn nhân cách ấy hả. . . Lừa đảo có nhân cách sao?
Nhìn Thánh Peter không mắc mưu, Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Như vậy đi, nếu như ngài không yên lòng, ngài có thể mang theo những người này đi cùng mà."
Vô Kỵ vừa mới nói xong, đám người Toàn Chân Giáo đã một lần nữa khinh bỉ trong kênh trò chuyện.
"Bà mịa nó, còn mẹ nó nói cái gì có thành ý đi trò chuyện? Kêu ông ta mang nhiều người như vậy tới cửa thăm hỏi là muốn hẹn đi đánh nhau chứ đi đàm phán cái gì." Mọi người nhao nhao bĩu môi.
Vô Kỵ nói: "Ha ha, các ngươi thì biết cái gì mà nói."
"Vô Kỵ, chẳng lẽ ngươi muốn ăn sạch cả đen lẫn trắng?" Nghe mọi người nói kiểu này, Vương Vũ tự dưng lại có chút minh bạch.
Trong quy củ của Hoa Hạ, có thành ý tới thăm hỏi đều là một mình tới cửa đi gặp người ta. Nếu đã có thành ý lại có đảm lược thì chỉ cần đi tới một mình, mang nhiều người như vậy tới cửa thăm hỏi rõ ràng là không có tí thành ý nào, mà ngược lại rõ ràng là có ý đồ khiêu khích thị uy.
"Chuẩn, thông minh!" Vô Kỵ gật nhẹ đầu, giơ một ngón tay cái với Vương Vũ.
Lúc này, Thánh Peter đã cân nhắc xong giữa lợi và hại, cuối cùng hạ quyết định: "Được rồi, ta nghe theo ngươi, chúng ta có thể đi gặp bên kia nói chuyện bây giờ."
Cá đã cắn câu, Vô Kỵ cười cười nói: "Như vậy thì tốt quá rồi, ta thay mặt Thần cám ơn ngài đã rộng lượng tha thứ."
Đám người cùng nhau mắng: "Má nó, loại người mặt dày mày dạn này còn dám lấy danh nghĩa của Thần, ngươi không sợ bị người ta giết chết sao?"
Vô Kỵ không nhìn đám người đang khinh bỉ mình kia, chỉ bình tĩnh nói: "Làm sao có chuyện đó được, bọn họ còn phải cảm tạ ta đây."
Quả nhiên, Vô Kỵ ở bên này vừa mới dứt lời, Thánh Peter đứng bên kia đã ôm kinh thư, bái một bái thật sâu với Vô Kỵ, đồng thời nói: "Ta cũng cảm tạ ngài dũng sĩ, có thể khiến cho đám cừu non lạc đường biết quay đầu lại, ngài vĩnh viễn là bằng hữu với con dân của Thần."
"Chậc chậc chậc. . ." Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi lẫn thán phục, đây chẳng phải là tình huống bị người bán còn giúp người ta đếm tiền trong truyền thuyết đó sao? Người có thể gài bẫy người ta đến nước này, đoán chừng cũng chỉ có mình Vô Kỵ.
Cùng lúc đó, Thánh Peter sau khi tiếp nhận đề nghị của Vô Kỵ đã bắt đầu triệu tập thủ hạ. Tất cả quái trong nội viện rất nhanh đã bị Thánh Peter triệu tập lại với nhau, sau đó những con quái này xếp thành từng nhóm đi theo phía sau lưng người chơi, trùng trùng điệp điệp đi về phía chính viện.
Thời điểm đi vào cửa sân chính, Vô Kỵ đột nhiên dừng bước nói với Thánh Peter: "Tùy tiện đi vào thăm hỏi chung quy không tốt, ta đi giúp ngài thông báo với họ một tiếng."
Nói xong, Vô Kỵ vẫy tay một cái, mang theo tất cả người chơi tiến vào chính viện.
"Dũng sĩ, chuyện thế nào rồi? Bọn họ hiện tại đã biết ăn năn chưa?" Nhìn đám người chơi đã trở về, Thánh John vội vàng chào đón hỏi.
"Thánh Peter dự định nói chuyện cùng ngài, ý của ngài như thế nào?" Vô Kỵ hỏi dò.
Mọi người vốn tưởng rằng Thánh John sẽ không đồng ý, ai biết ông ta vậy mà gật đầu nói: "Được, ta cũng đang có ý này."
Xem ra hai loại mặt hàng này ầm ĩ lâu như vậy mà vẫn chưa thấy đủ, có điều biết rõ bọn họ ầm ĩ lâu như vậy vẫn chưa có kết quả, Vô Kỵ dĩ nhiên sẽ không để mặc cho bọn tiếp tục cãi cọ thêm nữa.
Nhìn Thánh John đáp ứng dễ dàng thoải mái như vậy, Vô Kỵ nhỏ giọng nói: "Thánh Peter đại nhân đều mang thuộc hạ của hắn đến, ta cảm thấy sự tình cũng không có đơn giản như vậy."
"Chúng ta cũng có không ít người!" Thánh John hừ lạnh một tiếng, gật nhẹ đầu ra hiệu với Thánh Rayner, Thánh Rayner vẫy tay một cái, tất cả NPC trong viện đều tập trung vào một đoàn đi theo sau lưng Thánh John.
"Bọn họ ở đâu?" Thánh John vô cùng phấn khích hỏi Vô Kỵ.
"Ặc. . ." Vô Kỵ chỉ chỉ hướng cổng nói: "Bọn họ đang ở ngoài cửa."
"Tốt lắm!"
Nói rồi, Thánh John mang theo tất cả thủ hạ của ông ta lập tức đi ra ngoài cửa, sau khi đi ra ngoài chính điện liền đối mặt với một đám người Thánh Peter.
Quan niệm tư tưởng không hợp vô cùng đáng sợ, Thánh Peter và Thánh John nhìn đều là những người rất hòa ái đôn hậu, thế nhưng vừa thấy mặt nhau hai người đã bắt đầu cùng nhau thảo luận nghiên cứu.
Hai người trên cơ bản thảo luận đều là một chút vấn đề triết học có liên quan đến thần học học thuật. Loại chuyện này cũng chỉ có người trong nghề như lão Ngưu mới có thể lý giải, có nói mọi người cũng không hiểu, cho nên nội dung cuộc thảo luận là cái gì, lão Ngưu cũng không có giải thích cho mọi người, dù sao tổng kết lại cả cuộc thảo luận cũng chỉ xoay quanh mấy chữ: quan điểm tư tưởng không hợp.
Hai ông lão này tính tình còn rất táo bạo, nói nói một hồi bắt đầu châm chọc nhau, trong không khí ngày càng nặng mùi thuốc súng. Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nhỏ giọng hỏi Vô Kỵ: "Ngươi không phải nói phải giải quyết mâu thuẫn của bọn họ sao? Sao ngươi còn không lên hòa giải một chút?"
Vô Kỵ khoát khoát tay nói: "Giờ không phải là lúc."
Đúng lúc này, Thánh Peter ra tay. Mọi người nghĩ không ra, cái ông lão nhìn dáng vẻ hào hoa phong nhã này vậy mà lại là người ra tay đầu tiên.
Mọi người chỉ thấy Thánh Peter móc ra pháp trượng, chỉ vào đầu Thánh John nói: "Ta cảm thấy ta cần phải mang kẻ lạc loài như ngươi đến sám hối trước mặt Thần."
"Bọn họ muốn đánh nhau đến nơi rồi." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nóng nảy nói.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng không phải lo lắng phần thưởng nhiệm vụ của Vô Kỵ sẽ bị hệ thống thu hồi, hắn ta lo lắng chính là khi những NPC này đánh nhau, phụ bản này sợ là không trụ được.
Vô Kỵ đáp: "Không có việc gì, bọn họ lao vào đánh nhau thì chúng ta cũng động thủ."
- 22455
- 33145
Vô Kỵ vừa dứt lời, hai giá trị sát thương bay lên trên đầu Thánh John, thanh máu của Thánh John trong nháy mắt tụt xuống một phần ba, cùng lúc đó, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nhìn thấy thân ảnh của Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư đã biến mất.
Thánh Peter ngây ngẩn cả người, lạ thường nhìn vào pháp trượng trong tay, đầu ông ta đều là dấu chấm hỏi, tựa hồ đang suy nghĩ xem vì sao pháp trượng cũng sẽ va chạm gây gổ.
Ngay thời điểm Đội Trưởng Đừng Nổ Súng buồn bực không hiểu vì sao người của Toàn Chân Giáo muốn làm như vậy, thì đột nhiên trong đám người truyền ra tiếng rống giận dữ: "Các ngươi còn dám ra tay, chẳng nhẽ chúng ta lại sợ các ngươi hay sao?"
Vốn là tất cả các NPC còn đang cảm thấy chấn kinh vì Thánh Peter đột nhiên ra tay, sau đó câu gầm thét giận dữ kia như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, Thánh Rayner bên cạnh Thánh John không nói hai lời, một chiêu Tường Long Tham Hải ấn Thánh Peter đang tự hỏi nhân sinh lên mặt đất, sau đó chính là đánh một bộ “vũ điệu đấm bốc thiên đường”.
Thánh Johan đương nhiên cũng sẽ không đứng nhìn, thuận tay chụp lên người Thánh Rayner một cái nguyền rủa, sau đó vung pháp trượng đập vào đầu Thánh Rayner. Thánh John lúc đó đã tỉnh táo lại, song chưởng dịch chuyển, một đạo Băng Long từ lòng bàn tay ông ta bay ra, cứng rắn vững chắc đập lên mặt Thánh Johan.
Cứ như vậy, bốn lão đại hai bên xoay lại đánh với nhau.
Lão đại đều đã ra tay, đám tiểu đệ phía sau dĩ nhiên không thể đứng yên phía sau làm cổ động viên được, những gã tay chân táo bạo này hô hào xông lên đánh nhau thành một đoàn, những chiêu thức kỹ năng lớn bay loạn đầy trời, tiếng kêu thảm thiết liên miên không ngừng, trong lúc nhất thời tạo thành một mảnh hỗn loạn.
Nhìn thấy hai bên lao vào đánh nhau, Vô Kỵ vẫy vẫy tay với đoàn người, tất cả mọi người yên lặng lui vào bên trong chính viện. Đừng có đùa chứ, những tiểu quái này đánh ra đều là đại chiêu, mọi người còn đứng ở phía sau xem náo nhiệt không phải là muốn chết hay sao!
Lúc này Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã hoàn toàn bối rối: "Lão đại Vô Kỵ, ngươi không phải nói muốn giúp đỡ giải quyết vấn đề bất đồng tư tưởng sao? Giờ sao lại thành cái dạng này? Nếu như chúng ta đánh không xong cái phụ bản này, ta cảm thấy trách nhiệm phần lớn đều là do ngươi."
Mặc dù biết không nên đắc tội với người Toàn Chân Giáo, nhưng chuyện lại liên quan đến sự phát triển của công hội, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nhất định phải kiên cường một lần ở trước mặt đám tiểu đệ.
Làm bừa như thế này rõ ràng là đến để quấy phá mà! Kiếm Chỉ Thương Khung nói thế nào cũng là một công hội lớn, cũng không thể nén giận ngậm bồ hòn làm ngọt được.