Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 916 - Chương 918: Phương Thức Chính Xác Để Bắt Goblin Tầm Bảo

Trang 459# 1

 

 

 

Chương 918: Phương thức chính xác để bắt Goblin Tầm Bảo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vừa nghe thế đã sửng sốt hỏi lại: “Lão đại Vô Kỵ ngươi có biện pháp gì không?”

Vô Kỵ híp mắt lại rồi nói: “Ngươi cũng thấy rồi đó, tốc độ của cái gã Thần Lùn này quá nhanh, chỉ cần gã không muốn, không ai có tấn công được gã, trừ phi để gã tự chui đầu vào lưới, tóm chặt xong lại tính sổ sau.”

“Hả? Chẳng lẽ ngươi định dùng Bảo Rương Phong Ấn ư?” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vừa nghe thế lập tức phản ứng lại ngay được… Đúng rồi, trong tay bọn họ có thần khí cơ mà, cóc cần biết ngươi là cái loại BOSS gì, gặp phải Bảo Rương Phong Ấn cũng khó tránh khỏi vận mệnh bị thu phục trong tích tắc.

“Không sai…” Vô Kỵ gật gật đầu trả lời.

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng móc ra một túi vàng đưa cho Vô Kỵ nói với vẻ rất vui mừng: “Được, cứ làm theo lời ngươi nói đi, số vàng này ngươi cứ cầm trước, chỉ cần có thể tóm được gã thì thiếu bao nhiêu tiền cứ việc tìm ta.”

Vô Kỵ vươn tay ra nhận lấy túi vàng chắc nịch, vui mừng trả lời: “Đủ rồi đủ rồi, lão đại Đội Trưởng quả nhiên ra tay hào phóng quá.”

Sau khi nhận lấy túi tiền xong, Vô Kỵ đánh tiếng với Dương Na đứng bên cạnh, rồi hắn ta chỉ vào mấy vị trí trên mặt đất: “Bố trí một cái Bẫy Săn ở vị trí này, vị trí kia bố trí một cái Bẫy Rập Hỏa Diễm, còn đằng xa cho thêm một cái Bẫy Rập Băng Sương.”

Dương Na hiểu ý gật gật đầu, nàng đi tới những vị trí Vô Kỵ chỉ vào rồi bắt tay vào việc thiết lập bẫy rập.

Nhìn thấy bẫy rập la liệt trên mặt đất, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng tò mò hỏi: “Không phải ngươi nói sẽ dùng bảo rương ư? Sao lại dùng bẫy thế này?”

Ngữ khí của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng có vẻ không được vui cho lắm.

Phải biết rằng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng muốn Vô Kỵ sử dụng Bảo Rương Phong Ấn nên mới xuất tiền túi của hắn ta ra, giờ Vô Kỵ lại để bảo rương ở đó không dùng tới, lại dùng bẫy rập, có vẻ không được giữ lời cho lắm… Dù sao số tiền Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đưa cho Vô Kỵ cũng không phải là con số nhỏ, đổi lại là ai thì cũng không tránh khỏi việc mất hứng.

Vô Kỵ cũng nhận ra Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đang có ý kiến nên bèn vội vàng nói: “Ai nói ta không dùng, đợi một lát nữa sẽ dùng thôi.”

Nói rồi, Vô Kỵ hét về phía Vương Vũ đang đuổi theo Goblin Tầm Bảo trong căn nhà: “Lão Ngưu, ném bảo rương cho ta.”

“Bảo rương?” Nghe thấy hai chữ bảo rương, Vương Vũ còn chưa kịp lên tiếng, Goblin Tầm Bảo đã kích động cuống lên, gã dừng bước lại nhìn chằm chằm vào Vương Vũ.

Đợi đến khi nhìn thấy Vương Vũ móc Bảo Rương Phong Ấn ra, chỉ trong tích tắc thôi Goblin Tầm Bảo đã chảy nước dãi đầy đất.

Tuy Bảo Rương Phong Ấn không có tạo hình quá sang chảnh, nhưng được cái cổ xưa chắc chắn, nhìn có vẻ cao cấp hơn bảo rương bình thường không biết bao nhiêu lần, Goblin Tầm Bảo tham lam tất nhiên không thể nhịn nổi, gã vươn hai tay ra, đờ đẫn đi về phía Vương Vũ: “Cho ta… cho ta.”

Thấy Goblin Tầm Bảo có dáng vẻ như thế, đầu tiên Vương Vũ hơi ngẩn ra, sau đó hắn ôm bảo rương dụ dỗ Goblin Tầm Bảo nói: “Ngươi qua đây đi, qua đây rồi ta có thể cho ngươi xem thử.”

“Ngươi nói thật chứ?”

Không biết có phải do Goblin Tầm Bảo tưởng thật hay là to gan hơn người mà gã dám đi về phía Vương Vũ thật.

Goblin Tầm Bảo cách Vương Vũ càng ngày càng gần, mắt thấy chỉ còn một bước nữa thôi là gã sẽ bước vào phạm vi tấn công của bảo rương, Vương Vũ đã giơ ra mở nắp bảo rương ra rồi.

“Đừng!”

Đúng lúc này, Vô Kỵ nhìn thấy Vương Vũ muốn sử dụng bảo rương bỗng dưng hét toáng lên.

Tốc độ tay của Vương Vũ nhanh đến mức nào chứ, lúc Vô Kỵ hét lên thì Vương Vũ đã sử dụng bảo rương rồi, một luồng ánh sáng màu đen bay ra bao trùm lấy Goblin Tầm Bảo với vẻ mặt tham lam đáng ghét.

“Xong rồi…” Nhìn thấy cảnh tượng này, Vô Kỵ siết chặt tay lại, cảm thấy bi ai vô cùng.

Nhưng đúng vào lúc Vô Kỵ đang sụp đổ hoàn toàn, Goblin Tầm Bảo lại hoá thành một vệt sáng màu xanh lá cây chạy ra khỏi phạm vi tấn công của bảo rương ngay trước khi ánh sáng của bảo rương bao phủ lấy gã.

“Chuyện này… chuyện này làm sao có thể xảy ra được?”

Nhìn thấy Goblin Tầm Bảo chạy thoát khỏi ánh sáng màu đen của Bảo Rương Phong Ấn, Vương Vũ cũng ngẩn ra… Làm thế rồi mà vẫn còn thoát được, mẹ nó, tốt cuộc là tốc độ gì thế không biết?

“Quá tốt rồi!”

Nhìn thấy Goblin Tầm Bảo chạy thoát, Vô Kỵ mới đưa tay lên vuốt vuốt mồ hôi lạnh, thở phào một hơi.

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đứng bên cạnh thấy Goblin Tầm Bảo đã lập tức tới tay rồi mà còn để chạy thoát, hắn ta còn tưởng rằng tiếng kêu vừa rồi của Vô Kỵ đã kinh động tới BOSS, nhất thời sắc mặt Đội Trưởng Đừng Nổ Súng sầm xuống, hắn ta xụ mặt hỏi Vô Kỵ:”Lão đại Vô Kỵ, ta không đưa ngươi thiếu một đồng vàng nào, ngươi làm thế là có ý gì, chuyện này ngươi bắt buộc phải cho ta một lời giải thích.”

Đối mặt với lời chất vấn của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, Vô Kỵ còn không thèm nhấc mi mắt lên nhìn mà chỉ hỏi lại: “Gấp cái gì, ngươi muốn nhiệm vụ thất bại ư?”

“Ngươi nói thế là thế nào?” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nghe Vô Kỵ nói vậy trên đầu mọc lên toàn dấu hỏi. Rõ ràng là Vô Kỵ tự nhiên hét to khiến Goblin Tầm Bảo chạy mất, thế mà còn nói hắn ta muốn nhiệm vụ thất bại, đây rõ ràng muốn cắn ngược lại mà.

Không đợi Vô Kỵ trả lời, Goblin Tầm Bảo vừa tìm được đường sống trong chỗ chết đã cười nói: “Khà khà khà, bảo rương này thú vị đấy, bản đại gia suýt thì mất mạng rồi, hừ, dùng thứ này để đối phó bản đại gia, bản đại gia sẽ khiến các ngươi không lấy được thứ gì hết.”

Vừa nghe Goblin Tầm Bảo nói thế, cuối cùng đám người Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng phản ứng lại, quái bị thu vào Bảo Rương Phong Ấn đều sẽ không còn lại thi thể, thứ đồ hắn ta đang cần còn đang nằm trong tay Goblin Tầm Bảo, nếu tên này không còn lại cái xác nữa, há chẳng phải là cả đám sẽ trắng tay ư?

Đến lúc đó có thông qua phụ bản cũng chẳng nhận được gì.

Đạo cụ duy nhất có thể bắt Goblin Tầm Bảo cũng không thể dùng, chẳng lẽ chỉ đành trừng mắt nhìn phụ bản thất bại sao?

“Mẹ nó chứ!”

Nghĩ đến đây, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không kiềm chế được buột miệng mắng một câu, lại hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Vô Kỵ.

“Ta làm xong rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa không?”

Đúng lúc này, bẫy rập của Dương Na đã được bố trí xong, nàng đi tới trước mặt Vô Kỵ đánh tiếng cho hắn ta biết.

“Giờ chỉ cần nhìn là được.”

Vô Kỵ gật gật đầu trả lời, sau nói hô lên với Vương Vũ: “Lão Ngưu, ném bảo rương cho ta!”

“OK!” Vương Vũ không nói hai lời lập tức ném bảo rương về phía Vô Kỵ.

Goblin Tầm Bảo đứng không xa chỗ đó mắt bỗng sáng lên, gã bật người hoá thành một vệt sáng màu xanh lá cây xong tới, nhảy qua vươn tay ôm Bảo Rương Phong Ấn vào lòng.

“Ôi má! Tên Vô Kỵ chết tiệt kia!” Vương Vũ thấy bảo rương bị cướp mất không khỏi tức điên lên, sắc mặt những người khác cũng trầm xuống.

Mẹ nó, Goblin Tầm Bảo vừa nãy chỉ chạy nhanh tới mức khiến người ta muốn ói mà thôi, thuộc tính cực thấp của gã không hề có sức uy hiếp gì với người chơi, nhưng hiện tại gã đã cướp được bảo rương có thể giết người khác trong giây lát, mọi người chắc chắn sẽ chết như ngả rạ cho mà xem.

Goblin Tầm Bảo cướp được Bảo Rương Phong Ấn xong bèn nói với vẻ đắc ý: “Khà khà khà, bảo bối này là của bản đại gia rồi!”

“Thế ư?” Vô Kỵ cười khẽ, hắn ta tung một chiêu Thần Thánh Hoả Diễm về phía góc chéo trên của Goblin Tầm Bảo.

Goblin Tầm Bảo thấy thế vội vàng đáp đất, ý đồ muốn tránh đi Thần Thánh Hoả Diễm, thế nhưng Thần Thánh Hoả Diễm lại là kỹ năng chỉ hướng, Goblin Tầm Bảo vừa đáp đất là Thần Thánh Hoả Diễm cũng chậm chạp ung dung bay tới trên đầu Goblin Tầm Bảo bên dưới.

“Bùm!”

Goblin Tầm Bảo thấy Thần Thánh Hoả Diễm cắn chặt không bỏ, gã đáp đất xong vừa định lùi chân ra sau, chỉ nghe thấy một tiếng lách cách vang lên, một cái Bẫy Săn đã kẹp chặt vào chân của Goblin Tầm Bảo.

“Khà khà khà! Tên bỉ ổi kia, chỉ dựa vào mấy thứ rách nát này mà cũng muốn bắt bản đại gia ư!”

Goblin Tầm Bảo lại phát ra một chuỗi tiếng cười khà khà, một chân gã giẫm lên Bẫy Săn, nhanh chóng lùi về sau, kết quả chân còn lại bỗng thấy nóng rực, “phùng!” một tiếng, Bẫy Rập Hỏa Diễm bắn tung lên trời cắn nuốt Goblin Tầm Bảo vào bên trong.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment