Trang 457# 2
Chương 915: Kẻ thích nghe hát
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vô Kỵ nói không sai chút nào, nếu các vật phẩm trong game không có được một lượng lớn vàng dự trữ làm chỗ dựa, thì với tốc độ cày tiền của người chơi, cứ mỗi một người chơi được coi như một cỗ máy in tiền.
Cho dù hiện tại tỷ lệ hối đoái giữa Nhân Dân Tệ và vàng còn khá cao, nhưng cứ theo đà này thì dần dần cũng sẽ giảm xuống, tiếp đó sẽ là sự mất cân bằng giữa mua và bán, cho nên khi đó tiền vàng không đổi thành Nhân Dân Tệ thì nó cũng chỉ là con số ảo mà thôi, đạo lý này thì Đội Trưởng Đừng Nổ Súng càng hiểu hơn so với Vô Kỵ.
Vì nhiệm vụ này, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã nổ lực rất nhiều, bỏ ra cả đống tâm huyết, hiện tại nếu chỉ vì tiếc nuối mấy thứ "Vật ngoài thân" này mà khiến cho nhiệm vụ bị thất bại, thì chả khác gì giỏ trúc múc nước, vô cùng oan uổng.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cắn răng, quyết định cầm lấy Bảo Rương Phong Ấn từ tay Vương Vũ, sau đó xông lên phát động tấn công đối với Tín Đồ Vãng Sinh.
Mấy thứ như tiền, lần đầu xài thì có cảm giác ngại ngùng, do dự, nhưng sau khi đã xài quen tay rồi, thì lại không thể nào thu tay được...
Nhìn thấy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng ôm cái rương xông thẳng lên phía trước, không có chút nào gọi là do dự, trông hắn ta hiện tại vô cùng oai phong, nhưng điều này lại khiến cho đám người đứng nhìn phải chảy máu trong tim.
Mỗi một lần ra tay của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, đám người đều mặc niệm "Một vạn vàng" ở trong lòng.
Ở trong lòng người nào đều biết cảm giác khi được vung tiền như thế sẽ rất uy phong, khí phách, nhưng đây là lần đầu tiên bọn hắn được nhìn người khác vung tiền như rác.
"Trời ơi, ta chịu không nổi nữa, tim của ta đau quá... " Minh Đô dùng tay ôm lấy ngực, không dám nhìn về phía Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, từ trước đến nay, tên này còn chưa bao giờ đau lòng vì tiền của người khác như hôm nay.
Theo từng đợt tấn công của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, số lượng Tín Đồ Vãng Sinh ở xung quanh càng ngày càng ít. Ngay khi chỉ còn lại khoảng mười mấy tên Tín Đồ Vãng Sinh, đám người vội vàng xông lên ngăn lại ý định tiếp tục nện tiền của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng.
"Ngài hãy đưa mấy vạn vàng đó cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ giúp ngài giải quyết mấy tên này... "
Dưới sự hợp lực vây công của đám người, chỉ chốc lát, mấy tên Tín Đồ Vãng Sinh lần lượt bị giết sạch.
Sau khi trải nghiệm được cảm giác vung tiền, có lẽ Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng bị nghiện cảm giác này mất rồi, thế là ôm lấy cái rương và nói với Vương Vũ: "Đúng là có tiền có thể xui khiến ma quỷ, lời của người xưa đúng là rất chuẩn, Thiết Ngưu lão đại, thứ này có bán hay không?"
"Không bán!"
Không đợi cho Vương Vũ trả lời, Vô Kỵ đã vội từ chối, đưa tay giật chiếc rương từ trong tay của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, sau đó ném cho Vương Vũ: "Nếu sau này ngươi muốn dùng thì có thể đến thuê tiếp."
"Cũng được... " Đội Trưởng Đừng Nổ Súng tỏ ra thèm thuồng nhìn cái rương trong tay Vương Vũ, cuối cùng bổ sung một câu: "Ta cảm thấy trừ ta ra thì không có ai xứng được với nó."
Toàn bộ đám người: "... "
Sau khi các Tín đồ được phục sinh đã bị tiêu diệt hết, thì tấm khiên màu đen trên người Merlan lập tức biến mất, tất cả ma pháp trận ở trên mặt đất cũng thế, cũng đang tiêu tán dần dần, Vương Vũ vội vàng chạy vào sờ thi thể của Merlan.
Tên Merlan này còn nghèo hơn cả con BOSS lúc trước, Vương Vũ mò hết cả buổi cũng chỉ móc ra được một thanh sắt.
Chìa Khóa Kho báu (Vật phẩm nhiệm vụ)
Là vật phẩm cần thiết để mở ra kho báu.
Vật phẩm nhiệm vụ là loại đồ vật chắc chắn rơi xuống, chỉ có người nhận được nhiệm vụ thì mới cần đến thứ này, còn người khác có nhận được được thứ này cũng chẳng có tác dụng gì. Vương Vũ tiện tay ném cho Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, sau đó lại tiếp tục mò.
Lần này không phải đợi lâu như lần trước, vừa mò tay vào thi thể đáng thương của Merlan thì Vương Vũ đã mò ra được hai tấm giấy vừa dài vừa nhỏ.
"... "
Ngay cả giấy đều không mò ra được nguyên một tờ mà chỉ được có một mảnh, đối với việc bàn tay của Vương Vũ đen đến mức như thế này, đám người đều cạn lời, miễn bình luận về nhân phẩm của hắn.
Nhưng lúc này Vương Vũ lại cười khà khà, chia sẻ thuộc tính của hai mảnh giấy ra cho mọi người xem.
Thánh Tường Phù Không Chú: Đạo cụ ma pháp hiếm, dùng ma lực để điều khiển là có thể bay được 600 giây, số lần sử dụng còn lại 3/5.
"Mẹ nó, còn có thứ như thế này?"
Nhìn thấy hai tấm phù chú trong tay Vương Vũ, cả đám người còn lại đều nuốt nước bọt.
Khônng nghĩ ra được hai mảnh giấy bé tý teo đó lại là hai món đạo cụ ma pháp, đây chính là thứ mà lúc nãy Merlan đã dùng để đứng ở trên không trung.
Vừa rồi, ngay khi Merlan đứng ở trên không trung, tất cả mọi người đều nhìn thấy được, nó đi lại trên không như đi trên mặt đất bằng phẳng, điều này chứng tỏ Thánh Tường Phù Không Chú và thuật Phi Hành, cái trước đương nhiên phải hơn cái sau cả một cấp bậc. Mặc dù chỉ sử dụng được 3 lần nữa, nhưng đây vẫn là một món đạo cụ hiếm, không nói hai lời Vương Vũ lập tức cất vào trong túi, ở với đám người Toàn Chân Giáo đã lâu nên điều này cũng đã trở thành thói quen.
Sau khi mò thi thể xong, đám người lại trở về khu nhà chính, sau đó tiếp tục tiến lên.
Dọc theo con đường, cảm đám đi qua một đoạn hành lanh gấp khúc, sau đó phải bò thêm một đoạn bậc thang, thì cuối cùng cả đám mới đi vào được Kho báu Thần Điện.
Hiện tại hai cửa chính của Kho báu Thần Điện đang bị đóng chặt, tản ra một cỗ khí tức "Người lạ chớ đến gần", đám quái ở xung quanh cũng không lộ ra loại khí tức cổ quái đến mức này.
Nhưng từ đầu đến cuối cái phụ bản này đều là dạng như vậy cho nên đám người cũng khá quen thuộc, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng móc ra hai thanh sắt lúc nãy mò được từ trên người Merlan, sau đó đi đến trước cửa, tìm một cái lỗ và đâm vào.
Ngay khi chiếc chìa khóa được cắm vào lỗ, thì đột nhiên có một âm thanh vang lên một cách trống rỗng.
"Các ngươi là ai? Vì sao lại có được chìa khóa của kho báu?"
Cả đám bị âm thanh này khiến cho giật mình, nhưng chỉ trong chốc lát đều đã lấy lại được tinh thần, Vô Kỵ tiến lên phía trước, sau đó nói mà không biết xấu hổ: "Chúng ta là Tín đồ trung thành của Thần!"
"Thật sao? Có cái gì để làm chứng không?" Dường như thanh âm kia không tin lời nói của Vô Kỵ lắm.
"Ta có chúc phúc của thần... "
Tiếp đó hắn dùng pháp trượng biểu diễn tạo ra một cái Thánh Quang... Đừng có thấy trước giờ thằng cha này còn chưa có làm được một việc nào được gọi là tốt, thế nhưng dựa trên lý thuyết mà nói thì hắn lại là một Tín đồ của Thần đấy.
"Ừ, không sai, Tín đồ của Thần, vì sao ngươi lại muốn đến Vùng Đất Tàng Bảo? Có phải là người đang muốn trộm kho báu không?" Thế nhưng, trong nháy mắt âm thanh trống trải này lại trở nên nghiêm túc.
Vô Kỵ tỏ ra vô cùng quang minh chính đại, nói: "Không, không phải như thế, chúng tôi đến đây để lấy kho báu mà Thần đã để lại cho người phàm tục, để cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ."
"À... " Âm thanh trống trải hơi trầm ngâm một chút, sau đó mới nói: "Đúng là cái gì ngươi cũng có thể lấy lý do được... "
"A... " Vô Kỵ cạn lời, mẹ nó, IQ của thằng cha này cũng không hề thấp, ngay cả cái đó mà cũng có thể nhìn ra được.
Ngay sau đó âm thanh trống trải lại tiếp tục nói: "Thế nhưng ta lại thích cái này, nếu như các ngươi có thể dỗ dành cho ta vui, thì ta sẽ để cho các ngươi đi vào."
"Khà khà! Cái này thì sao lão Mộng, đến, đến nhảy một đoạn thoát y đi." Vô Kỵ cười khà khà, vẫy vẫy tay với Linh Lung Mộng, nhưng câu trả lời của Linh Lung Mộng lại là một mũi tên bay thẳng vô đầu của Vô Kỵ.
"Ôi chao ôi... " Trên ót Vô Kỵ xuất hiện thêm một mũi tên đang cắm vào, hắn có chút chật vật nói: "Không muốn nhảy thì thôi, ngươi khỏi cần nhảy, lão Ngưu, nếu không ngươi ra đánh một bộ Quân Thể Quyền cho nó xem thử xem sao? Sách viết: Đánh nhiều đánh ít gì thì cũng là duyên phận mà."
"Ta chỉ biết giết người, không biết biểu diễn!" Vương Vũ trừng mắt một cái nhìn Vô Kỵ, sau đó xoa xoa hai bàn tay, lạnh lùng nói.
Vô Kỵ cảm giác lạnh lẽo toàn thân, vội vàng quay đầu đi, không dám mặt đối mặt với Vương Vũ, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời và hỏi: "Ngài thích cái gì nhất, nếu không ta để mấy người anh em của ta chế tạo cho người một quả bom nguyên tử?"
"Hừ!" Bao Tam hừ lạnh một tiếng, hai tay nắm chuôi kiếm thật chặt.
"Ha ha." Âm thanh trống trải bỗng dưng cười rộ lên, sau đó tiếp tục nói: "Ngươi đúng là rất có tâm, đã nhiều năm rồi ta chưa có gặp qua con người, hình như ta có nghe nói loài người các người có một loại hình giải trí gọi là ca hát gì gì đó, sao nào, các ngươi thử hát một bài nghe chơi."
"Hát à... " Cái này thì Vô Kỵ có chút đau đầu, cả đám bọn hắn đều là một đám củi mục, làm gì có ai biết hát, nghĩ đến đây, Vô Kỵ quay đầu nhìn về phía Dương Na, bình thường con gái hay hiểu mấy cái này lắm.
"Không, không hát!" Ngay cả nghĩ Dương Na cũng không thèm nghĩ, cô từ chối Vô Kỵ ngay lập tức, ngược lại Đội Trưởng Đừng Nổ Súng lại nóng lòng muốn thử xem sao. Nhưng, ngay lúc này Minh Đô đột nhiên bước lên trước: "Xem ra mấy chuyện như thế này vẫn phải dựa vào ông rồi."