Trang 458# 1
Chương 916: Bị đùa giỡn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ngươi biết hát?" Nhìn thấy Minh Đô đi lên, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng tỏ ra có chút ngoài ý muốn hỏi lại.
"Dương nhiên, ta là ca sĩ chuyên nghiệp, ngươi có biết học viện âm nhạc Đế Đô không? Thế sinh viên của lớp XX thì sao? Có biết không?" Minh Đô tự chỉ vào bản thân, tự mèo khen mèo dài đuôi.
"Sinh viên của học viện âm nhạc Đế Đô? Minh Đô lợi hại như thế hay sao?" Nghe được lời nói của Minh Đô, đám người Vô Kỵ đều kinh hãi không ngớt.
Học viện âm nhạc Đế Đô, là học viện âm nhạc số một của cả nước, chuyện Minh Đô là sinh viên của học viện âm nhạc thì mọi người đều biết, nhưng không ai ngờ được rằng, Minh Đô lại là sinh viên của học viện âm nhạc danh tiếng.
"Ca sĩ chuyên nghiệp? Nhìn không giống chút nào mà... " Đội Trưởng Đừng Nổ Súng quan sát Minh Đô một lát, sau đó sờ cằm, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sự cạnh tranh trong giới ca sĩ hiện tại khác với ngày xưa, ngày xưa người ta cạnh tranh với nhau bằng thực lực, còn hiện tại thì khác, người ta đọ với nhau bằng nhan sắc, người ca sĩ nổi tiếng nào mà không ngọc thụ lâm phong, còn nhìn bộ dạng của Minh Đô, đúng là trông hơi hơi thảm hại.
Đối với câu nói của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, Minh Đô cũng không hề tỏ ra tức giận, hắn chỉ cười khổ nói: "Cho nên ta phải đổi nghề... "
"A... " Đội Trưởng Đừng Nổ Súng hỏi: "Thế bây giờ ngươi làm cái gì?"
"Làm nghề quản lý khu đô thị!"
"Ừm, nghề này cũng rất liên quan đến hai từ chuyên nghiệp... Rất phù hợp với khí chất của ngài." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng có chút xúc động nói ra.
Vương Vũ tò mò hỏi nhỏ với Vô Kỵ: "Minh Đô có khí chất gì vậy."
"Lưu manh." Vô Kỵ nói.
Là ca sĩ chuyện nghiệp, mặc dù Minh Đô đã đổi nghề nhiều năm rồi, nhưng trình độ thì vẫn còn, nhắc đến chuyện ca hát, hắn chỉ hắng giọng một cái, sau đó mở miệng.
Nhớ đến bối cảnh hiện tại đang ở trong trò chơi huyền ảo Phương Tây, Minh Đô bước lên trước một bước, sau đó dùng giọng Bolero hát bài "Tối nay không ngủ được".
Đương nhiên, Bolero thì chỉ có mỗi một mình Vương Vũ là nghe hiểu, còn đám lưu manh Toàn Chân Giáo cùng với đám người Kiếm Chỉ Thương Khung thì chỉ nghe như vịt nghe sấm mà thôi.
Sau khi Minh Đô hát xong, mọi người đều thả hai tay đang bịt lỗ tai xuống để vỗ tay, sau đó nhao nhao chạy lại trước cửa, Vô Kỵ lại hỏi: "Thế nào? Có được không, ngài vui vẻ chứ?"
"Cũng được, nhưng ta không thích, có bài nào phổ biến hơn không?" Âm thanh trống trải từ tốn hỏi lại.
"Có!" Minh Đô lại tiếp tục hát bài "Mua bán tình yêu", không hổ là ca sĩ chuyên nghiệp, nhắc tới bài hát là bài nào cũng thuộc.
Minh Đô vừa hát xong, thì âm thanh này lại tiếp tục nói: "Ừm, không tệ lắm, lại hát thêm một bài nữa xem sao."
Vô Kỵ nghe vậy, âm thầm nhíu mày, con mẹ nó, rốt cuộc thứ này là người hay quỷ vậy, sao đến giờ mà vẫn chưa chịu kết thúc.
Cũng may, bình thường Minh Đô đều phải kiềm chế hát hò, vì hát không có ai nghe nên hắn không hát, lúc này lại gặp được người chịu nghe hắn hát thì giống như gặp được tri kỷ vậy, nên nổi hứng hát hò, sau khi nghe được âm thanh trống rỗng yêu cầu, hắn tiếp tục hát thêm bài "Núi đao biển lửa".
Sau khi hát xong ba bài thì đã là 15 phút sau, cuống họng của Minh Đô đều sắp khản tiếng do hát, nhưng âm thanh trống trải vẫn không buông tha, nó nói tiếp: "Lại hát thêm bài nữa... "
Lần này Vô Kỵ cũng đã phát hiện ra được một số điều không bình thường, vội vàng ra hiệu cho Bao Tam và Doãn Lão Nhị.
Hai người thấy được ký hiệu của Vô Kỵ, nhân dịp lúc Minh Đô đang ca hát, chạy đến cánh cửa, dùng sức đẩy cánh cửa của Thần điện Tàng Bảo ra.
"Không hay rồi, chúng ta mắc lừa rồi!"
Thấy cảnh như vậy, Vô Kỵ giật mình, vội vàng nói: "Nghề nghiệp Chiến sĩ nhanh chóng chặn cửa ra vào! Còn lại đi vào cùng với ta."
Bời vì lúc nãy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã cắm chìa khóa vào cửa rồi, cho nên chỉ cần đẩy nhẹ là của lập tức mở ra, cả đám mở cửa đi vào, nhưng trước khi bọn hắn vào trong thì đã có người khác đi vào Thần điện Tàng Bảo trước rồi.
Âm thanh lúc nãy cũng là do người ở bên trong muốn trì hoãn thời gian nên giả thần giả quỷ lừa gạt bọn hắn. Khi Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không có đẩy của nên người bên trong mới có thể lừa gạt bọn hắn, nhưng hiện tại cửa đã bị mở ra, đương nhiên trò lừa này cũng bị phát hiện.
Sau đó, Vô Kỵ dẫn đầu đám người chạy thẳng vào trong Thần điện Tàng Bảo, mấy người còn lại lục tục đi theo hắn.
Còn Bao Tam và Doãn Lão Nhị cùng với các người chơi nghề nghiệp Chiến sĩ thì ở lại, giơ kiếm ra, đứng nhìn chằm chằm vào cửa.
Bên trong Thần điện Tàng Bảo rất lớn, nhưng cũng chỉ có một phòng chính, ngoài ra không có phòng nào khác nữa, cho nên vừa đi vào là đám người có thể thấy được toàn bộ mọi thứ bên trong.
Thế nhưng sau khi bọn hắn xông vào lại không thấy ai hết, chỉ có ở giữa căn phòng có một cái rương đã bị mở ra.
Hoa văn của pháp trận ở xung quanh bảo rương đã ảm đạm, rõ ràng đã bị người khác mở ra rồi, đám người tiếp tục cẩn thận đi xem toàn bộ bảo rương cạnh hành lang, nhưng sau khi xem xét một lượt, bọn hắn phát hiện bên trong toàn bộ các rương không có cái gì hết.
Vô Kỵ nhíu mày nói: "A? Không thể nào? Lúc nãy chắc chắn có người ở bên trong, sao hiện tại lại không thấy ai hết! Có thể là đã Tiềm Hành rồi, mọi người nhanh chóng sử dụng phấn vôi."
Nghe Vô Kỵ nói như thế, mọi người nhao nhao móc ra phấn vôi rải ở xung quanh, chỉ chốc lát, toàn bộ căn phòng đều đã bị rải một lớp phấn vôi màu trắng.
Nhưng vẫn như cũ, không có ai xuất hiện hết.
"Kỳ quái, chẳng lẽ tên này có thể chui xuống đất hay sao?" Nhìn ở xung quanh không có dấu hiệu gì hết, Vô Kỵ càng cảm thấy kỳ quái.
Ngay tại khi Vô Kỵ còn đang rối rắm vì không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thì Vương Vũ đột nhiên kêu: "Ai, ai ở phía trên!"
Vương Vũ nói xong, ngay lập tức móc ra một cây dao găm, sau đó ném lên phía trên.
"Soạt!"
Bất chợt, có một dáng người màu xanh chợt lóe lên, dao găm của Vương Vũ không trúng mục tiêu, cắm vào trần nhà.
Lúc này cả đám mới sực tỉnh đồng loạt nhìn về phía trần nhà, nhưng bên trần nhà cũng trống rỗng không có ai hết.
Vô Kỵ sờ mũi một cái, nói: "Lão Ngưu, không phải ngươi bị hoa mắt đó chứ, trần nhà bằng phẳng như thế, làm sao có thể ẩn nấp trên đó được.
"Đúng không?" Vương Vũ đưa mắt nhìn Vô Kỵ một cái, sau đó sờ cằm suy tư, cuối cùng gật gật đầu và nói: "Chắc là như thế, gần đây tinh thần không được tốt cho lắm."
Vô Kỵ tiếp tục nói: "Được rồi, trong này đã không còn ai nữa rồi, chúng ta tiếp tục đi tìm kho báu."
"Không có ai?"
Nghe Vô Kỵ nói như thế, đám người Kiếm Chỉ Thương Khung có chút ngơ ngác, lúc trước chính hắn ta là người khăng khăng bảo là trong Thần Điện có người, nhưng giờ lại bảo không có ai ở trong Thần Điện cả, vậy câu nào của hắn là đúng đây?
Không chờ cho bọn họ đưa ra thắc mắc, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã nói: "Được rồi, không có ai càng tốt, mục tiêu của chúng ta không phải BOSS, nhanh đi tìm đồ."
Ông chủ đều đã nói như thế rồi, thì đám người cũng không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì nữa, gạt bỏ hết tất cả những nghi vấn ở trong lòng, sau đó bắt đầu tản ra tìm kiếm hết tất cả các ngõ ngách của Thần Điện, hi vọng sẽ tìm được thứ mình muốn.
Nhìn thấy đám người chơi đã phân tán ra xung quanh để tìm kiếm, đột nhiên từ trần nhà rơi xuống một ánh sáng màu xanh, sau đó xông thẳng ra ngoài cửa Thần Điện.
Ngay khi đám ánh sáng màu xanh này chuẩn bị đi đến cửa chính, trong nháy mắt Doãn Lão Nhị liền hóa thành người khổng lồ, dùng Thuẫn Của Thiên Thần đập một phát về phía của, chắn hết toàn bộ cửa ra vào, đồng thời Minh Đô hét to một tiếng, một luồng lôi điện vừa thô vừa to tử trên trời giáng xuống, mục tiêu là đám ánh sáng màu xanh.
Nhưng không ngờ, đám ánh sáng màu xanh này đột ngột di chuyển ngoặt sang một bên, tránh thoát khỏi Thuật Bạo Lôi của Minh Đô.
Lúc này Kết Giới Hắc Ám của Xuân Tường cũng đã xuất hiện ở xung quanh Thuật Bạo Lôi, nhưng đột nhiên đám ánh sáng màu xanh đột nhiên tăng tốc, ngay khi Kết Giới Hắc Ám của Xuân Tường còn chưa khép lại hết, thì nó đã dùng một tốc đọ cực kỳ nhanh chóng, trong nháy mắt vượt qua đoạn đường khoảng ba mét chạy ra bên ngoài.
Thấy được cảnh như vậy, tất cả mọi người ai nấy đều sững sờ.
Mẹ nó, lúc trước nó có thể dùng tốc độ cực nhanh để né tránh khỏi thứ được xưng danh nhờ tốc độ là ma pháp hệ Lôi, hiện tại lại có thể tránh thoát khỏi kỹ năng không chế diện rộng, rốt cục tên này tăng bao nhiêu điểm nhanh nhẹn? Không phải là bật hack đó chứ.
Rất nhanh, mọi người cũng phản ứng lại, cuống quýt xông về hướng đám ánh sáng màu xanh.
Nhưng tốc độ của đám ánh sáng màu xanh này quá nhanh, còn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người, mười mấy người cùng xông về phía nó, nhưng chưa có ai đụng trúng bóng dáng của nó, xem thử nó ra sao.
Chỉ chốc lát, đám ánh sáng màu xanh này đã xông đến trước mặt Vương Vũ, Vương Vũ định dùng tay nhanh chóng chụp qua, muốn túm nó lại, nhưng còn chưa có ra tay thì nó đã tránh ra khỏi phạm vi của hắn.
"Ha ha, ha ha, đúng là đần độn, rất đần độn!"
Thoát khỏi vòng vây của đám người, đám ánh sáng màu xanh này di chuyển đến một cái rương cách đó không xa, nở nụ cười đầy khiêu khích.