Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 912 - Chương 914: Thủ Đoạn Cuối Cùng

Trang 457# 1

 

 

 

Chương 914: Thủ đoạn cuối cùng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Tín Đồ Vãng Sinh (Cấp 65) (Tinh Anh)

Sinh lực: 500.000

Nội lực: 100.000

Kỹ năng: Ký Ức Vãng Sinh

Thiên phú: Bản Năng Vãng Sinh.

Giới thiệu cốt truyện: Đại Thần Quan Merlan dùng thuật Cấm Kỵ để phục sinh Tín Đồ Vãng Sinh, tín đồ được phục sinh không những không có cảm giác đau, nên rất hung hãn không sợ chết, mà còn có thể lưu giữ lại ký ức và bản năng chiến đấu lúc còn sống, rất khó để tiêu giệt.

"Mẹ nó, còn có chuyện như thế này?"

Cả đám cũng cảm thấy đổ mồ hôi lạnh khi nhìn thấy đám gia hỏa này đứng đầy trong sân...

Lúc nãy, khi bọn chúng còn sống, mọi người chưa chắc có thể đánh được, hiện tại được phục sinh trở lại, thuộc tính lại tăng gấp đôi. Hơn nữa lúc trước bọn chúng đứng ở hai chỗ khác nhau, còn hiện tại lại gom vào một chỗ, không chỉ thuộc tính tăng gấp đôi, mà số lượng cũng tăng lên hai lần, như thế cơ hội thắng của đám người còn lại bao nhiêu.

Ngay cả Vương Vũ, là tên không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lúc này hắn cũng cảm thấy khó giải quyết.

Dù sao thì vẫn còn ở trong phụ bản, cho nên bản đồ cũng chỉ lớn có chừng đó, mà cái sân này bị phong tỏa mất rồi, điều này càng khiến cho phạm vi hoạt động lại càng bị hạn chế, cứ cho là Vương Vũ có thể chạy đó, nhưng chạy cách nào đi nữa thì hắn không thể nào chạy khỏi đây được... Trừ phi hắn rời khỏi chiến đấu và thoát ra phụ bản.

Thế nhưng một khi thoát ra khỏi phụ bản thì hệ thống sẽ phán định phụ bản thất bại, kết quả này chả khác gì với việc bị mấy tên NPC phục sinh đó giết chết.

Khi thấy mấy cả đống tín đồ đang từng bước từng bước đi đến, sắp sửa bao vây, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng có cảm giác muốn khóc.

Mẹ nó, vì cái phụ bản này, mà Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã tốn không biết bao nhiêu thời gian cùng công sức, cuối cũng bất đắc dĩ lắm thì hắn ta mới đi tìm Toàn Chân Giáo. Đám người Toàn Chân Giáo đâu phải là đám người dễ nói chuyện đâu, tên sau lại vô sỉ hơn tên trước, bọn hắn lừa gạt cả đống trang bị, lại thêm vào đống tiền của hắn ta thì mới chịu giúp đỡ. Đội Trưởng Đừng Nổ Súng dùng nhiều tiền như vậy, vất vả lắm mới đánh đến chỗ này, chẳng lẽ cứ như thế lại thất bại hay sao?

"Vô Kỵ lão đại, Thiết Ngưu lão đại, hai người nhanh nhanh nghĩ biện pháp gì đó đi... Chúng ta không thể nào đứng đây chờ chết được." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vội vàng lôi tay Vô Kỵ, cầu xin.

Bao Tam, Duẫn Lão Nhị và Xuân Tường cũng nói hùa theo: "Đúng đó Vô Kỵ, chúng ta cũng đã lấy tiền của người ta rồi, không thể chơi như thế được, nếu chuyện này mà lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Toàn Chân Giáo."

Vương Vũ buồn bực, nói: "Hiện tại Toàn Chân Giáo cũng có danh dự hay sao vậy? sao ta lại không biết gì hết?"

"Phủi phui cái mồm thối của ngươi đi, ngươi thì biết cái gì... Chuyện này không liên quan gì đến danh tiếng hết, nếu như nhận tiền của người rồi mà không giúp người tiêu trừ tai, sẽ khiến cho lương tâm chúng ta cảm thấy bất an, tên không có lương tâm nhà ngươi thì biết cái gì." Ba người lập tức tỏ ra giận dữ với Vương Vũ.

Vương Vũ tỏ ra nghi ngờ, hỏi lại: "Hả? Ba người các ngươi có lương tâm lúc nào vậy?"

"Ha ha." Vô Kỵ rất chuyện nghiệp cười nói trong kênh công hội: "Đừng nghe mấy câu nói vô nghĩa của bọn hắn, chút lương tâm đó của bọn hắn chỉ đủ lo lắng cho bọn hắn mà thôi, ngươi không thấy tình huống hiện tại như thế nào hay sao?"

"Chả trách... "

Nghe được câu nói của Vô Kỵ, Vương Vũ mới giật mình nhớ đến, hiện tại đám người này còn đang làm nhiệm vụ Thiên Thần báo thù, một khi phụ bản này thất bại thì nhiệm vụ cũng sẽ thất bại, lúc đó toàn bộ trang bị lấy được trong phụ bản cũng sẽ bị hệ thống thu hồi.

Mặc dù trước đó Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã trả tiền rồi, nhưng từ khi bắt đầu vào phụ bản đến giờ, đám người này vơ vét dọc đường không ít trang bị, giá trị của đống trang bị này còn cao hơn cả đống tiền mà Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chi trả, không biết cao bao nhiêu, nhưng tóm lại là chúng rất quý hiếm.

Không cần nhắc đến Thuẫn Của Thiên Thần cùng với Kiếm Của Thiên Thần, là hai trang bị cấp Sử Thi thì đương nhiên sẽ có giá rất cao, mà chỉ cần nói đến 4 kỹ năng chung cực, đều đã không thể dùng tiền tài để đánh giá được chúng nó rồi. Còn mấy hành động chỉ có lợi cho người khác thì đương nhiên đám người Xuân Tường thể không thể nào tỏ ra gấp gáp như vậy được...

Lòng dạ ác độc, mặt dày đây đều là tố chất cơ bản của đám người Toàn Chân Giáo, sau khi bị Vô Kỵ vạch trần rõ ý đồ trong lòng, nhưng sắc mặt của ba người Xuân Tường vẫn không hề thay đổi, vẫn nói với Vô Kỵ bằng giọng điệu khinh bỉ: "Cứ nói như ngươi khác với chúng ta ấy, một khi nhiệm vụ thất bại thì ngươi và lão Ngưu cũng chạy không thoát đâu... "

Cũng đúng thôi, Vô Kỵ cùng Vương Vũ đều cầm hai cuốn sách kỹ năng.

"Khà khà, ta là Mục sư... Sợ cái đếch gì, cùng lắm thì đứng nhìn các ngươi chết mà không cứu thôi." Vô Kỵ cười khà khà.

Vương Vũ cũng thản nhiên nói: "Ta cũng không quan trọng chuyện này, đối với ta mà nói mấy kỹ năng của hệ thông đều không có tác dụng lắm, nếu như không có kỹ năng này, thì lúc nãy ta đã để cho ba người các ngươi chết đi, không thể nào cứu được... "

Ba người nghe Vương Vũ và Vô Kỵ nói như thế thì sắc mặt đều thay đổi.

Đám người Toàn Chân Giáo đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy người, đều là bạn bè cũ lâu năm, đương nhiên sẽ hiểu được những đặc điểm của từng người, chuyện Vương Vũ không quan tâm đến kỹ năng của hệ thống thì chắc chắn là nói thật rồi, còn việc thấy chết không cứu thì có thể là đang nói giỡn, nhưng mà thằng nhãi Vô Kỵ thì hắn chắc chắn sẽ làm thật.

Với tính cách của tên thằng này, không chừng sẽ hãm hại để giết chết ba người một lần để chứng tỏ tầm quan trọng của hắn trong đội cho mà xem. Nghĩ vậy, ba người ngay lập tức nhận thua: "Con mẹ nó, hai người các ngươi cũng không thể làm như thế được."

Nhìn thấy bộ dạng của Xuân Tường, Vô Kỵ đắc ý cười ha ha, sau đó nói: "Gọi ta một tiếng đại gia, ta sẽ giúp ngươi!"

"A... Chuyện này có chút không ổn cho lắm... " Vương Vũ sững sờ một chút, nói.

Vô Kỵ giảng giải cho Vương Vũ: "Lão Ngưu, ngươi không hiểu bọn hắn rồi, nếu như trao đổi nghề nghiệp cho nhau, thì hiện tại con chó Xuân Tường này cũng sẽ bắt ta kêu hắn là ông nội... "

Vương Vũ: "... "

Trong thời gian mấy người đứng nói chuyện vớ vẩn, thì Tín Đồ Vãng Sinh đã đi đến gần đám người, chỉ còn cách không đến 10 mét... Sắc mặt Đội Trưởng Đừng Nổ Súng càng trở nên kinh hãi, cảm thấy không thể dựa dẫm vào đám người Toàn Chân Giáo được, thở dài một hơi, sau đó định ra lệnh cho đàn em xông lên để liều mạng.

Vô Kỵ cười nói: "Đội Trưởng lão đại, không cần phải gấp gáp như thể, đối phó với đám này không khó như ngươi nghĩ đâu."

"Thật không? Vô Kỵ lão đại, ngươi đã có cách giải quyết rồi hay sao?" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng mừng rỡ, hỏi Vô Kỵ.

"Cái đó thì đương nhiên!" Vô Kỵ nhìn nhìn Vương Vũ, sau đó nói với Đội Trưởng Đừng Nổ Súng: "Ngươi đến hỏi hắn đi."

"Đại thần Thiết Ngưu, ngài có thể tiêu diệt hết đám này không?" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng lại cảm thấy chấn động vì sự mạnh mẽ của Vương Vũ.

"Không thể... " Vương Vũ là người thành thật, nên khi nghe hắn ta hỏi thế lập tức lắc đầu.

Vô Kỵ tiếp lời: "Cũng không phải là không thể, nhưng cần tốn kém một chút, hơi hơi lớn."

"Hả?" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nghe xong câu nói của Vô Kỵ, thì hắn ta biết đây là Vô Kỵ đang muốn đòi thêm tiền, không khỏi lộ ra nụ cười khinh miệt đối với kẻ nghèo không quen cách dùng tiền của kẻ giàu: "Đừng nói chuyện tiền nong với ta, tiền không thành vấn đề đối với ta."

Vô Kỵ gật đầu nói: "Nếu được vậy thì tốt, lão Ngưu, lấy cái rương kia ra."

"Cái này phải không?" Vương Vũ nghe Vô Kỵ nói thế, tiện tay móc ra Bảo Rương Phong Ấn.

Vừa nhìn thấy cái rương trong tay Vương Vũ, trong nháy mắt Đội Trưởng Đừng Nổ Súng hiểu được, mẹ nó, chẳng lẽ bọn hắn muốn dùng Bảo Rương Phong Ấn để bắt đám quái trước mặt...

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không hề nghi ngờ đối với uy lực của Bảo Rương Phong Ấn, nhưng tiêu hao của cái này có chút lớn quá.

Mỗi lần dùng thứ này là một vạn vàng, hiện tại ở trong sân có mấy trăm con quái, cứ xem như một lần dùng là có thể bắt mười mấy con thì tối thiểu cũng phải dùng 9 10 lần mới bắt hết được.

"Cho ngươi thuê, 1000 vàng, không đắt đúng không." Vô Kỵ cười tủm tỉm, hỏi hắn ta.

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không nói câu nào, so với việc tiêu tốn mười mấy vạn để bắt quái thì 1000 vàng có chút nhỏ nhoi, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đều không thèm suy nghĩ đến nó... Nhưng mà con số phía trước, mười mấy vạn vàng, cho dù ném vào thị trường thì đây cũng là một số tiền lớn, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng có giàu có hơn nữa thì số tiền đó cũng không phải tự dưng mà có, cho nên hắn ta không thể không suy nghĩ một chút.

Nhìn thấy đám Tín Đồ Vãng Sinh chỉ còn cách người chơi không đến 5 mét, Vô Kỵ híp mắt nói: "Đội Trưởng lão đại, ngươi đã nghĩ xong chưa, phụ bản này chính là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu như thất bại thì số tiền mà ngươi sử dụng trước đó sẽ đổ sông đổ biển. Đó là vàng đó, không phải NDT đâu, cũng không cần ta nói cho ngươi biết về số tiền mà ngươi dùng nãy giờ chứ.

Vốn dĩ Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đang rầu rĩ vì không biết làm thể nào, sau khi nghe Vô Kỵ nói như thế, đột nhiên hai mắt hắn ta tỏa sáng, đưa tay về phía Vương Vũ và nói: "Đưa bảo rương cho ta!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment