Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 915 - Chương 917: Goblin Tầm Bảo

Trang 458# 2

 

 

 

Chương 917: Goblin Tầm Bảo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Cùng lúc đó, cả đám cũng được nhìn rõ gương mặt thực sự ẩn trong luồng sáng màu xanh lá cây kia.

Lỗ tai nhọn hoắt, cái mũi dài dài, làn da xanh xao vàng vọt, vừa lùn lại vừa đáng khinh, gã này căn bản không phải là người, hiển nhiên là một tên Thần Lùn.

Chỉ có điều tên Thần Lùn này trông có vẻ khác khác những tên Thần Lùn bình thường, tên này đang vác một cái túi cực to trên vai.

Mọi người nhìn thấy thế lại càng rén hơn, mẹ nó, vác cái túi to tướng thế kia mà còn chạy nhanh như vậy, nếu gã này mà không vác theo cái túi ấy thì chẳng phải có thể bay lên trời luôn ư?

Goblin Tầm Bảo (Cấp 65) (BOSS Trí Năng)

HP: 100.000

MP: 100.000

Kỹ năng: Thần Tốc, Nhặt Mót, Lừa Gạt, Đạo Cụ Tấn Công.

Thiên phú: Tham Lam

Giới thiệu bối cảnh: Kẻ nhặt mót tham lam tìm kiếm bảo tàng du lịch khắp thế gian, trong mắt chúng, mọi thứ trên đời này đều là bảo tàng.

Nhìn thấy thuộc tính của Goblin Tầm Bảo, cuối cùng mọi người cũng hiểu tại sao tên này lại khó xơi như thế, tuy thuộc tính của Goblin Tầm Bảo còn không bằng cả thuộc tính của đám quái nhỏ phía trước đó, nhưng cái loại mặt hàng cấp thấp này thế mà lại là BOSS Trí Năng.

BOSS Trí Năng chính là AI cao nhất và tiêu biểu nhất trong trò chơi này, chúng sở hữu chỉ số IQ còn cao hơn hơn cả BOSS cấp bậc Sử Thi, thậm chí có thể so sánh với NPC cuối như lão già Ẩn Giả.

Quái có chỉ số IQ cao như vậy trước giờ cực kỳ khó đối phó, không chỉ vì chỉ số IQ của chúng có thể so sánh với người chơi, mà là vì điều khiến người ta đau đầu nhất chính là trên người loại quái này thường thường sẽ mang theo tuyệt kỹ.

Ví dụ như gã Goblin Tầm Bảo trước mắt này vậy, ngoại trừ việc gã lừa gạt mọi người ngon ơ lúc đầu ra, điều khiến mọi người cảm thấy đau đầu nhất chính là tốc độ khó ai sánh bằng của gã, chắc cái gã này nhanh đến mức không có bạn bè luôn quá, cũng may là gã bị nhốt trong một môi trường có hạn là thần điện tầm bảo, nếu thả gã ra ngoài cửa lớn thần điện, e rằng cả đời này mọi người cũng đừng mơ tóm được gã.

“He he, đám trộm cắp nhãi nhép ngu xuẩn các ngươi, các ngươi dám phá đám chuyện tốt của bản đại gia, đúng là không muốn sống nữa.” Quả nhiên tên Goblin Tầm Bảo này có chỉ số IQ cực cao, mọi người còn chưa kịp truy cứu chuyện gã lừa gạt cả đám, thế mà gã đã dám lên tiếng chỉ trích người chơi trước.

Bị một tên đáng khinh lẻn vào nhà trộm cắp coi là kẻ trộm, còn chuyện nào oan uổng hơn chuyện này không? Vương Vũ và đám người Vô Kỵ một đường giết tới đây, cho dù có muốn định tội thì cũng phải là vào nhà cướp bóc mới đúng, hàm lượng kỹ thuật rõ ràng là không giống nhau mà.

Không đợi mọi người lên tiếng, Minh Đô là người đầu tiên thốt lên: “Nói nhảm ít thôi, bỏ thứ đồ trong bảo rương xuống ngay cho ta, nếu không hôm nay ông đây sẽ làm thịt mi!”

Từng câu từng chữ Minh Đô nói ra đều thể hiện sự tức giận vô cùng, có vẻ như chỉ cần chạm một phát là nổ ngay.

Đối với sự tức giận của Minh Đô, mọi người đều tỏ ra cực kỳ thấu hiểu.

Nghĩ lại cũng phải, ngành nghề của Minh Đô chính là nỗi đau của tên này, vốn tưởng rằng gặp được tri âm trong trò chơi, lúc ấy mới thoải mái một phen, ai biết con BOSS chết tiệt này lại là một kẻ lừa đảo, hiện tại rốt cuộc Minh Đô đang tức giận đến mức nào thì mọi người có thể tưởng tượng được rồi đấy.

Theo hiểu biết của mọi người trong Toàn Chân Giáo về Minh Đô, cho dù Goblin Tầm Bảo có thực sự giao bảo tàng ra thì Minh Đô cũng sẽ không do dự dùng lôi pháp oanh tạc ngay.

Goblin Tầm Bảo nghe thế bèn cười âm hiểm: “Khà khà khà! Vừa rồi ngươi chính là cái kẻ quỷ khóc sói tru kia hả? Thật là khó nghe, chỉ dựa vào cái loại người như người mà muốn bắt bản đại gia ư? Nằm mơ đi! Nể mặt các ngươi đã giúp bản đại gia hấp dẫn đi nhiều chướng ngại vật như vậy, hôm nay bản đại gia sẽ không làm khó các ngươi nữa, mau mau nhường đường cho bản đại gia đi.”

“Đi đi cái con mợ nhà mi, không lấy ra đây thì chúng ta sẽ ra tay đấy!” Minh Đô có tính cách như thế nào chứ, đầu tiên là bị chơi đùa một phen, sau đấy lại bị cười nhạo, lửa giận đã lan tới tận đỉnh đầu rồi, không đợi Goblin Tầm Bảo nói hết câu, Minh Đô đã nhấc tay lên, từng quả cầu sấm sét mang theo ánh lửa bao phủ trời đất oanh tạc xuống chỗ Goblin Tầm Bảo đứng.

Cùng lúc đó Dương Na và Linh Lung Mộng đứng phía sau Minh Đô cũng phát động tấn công tầm xa với Goblin Tầm Bảo.

“Khà khà khà!”

Goblin Tầm Bảo hú lên một tiếng quái dị, gã co chân lên chạy, tốc độ nhanh tới nỗi khiến mọi người chỉ nhìn thấy một vệt sáng xanh, đòn tấn công của đám người Minh Đô còn chưa kịp đám đất, Goblin Tầm Bảo đã chạy tới một chỗ khác của thần điện, gã vừa nhảy lên nhảy xuống vừa hét: “Khà khà khà, mau đến đánh ta đi lũ ngu ngốc.”

“Mẹ… mẹ nó!” Cũng không biết ai là người đã thiết kế ra con BOSS này, khả năng khiêu khích còn cao hơn cả nghề nghiệp Tanker nữa, dáng vẻ cực kỳ đê tiện khiến Minh Đô suýt chút nữa tức điên lên.

“Đừng đắc ý, xem đây!”

Ngay lúc Goblin Tầm Bảo đang đắc ý, Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư đã xuất hiện ngay phía sau Goblin Tầm Bảo, hai người một trái một phải bịt kín phương hướng né tránh của Goblin Tầm Bảo, cả hai giơ dao găm lên đâm xuống.

“Khà khà khà!” Goblin Tầm Bảo hú lên một tiếng quái dị, trong tích tắc dao găm đâm xuống gã đã xuyên qua vòng vây cực kỳ nhanh, sau đó luồn ra sau lưng Danh Kiếm Đạo Tuyết, giẫm một cái lên lưng Danh Kiếm Đạo Tuyết.

Danh Kiếm Đạo Tuyết còn đang dùng dao găm đâm về phía trước, lại bị Goblin Tầm Bảo giẫm như vậy lập tức ngã sấp mặt, dao găm trong tay cũng bất cẩn bay ra ngoài.

“He he!”

Goblin Tầm Bảo nhìn thấy dao găm của Danh Kiếm Đạo Tuyết nằm lăn lóc trên mặt đất, gã cười âm hiểm một tiếng rồi bước qua người Danh Kiếm Đạo Tuyết cúi đầu xuống nhặt dao găm của hắn ta lên.

“Đúng là bảo bối mà…” Goblin Tầm Bảo nhìn con dao găm với vẻ tham lam, gã vứt thẳng nó vào cái túi cực lớn phía sau lưng.

“Dao găm của ta!” Danh Kiếm Đạo Tuyết bị cướp mất dao găm, đau đớn đến mức sắp khóc cả ra, hắn ta bổ nhào lên trước muốn liều mạng với Goblin Tầm Bảo.

Nhưng chỉ với thân thủ với hắn ta thì làm sao có thể đuổi kịp Goblin Tầm Bảo được, hai người vật lộn nửa ngày cũng không thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết chạm được tới cái bóng của Goblin Tầm Bảo.

Đúng lúc này, Vương Vũ kích hoạt khinh công, hắn phi người lên xông về phía Goblin Tầm Bảo.

Goblin Tầm Bảo thấy thế bèn co chân chạy sang bên cạnh, Vương Vũ còn chưa đáp đất, hắn nhắm chuẩn hướng chạy của Goblin Tầm Bảo, thoắt một cái bóng dáng đã xuất hiện bên cạnh Goblin Tầm Bảo, hai tay Vương Vũ vươn ra phía trước, sử dụng một chiêu Lên Gối với gã Thần Lùn này.

Mắt thấy Vương Vũ sắp bắt được Goblin Tầm Bảo rồi, Goblin Tầm Bảo lại cúi đầu hóa thành một vệt sáng màu xanh lá cây né tránh kỹ năng của Vương Vũ, chạy sang một bên, bỏ xa Vương Vũ lại đằng sau.

“Ơ…” Vương Vũ túm vào khoảng không, nhìn Goblin Tầm Bảo phía xa xa, gương mặt hắn đầy vẻ ngượng ngùng.

“Mẹ nó!”

Thấy đòn tấn công của Vương Vũ cũng thất bại, nội tâm mọi người đã sụp đổ hoàn toàn.

Vương Vũ chơi game lâu như vậy rồi còn chưa thấy ai có thể né tránh đòn tấn công của hắn, mẹ nó, cái tên Goblin Tầm Bảo này cũng quá biến thái, không chỉ né tránh mà còn khiến Vương Vũ không thể làm gì nổi, quả thật là tốc độ khó ai bì kịp mà!

Goblin Tầm Bảo chạy tới một bên xong bèn cười híp mắt nhìn chằm chằm Vương Vũ mấy giây, sau đó gã lại khiêu khích: “Khà khà khà, cũng khá đấy, nhưng muốn bắt bản đại gia thì ngươi vẫn còn hơi non, ta cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu không nhường đường, bản đại gia sẽ không khách khí nữa đâu.”

Nhìn cái gã Goblin Tầm Bảo đáng khinh lại cực kỳ kiêu căng kia, cả đám nghiến răng ken két, hận không thể túm lấy gã mà nện cho một trận, đặc biệt là Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, hắn ta biết thứ đồ mình cần đang nằm trên người Goblin Tầm Bảo mà không có cách nào lấy được thì lại càng tức hơn.

Đúng lúc này, Vô Kỵ cười híp mắt sáp tới hỏi: “Lão đại Đội Trưởng, ngươi có muốn bắt gã không?”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment